Q.8 - Chương 31: Mỹ Nam Kế

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiếp đãi tiểu thư trong nháy mắt đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng nhảy loạn lên có chút bối rối nói: “A. Là như vậy hả, xin mời. Ngươi chờ chốc lát. Ta đi, ta đi hỏi đã”.

Nói xong xoay người chạy trốn. Miêu Nị Nị dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn Sở Dương nói: “Ta nói. Ngươi có phải đói quá hoa mắt hay không? Cô nương này đẹp nơi nào mà ta nhìn không ra? Mặt thì đầy tàn nhang, còn có nửa bên mặt rỗ nữa, điểm duy nhất có vẻ được là vóc người cao gầy. Ngươi đúng là, hai chữ” Xinh đẹp “này rốt cuộc có thể nói miệng được? Lương tâm của ngươi chẳng lẽ một chút cũng không hổ thẹn sao?”

Rồi lại oán hận nói: “Mỹ nam kế mà ngươi cũng dùng được!”

Sở Dương mặt không chút thay đổi nói: “Chẳng lẽ đạo lý chuyện gấp phải tòng quyền ngươi cũng không biết sao? Chỉ cần nàng hơi chút ngáng chân, chúng ta không gặp được quản sự kia, như vậy chúng ta sẽ chết đói đầu đường sao! Nếu thật sự là như thế thì nhớ đó, ngươi là kẻ khiến ân nhân cứu mạng chết đói!”

Sở Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hung hãn liếc Miêu Nị Nị một cái nói: “Còn có nữa, ngàn vạn lần chớ nói với người ta rằng ngươi là bằng hữu của ta. Nếu vị Thiên cấp cao thủ này có thể giống như người khác thì ta đâu cần phải chịu nhục sử dụng mỹ nam kế chứ? Có thể đói bụng sao? Có thể bi thảm như vậy sao? Tự ngươi nói đi, kể từ khi cùng làm bạn với lão nhân gia ngài tới nay, ta có gì tốt chứ!”

Nhắc tới chuyện này, Miêu lão sư lập tức hành quân lặng lẽ, giơ cao cờ đầu hàng.

“Cái gì đao kiếm? Ngươi nhìn kỹ chưa? Chưa xem hả?! Ngươi nhìn cũng không thèm nhìn qua mà đã kéo ta ra làm gì? Làm như ta rất có thì giờ rảnh hả?” Phía sau chợt truyền đến thanh âm quát lớn, ngay sau đó một người trung niên khuôn mặt hậm hực đi ra nói: “Là ai lớn mật như vậy? Ngay cả hàng cũng không đưa ra mà đã đòi ta! Ra gặp vậy?”

Vị tiếp đãi tiểu thư kia cúi đầu đứng ở sau lưng hắn, vẻ mặt ủy khuất, trên mặt mơ hồ còn có nước mắt.

“Là ta”. Sở Dương mỉm cười tiến lên nói: “Chúng ta mới vừa rồi có xem đấu giá. Lời nói khó nghe, cây đao kia trong mắt của ta thật sự không đáng là thượng phẩm. Chỗ này ta có mấy thanh đao kiếm so với thanh đao kia chất lượng còn cao hơn mấy bậc, chỉ là không biết các ngươi có thể ăn được hay không thôi”.

“Ngươi nói gì? Thanh đao chúng ta mới đấu giá không cói là thượng phẩm hả?” Vị quản sự này dè bỉu nói: “Ngươi thì biết cái gì, đó chính là Thiên cấp binh khí đó!”

Quản sự kia lúc này đã cảm thấy tới tức giận muốn xoay người rời đi. Hai người này rõ ràng là đám lường gạt, hết lần này tới lần khác ngay cả lời nói dối cũng không xong, lại đòi so sánh với Thiên cấp đao mà còn kêu xuất sắc hơn? Không phải là coi thường các ngươi, chỉ bằng vào các ngươi có thể có được thần binh như vậy sao? Các người đã gặp qua Thần binh chưa?

“Ha hả, nói không dối gạt ngài, chẳng những đã gặp qua, hơn nữa còn là thường gặp!” Sở Dương ha hả cười rồi ngay sau đó “Thương lang” trường đao đã ra khỏi vỏ.

truy cập❤//truyencuatui.net/ để❤ đọc truyện
Thanh âm trong trẻo, thanh thúy mà réo rất! Vừa nghe được thanh âm này đã biết, cây đao này tuyệt đối không phải là vật phàm!

Vị quản sự đang rời đi kia nghe tiếng mà dừng bước, hắn đột nhiên xoay người quay đầu lại.

Ánh mắt gắt gao nhìn vào trên thân đao sáng như tuyết. Thân là giang hồ lão bánh quẩy lại là người chuyên bán đấu giá, hắn đối với đao kiếm có thể nói là vô cùng quen thuộc, chỉ nghe tiếng đao ra khỏi vỏ đã biết cây đao này thật sự không phải là phàm phẩm nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì không ngờ cây đao này lại xuất sắc như thế!

Trên thân đao vân văn lượn lờ, hàn quang lóng lánh, mới chỉ ra khỏi vỏ mà trong đại sảnh nhiệt độ đã thấp xuống mấy độ. Đao như vậy phảng phất như chỉ có hai chữ “Hoàn mỹ” mới có thể hình dung được!

“Thiên cấp thượng phẩm? Ách, tuyệt phẩm đao?” Vị quản sự này hai mắt nhìn thẳng vào, sắc mặt cũng đỏ lên. Hiện tại hắn mới nhớ tới đối phương có một câu nói: Các ngươi có thể ăn được hay không?

Nếu trong tay người này, ba cây binh khí kia đều có cấp bậc như vậy thì để ăn được tuyệt đối cần đại thủ bút!

“Ách. Vị này, vị khách nhân này. Ha hả”. Quản sự xoa xoa tay, sắc mặt có chút hồng lên vội vàng tiến lên nói: “Cái này, kẻ hèn Mạnh Triệu Cường, cái này… Chính là đại quản sự bán đấu giá, mới vừa rồi ta thật sự là nhất thời vụng về nói năng vô lễ, tiếp đãi không chu toàn, kính xin khách quý tha lỗi, ha hả”.

Cười khan hai tiếng, hắn quay đầu chìa tay nói: “Mời, mời, mời vào trong phòng nói chuyện”.

Sở Dương khẽ mỉm cười, đem đao cho vào vỏ rồi nhìn tiếp đãi tiểu thư lễ phép nói: “Đa tạ cô nương đã dẫn kiến” rồi mang theo Miêu Nị Nị cùng nhau đi theo Mạnh Triệu Cường vào trong.

Miêu Nị Nị thẳng đường đi tới, bước thấp bước cao như dẫm vào trong đám mây vậy, cảm thấy như mình đang nằm mơ. Lại thật sự vừa có thêm một cây bảo đao! Chẳng qua là tại sao muốn nói là “Vừa” mới đây?

Trong phòng khách. Mạnh Triệu Cường đại quản sự cẩn thận kiểm tra hai cây đao và một thanh kiếm trước mặt.

Không nghi ngờ chút nào, vài món binh khí này cũng là Thiên cấp tuyệt phẩm binh khí. Nếu nói Thiên cấp tuyệt phẩm chính là vì nó đã vượt qua tiêu chuẩn Thiên cấp, vô hạn đến gần tầng thứ Thánh cấp nhưng vẫn còn kém một chút mà chưa thể đạt được tới Thánh cấp tầng thứ.

Cho nên loại binh khí này có một loại tên gọi khác là “Ngụy thánh”.

“Xin hỏi tiên sinh đại danh là gì?”

“Bỉ nhân họ Sở, Sở Dương”.

Hàn huyên một phen, 2 bên phân chủ khách ngồi xuống.

“Hai đao một kiếm này ta đã xem kỹ, đích xác là Thiên cấp tuyệt phẩm tầng thứ binh khí. Tuy nhiên cái chân chính làm cho ta kinh ngạc chính là vài binh khí này vẫn mới tinh, tựa hồ là chưa dính nhân quả thị phi, là vô chủ binh khí”.

Không thể không nói vị đại quản sự này ánh mắt rất độc nói: “Cho nên ta liền có một chút nghi vấn… Đao kiếm này, công nghệ rèn như nhau nên khả năng là đều do 1 vị đại sư xuất thủ nhưng không biết là vị đại sư nào làm ra? Còn có, trên thân đao có ghi” Đệ Nhất chú “,” Đệ Nhất chú “là vị nào vậy? Ta cũng không phải là muốn thăm dò thân phận lai lịch khách quý, chẳng qua là rất tò mò khi nào lại xuất hiện thêm một vị đại sư như thế!”

Sở Dương thản nhiên nói: “Đối với nghi vấn này ta vô cùng xin lỗi, bởi vì… Vị” Đệ Nhất chú “này là một vị huynh trưởng của ta. Bởi vì lúc nhỏ bị tàn tật vô năng tu luyện thượng thừa công pháp nên mới đem tâm huyết cả đời vào nghề rèn, huynh trưởng ta đạm mạc danh lợi cũng không muốn xuất đầu lộ diện nên ít có người biết: Những thứ binh khí này cũng là do bản thân hắn đích thân chế tạo ra!”

“Thì ra là như vậy”. Mạnh Triệu Cường con ngươi đảo vòng, đối với câu trả lời của Sở Dương hắn cũng không nghi ngờ, hai bên chẳng qua là lần đầu gặp mặt, nếu Sở Dương vừa thấy mặt đã xuất phát từ nội tâm nói chuyện thì ngược lại hắn sẽ hoài nghi Sở Dương có động cơ.