Q.8 - Chương 88: Sở Đại Thiện Nhân

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Ta muốn chính là khoái cảm của thắng lợi! Ta đánh không lại cũng không sao nhưng kết quả cuối cùng ta muốn thắng lợi. Nếu như ngươi để cho ta trực tiếp bại trận, bổn đại gia thật sự là mất mặt quá! Ta muốn soạn lại Thần Thoại vô địch, bất bại truyền thuyết!”

Hổ ca rất tức giận kháng nghị gầm thét.

Nhưng đối với sự phản kháng của Hổ ca, Sở Dương trực tiếp không rảnh mà để ý tới. Tất cả cũng chỉ có một câu nói: “Tử Tinh! Còn muốn ăn không? Ta nơi này còn có rất nhiều!”

Ngụ ý rất rõ ràng, ngươi không nghe thì ta đừng có ăn nữa. Là uy hiếp trắng trợn, hiếp bức trắng trợn!

Hổ ca nhất thời nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng biết mình yếu thế nên đành khuất phục dưới dâm uy của người khác…

Trong Tử Hà thành lượng Tử Tinh tồn kho của những người khác so với Sở Dương thật sự là kém quá nhiều. Nếu như nói Sở Dương chính là một mỏ vàng thì số lượng Tử Tinh của các ngươi nhiều nhất chỉ được coi là một khối hoàng kim mà thôi.

Cái này đối với Hổ ca nóng lòng khôi phục thực lực mà nói tuyệt đối là kim chủ hiếm có! Mà trong khoảng thời gian này, Sở Dương đã bắt tay vào việc chiêu binh mãi mã, xây dựng thế lực; Đối với vị Sở thần y danh tiếng lên cao này, trong Tử Hà thành có rất nhiều người đều có hứng thú theo đuổi.

Tuy nhiên điều kiện Sở thần y chiêu thu bộ hạ cũng rất nghiêm khắc: Thấp nhất là Địa cấp!

Cái điều kiện này cũng quá cao đi, Địa cấp cao thủ người nào không thích tự do tự tại chứ? Nếu đã có Địa cấp tầng thứ tu vi thì có đáng giá đi làm nô tài cho ngươi sao? Chỉ có mình ngươi là Địa cấp thôi sao…

Ba ngày qua đi, nửa Địa cấp cao thủ cũng không có được cho nên Sở Ngự Toạ không thể làm gì khác hơn là giống đoạn thời gian trước, chiêu thu một nhóm lớn thiếu niên, còn có một số là trẻ không nhà ăn xin cơ nhỡ. Hết thảy thu về rồi bố trí trong một cái sân rộng mà tập thể huấn luyện…

Những tiểu tử này, đứa lớn nhất cũng bất quá mới mười lăm mười sáu tuổi, mà nhỏ nhất chừng hai ba tuổi. Vương Đao tạm thời biến thành người thích trẻ con, thống lĩnh đám hài tử này.

Nói là huấn luyện kì thực những tiểu tử này hiện tại phần lớn cũng chỉ là rong chơi mà thôi. Về phần sau này có thể có công dụng gì thì đó chính là chuyện tình mỗi người mỗi ý.

Nếu không được Sở Ngự Toạ vận dụng Cửu Trọng Đan, không được Sở Ngự Toạ cho linh dược thì có thể cả đời này cũng chưa chắc có được tu vi gì chớ không nói thành cường giả.

Miêu Nị Nị, vị Miêu lão sư này trong hai ngày nay xứng đáng với cải tên lão sư. Lão bị Sở Dương phái đi làm lão sư dạy dỗ đám tiểu tử này.

Đối với lần này, Miêu lão sư rất không vui nhưng Sở Dương chỉ nói một câu đã làm cho Miêu lão sư biết điều nghe lời: “Ai… Ngươi hiện tại ăn của ta, ở của ta, ngươi ngay cả điểm chuyện nhỏ tiện tay này mà cũng không giúp ta. Ta lúc đầu làm sao lại cứu mạng ngươi đây…”

Miêu lão sư lần đầu nghe được những lời này thì dường như rất đau lòng, rất có ý không tốt nhưng trong hai ngày nghe cả thảy mười bày mười tám lần thì chịu không được nữa…

“Hắn có lòng dạ đòi báo đáp cũng quá rõ ràng rồi, người ta là thi ân bất cầu báo. Còn ngươi? Thi ân không quên cầu báo, ngươi..”. Miêu lão sư quát lên như sấm.

Mà đáp án là 1 câu của Sở Dương khiến hắn nghe được phải nổi đoá lên: “Ai… Thì ra thái độ của Miêu tộc lão sư đối với ân nhân cứu mạng là như thế này, hôm nay ta được đại khai nhãn giới rồi..”.

Đến đây, Miêu lão sư hoàn toàn bại lui, nước mắt nước mũi khẩn cầu Sở Dương nói: “Huynh đệ, có việc gì cứ nói; Ta theo đó làm là được, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì mà, phải không… Nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra hai câu này nữa… Ta sợ, ta thật sự không nhịn được mà động thủ với ngươi. Nếu là người không sợ bị ta gọt giũa thì cứ việc nói..”.

Sở Dương cũng là biết sâu cạn tự nhiên vênh váo tự đắc thu binh, hành quân lặng lẽ, ngồi chờ thành quả thắng lợi.

Về phần Ngôn Như Sơn, Sở ngự toạ dĩ nhiên là không thể nào để cho vị siêu cấp đại cao thủ này nhàn rỗi.

Mặc dù vị đại cao thủ này bây giờ mới chỉ có thể miễn cưỡng đứng lên mà thôi, còn chưa có cách nào hành động tự nhiên, còn có trọng thương trong người nhưng Sở Dương vẫn coi như tráng đinh.

“Ngôn huynh, kính xin ngài ngàn vạn xem giúp ta một chút, ngài nhãn lực cao minh, ngài kinh nghiệm dày dạn… Xem đám tiểu tử này một chút, xem người nào có thể đào tạo đươc không…”. Sở Dương vừa vỗ mông ngựa sau đó lại đến thi ân không quên cầu báo nói: “Dù sao ta cũng đã cứu người một mạng mà, đúng không?”

Sau đó lại là tình cảm dạt dào nói: “Huống chi chúng ta vẫn còn là huynh đệ, hảo huynh đệ mà!’

Trong lúc nhất thời Ngôn Như Sơn đầu lớn như cái đấu: “Ta giúp người chọn lựa không thành vấn đề, nhưng… Những hài tử còn dư lại kia thì làm sao bây giờ đây?” Ngôn Như Sơn hỏi nói: “Ngươi sẽ không vứt bỏ bọn nó chứ?”

Sở Dương vỗ lồng ngực nói: “Làm sao có thể chứ? Nếu đã được ta thu dụng vào, cho dù là có tư chất gì cũng không sao, ví dụ như công việc nấu nước nấu cơm trồng trọt cũng có thể đảm nhiệm được mà? Ta làm sao cũng sẽ không để bọn nó chết đói đâu”.

“Sau này khi thành lập thế lực, đám tiểu tử này toàn bộ sẽ sống ở hậu phương lớn; Không có tiền đồ võ học thì đi buôn bán cũng được? Cho dù ngay cả đầu óc buôn bán cũng không có thì đi trông một cái cửa hàng? Nếu vẫn không được vậy thì đi làm thợ rèn, hoặc là những nghề nghiệp khác? Cho dù cái gì cũng làm không được thì đi trồng trọt đi, ít ra cũng làm được cái gì đó”.

“Ta nếu chứa chấp bọn họ thì sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, quyết không để bọn họ bị thương tổn; Trưởng thành rồi, ta sẽ tìm vợ cho bọn hắn, cho bọn hắn an cư lạc nghiệp, Sở Dương ta nói được làm được, điểm danh dự này ta vẫn phải có!”

Ngôn Như Sơn gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Đối với cử động này của Sở Dương, Ngôn Như Sơn rất là tán thành, hơn nữa còn là vô cùng thưởng thức. Hắn cho đây thuần tuý là một loại thiện cử! Bồi dưỡng thực lực của mình, kể từ khi có loài người đến nay thuỷ chung đều không có loại hành động này. Lừa gạt người thì có, hãm hại người thì có nhưng giống như Sở Dương thì tuyệt đối không có!

Bởi vì hình thức này chính là cái giá giao ra thật sự quá lớn. Trước mắt đám tiểu hài tử này đại đa số đều là khất cái hoặc trẻ lang thang, căn bản cũng không có bất kỳ chỗ dựa nào. Về phần nói muốn từ bên trong này tìm ra võ học thiên tài thì quá khó khăn và cơ hội cũng quá xa vời.

Nếu Sở Dương không thu nhận bọn họ, trong bọn họ đại đa số sẽ có kết cục là mùa đông lạnh tới đói tới chết mà thôi.

Về phần Sở Dương để cho những tiểu tử này trưởng thành rồi làm việc cho hắn thì đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Cha mẹ sinh dưỡng con còn trông cậy hài tử dưỡng lão, chăm sóc trước lúc lâm chung huống chi là ngoại nhân?

Bằng vào cái gì mà người ta chỉ nuôi ngươi lớn lên mà không có bất kỳ yêu cầu hồi báo nào? Trong thiên hạ, nơi nào có bữa ăn trưa miễn phí chứ?

Huống chi làm việc để sống và coi như hồi báo luôn… Chẳng khác gì là cả đời an ổn cả. Đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng có lời!

Cho nên Ngôn Như Sơn gật đầu đáp ứng, lấy hành động tỏ vẻ sự ủng hộ của mình. Chẳng qua là Ngôn Như Sơn tuyệt đối không nghĩ tới, cái gật đầu này lại mang đến cho mình bao nhiêu phiền toái.

Ngôn Như Sơn mới gật đầu, Sở Dương lập tức gia tăng số lượng thu nạp, cô nhi, ăn xin cả Tử Hà thành, Sở Dương trong vòng một ngày đã thu dụng đến hơn một phần ba!

Trong đó còn bao gồm không ít người bệnh nặng nhưng Sở Dương nhất nhất cứu, hắn dám từ trong tay Diêm Vương cướp người.

Ngoại nhân xem ra, Sở thần y làm như vậy thuần tuý là làm việc thiện. Mà trên thực tế cũng là như thế.

Cửu Trọng Thiên Khuyết, cố nhiên pháp chế sâm nghiêm nhưng theo đó giàu nghèo phân hoá cũng rất mạnh, nhất là bởi vì vĩnh viễn giang hồ tư nhân tranh đấu nên cô nhi tự nhiên là không thiếu được.

Tiền của Sở thần y giống như nước chảy ra ngoài… Sở Dương làm như thế ý nguyện ban đầu khẳng định à có mưu đồ khác nhưng hắn làm không ngừng nghỉ, không có phạm vi, không có đưa ra yêu cầu thu dụng là do căn bản hắn đã thật sự động lòng trắc ẩn. Thấy những đứa trẻ này không cha không mẹ, Sở Dương cũng nhớ tới đồng niên của mình. Mình khổ nhưng còn có sư phụ chiếu cố mà bọn hắn không có gì cả…

Vì cảm động nên có thể thu là thu, nên thu là sẽ thu. Hết thảy nhận tất! Nếu ta lập chí muốn thành siêu cấp thế lực tung hoành Cửu Trọng Thiên Khuyết thì ta đâu cần quan tâm đến vài cái miệng ăn như vậy chứ? Tiền là cái đồ khốn kiếp, xài hết lại đi kiếm! Lão tử chính là không thiếu tiền!

Cho dù tư chất thật sự là đồ bỏ đi, cái gì cũng không làm được thì cũng còn có thể trồng trọt chứ, trở thành người đảm nhiệm hậu phương của ta sau này?

Khác ở chỗ là đối tượng Sở Dương cứu đều là dưới mười lăm tuổi trở xuống, đối với mười bảy tuổi mười tám tuổi đã có sức lao động mà còn đi ăn xin thì Sở Dương cũng chỉ làm như không thấy. Thân thể kiện toàn có tay có chân có khí lực nhưng không nuôi sống được mình? Vậy ta nuôi dưỡng ngươi làm gì? Người như vậy căn bản là một kẻ chết tiệt vô lại, làm như ta coi tiền như rác sao?!

Ở dưới Sở Dương thiện cử hiệu triệu, tất cả cô nhi và trẻ lang thang ở Tử Hà thành phảng phất như thấy được cứu tinh, toàn bộ chen chúc đến… Thậm chí một số thôn trang, một số thành trấn quanh đó…

Chỉ cần là vừa độ tuổi đều như thuỷ triều hướng về bên này dâng lên. Thỉnh cầu che chở, thỉnh cầu Sở Dương chứa chấp…

Còn có một số gia đình cuộc sống nghèo khó đông con cha mẹ cũng đem hài tử đưa đến nơi này… Thứ nhất là vì nuôi không nổi, thứ hai là cho dù có thể nuôi được thì đi theo mình trưởng thanh lên cũng chỉ là đi trồng trọt mà thôi, nhưng ở với Sở thần y nơi này, nói không chừng sẽ có tiền đồ.

Tiền đồ… Hai chứ này mới là hy vọng lớn nhất các cha mẹ đối với hài tử! Là hy vọng lớn nhất trong cả cuộc đời…

Cho nên chỉ cần thật sự khó khăn, ai đến Sở Dương cũng không cự tuyệt. Thế nên Sở Dương Sở thần y lại thêm cái ngoại hiệu nữa là “Sở Đại thiện nhân”! Cái danh hiệu này thậm chí so sánh với Sở thần y ai cũng khoái hơn!

Sở đại thiện nhân nghĩa cử ngoại trừ muốn nhiều tiền tài ra còn đột nhiên muốn địa bàn rộng hơn, kết quả là nhà mua càng nhiều, sân càng lúc càng lớn, nếu không thì sao có chỗ cho nhiều người các ngươi vậy.

Với vô số kim tiền và địa bàn dần mở rộng, Sở đại thiện nhân sau khi diệt trừ Lý gia, thanh danh lên cao, trong nháy mắt đã thành danh nhân ở Tử Hà thành đồng thời bề ngoài cũng là thế lực mới phát…

“Đồ Tận Thiên Hạ không chịu nghỉ ngơi, giết người phủi kiếm Thiên Khuyết bơi, chặt đứt nhân gian chuyện bất bình, Sở Dương công tử đệ nhất phong lưu!”

Bốn câu thơ này cơ hồ chính là vẻ chó má nhưng tại Tử Hà thành cơ ai nấy đều thuộc lòng. Thanh danh của Sở đại thiện nhân theo thời gian trôi qua càng ngày càng vang dội hơn…

Trước sau cũng chỉ hai ngày, Sở Dương bên này lần nữa rơi vào tình cảnh nhân mãn vi hoạn vi diệu.

Theo việc số lượng những hài đồng này không đứt tăng trưởng, nhân viên quản lý trừ Vương Đao là người cầm đầu ra, Sở Dương lại sử dụng biện pháp cũ, hắn thu phục không ít du côn lưu manh, đem bảy tám chục tên lưu manh tập trung lại sau một bữa hành hung là uống kịch độc, không nghe lời, chết.