Q.8 - Chương 158: Sét Đánh Giữa Trời Quang

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Có lẽ các ngươi còn không có chú ý tới lần này trừ Tam gia chúng ta cùng các môn phái và các thế lực ở Yêu Hoàng Thiên không tham gia đại bỉ ra, Trung Cực Thiên, Thanh Tiêu Thiên, Đại La Thiên, Nam Cực Thiên, Xích Bắc Thiên, Mặc Vân Thiên, người lần này đến đây đều là do thanh niên dẫn đội”.

Đao trường tiểu chậm rãi nói.

“Cái gì? Toàn là thanh niên dẫn đội?”. Tuyết Tiên Tử cùng Hải Dương Ba đứng lên nói: “Ngươi xác định như vậy hả?! Ngươi thật có thể xác định sao?”. Tin tức kia thật sự là quá nghiêm trọng đi!

Đao trường tiểu cùng Ngũ trường Hưu vẻ mặt trầm trọng, mang theo vẻ cuồng nộ bị đè nén mà chậm rãi gật đầu.

“Thật… Là thanh niên lãnh tụ?”. Tuyết Tiên Tử trong đôi mắt phượng biến thành đao phong sắc bén nói.

“Chính xác!”. Đao trường tiểu thở dài một tiếng nói: “Ta vốn còn tưởng rằng, chỉ có hai nhà chúng ta hôm nay đang như lọt vào trong sương mù, không nghĩ tới các ngươi cũng còn đang trong giấc mộng”.

Tuyết Tiên Tử “Phanh” một tiếng, một chưởng vỗ vào cái bàn, roạt một tiếng, cái bàn trong nháy mắt nát bấy ‘bởi vì quá tức giận nên hai bầu vú không ngừng phập phòng nói

Bọn họ làm sao dám! Làm sao dám như vậy chứ!”.

Ngũ trường Hưu vốn là vẻ mặt phẫn nộ nhưng chợt thấy ngực Tuyết Tiên Tử phập phòng, cảnh quá đẹp nên không tự chủ được mà ngây người nhìn vào, bộ mặt vốn tức giận nhanh chóng biến thành đỡ đẫn híp mắt nhìn một tia nước miếng từ khóe miệng chậm rãi chảy ra.

“Đồ hỗn trướng!”. Vừa thấy bộ dạng của thằng này, Tuyết Tiên Tử trực tiếp nổi giận không ức chế được nữa, thân hình vừa động một cước hung hãn đá vào người Ngũ trường Hưu!

Sưu!

Ngũ trường Hưu hét thảm một tiếng cả người bị đá trực tiếp phá vỡ vách tường như đạn pháo bay ra ngoài, phiêu diêu bay qua vài trăm dặm… Trong đại sảnh mọi người hai mặt nhìn nhau.

Ba thiên địa còn đang thảo luận mà Tuyết Tiên Tử đã một cước đem Phù Đồ Thiên đá bay…

“Sưu” một tiếng Ngũ trường Hưu lại vọt vào hắn cúi đầu vẻ mặt nịnh hót liên thanh nói: “Ta sai lầm rồi ta sai lầm rồi, tiên tử ngàn vạn lần không nên tức giận, nếu chưa hết giận lại đá ta thêm mấy cái nữa… Ta tiếp tục bay”.

❤đọc truyện với
http://truyencuatui.net/Tất cả người ở chỗ này cũng là mặt nặng như chỉ mà chau mày, nếu không đột nhiên ở chỗ nghiêm túc như vậy mà không tức giận thì sẽ phải phì cười tại chỗ…

“Ngươi nói rõ ràng cho ta đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”. Tuyết Tiên Tử vừa tìm được một cái ghế ngồi xuống, bàn tay thon thon như ngọc nắm chặt tay ghế, các đầu khớp xương trắng bệch.

“Nghe nói là Thánh Quân các hạ tự mình ra lệnh, đem lần đại bỉ này tổ chức sớm hơn bốn mươi năm!”. Đao trường tiểu cười khổ, ngoài cười khổ mà chỉ sợ trong bụng còn khổ hơn.

Đao Kiếm mình ở trong các siêu cấp môn phái Cửu Trọng Thiên Khuyết đứng hàng thứ mười một vị trí vốn là hết sức khó xử lần này lại phải đối mặt với biến hóa bất ngờ này làm sao có thể không khổ được chứ.

Vốn định lần này có thể có hi vọng chen chân vào Top 10 nhưng hiện tại mới biết được tin tức, so sánh với đối phương thì chậm hơn nhiều lắm thời gian chuẩn bị giống nhau mà còn thất bại thảm hại, huống chi nay lại còn biết sau nữa?

“Chuyện đã như thế mà sao chúng ta bên này toàn bộ không ai biết chuyện?”. Tuyết Tiên Tử giận dữ nói: “Nếu nói là Thánh Quân các hạ ra lệnh, chẳng lẽ lại không nói cho chúng ta biết sao? Đây là cái đạo lý?”.

Ngũ trường Hưu vuốt cái đầu trọc nói: “Thánh Quân các hạ giao cho Thiên Kiếm mình cùng Địa Ngục Môn đi thông báo chuyện này, nhưng hai đại môn phái kia dường như quên mất chúng ta… Dựa theo bọn họ nói thì lúc trước đã phái người đi đưa tin cho chúng ta, bất quá người đưa tin có chuyện ngoài ý muốn, chết tha hương cho nên tin tức không có đưa đến được, tóm lại trách nhiệm là do người chết gánh.

“Con mẹ nó, rắm thúi!”. Tuyết Tiên Tử nổi giận căng thẳng nói: “Giữa các thiên địa có sắp đặt truyền âm ngọc, còn có pháp trận Vạn lý truyền âm nữa cái gì cũng có thể sử dụng”. Làm sao lại phải phái người đưa tin?”.

“Hơn nữa một người đã chết, những người khác cũng đều chết hết sao? Vì sao người đưa tin đến các thiên địa khác lại khống chế? Hết lần này tới lần khác người đưa tin cho chúng ta lại chết?! Thật sự có sự trùng hợp này sao? Người nào con mẹ nó, có ai sẽ tin tưởng vào sự trùng hợp này không?!”.

“Nhưng bọn hắn giải thích… Hơn nữa chuyện này, Thánh Quân các hạ đã tự mình lên tiếng, chuyện đã trở thành định cục, tuyệt không thể thay đổi được”. Ngũ trường Hưu cẩn thận từng li từng tí quan tâm nói: “Tiên tử ngươi không nên tức giận, tránh cho vô duyên vô cớ bị chọc tức mà thân thể… Không đáng đâu”.

“Câm miệng! Ngươi sao không câm miệng lại a a a!!!”. Tuyết Tiên Tử nổ tung rống to một tiếng, cực hạn phát điên.

Nổi giận xong nàng đưa 2 tay ôm trán của mình nói: “Chẳng lẽ chúng ta cũng chỉ có thể bị động như vậy mà nhận mệnh sao?”.

Mọi người á khẩu không trả lời được. Trong đại sảnh là một mảnh yên lặng.

“Chuyện này được xác định khi nào?”. Một hồi lâu sau Tuyết Tiên Tử mới hỏi.

“Năm mươi năm trước”. Đao trường tiểu khóe miệng co giật một chút, hoàn toàn nói toạc ra sự thực tàn khốc. Bầu không khí trong phút chốc trở nên ngưng trọng.

“Nói cách khác… Bọn họ sớm đã bắt đầu chuẩn bị năm mươi năm rồi, suốt năm mươi năm” Tuyết Tiên Tử lẳng lặng ngồi xuống nói: “Mà chúng ta hiện tại mới biết được, cho đến lúc này mới biết được”.

Trên trán mọi người gân xanh đều vông lên Đây nên coi là chuyện gì đây?

“Thánh Quân đại nhân tại sao lại muốn tiến hành đại bỉ trước thời hạn?”. Tuyết Tiên Tử hỏi.

“Cái này… Không biết”. Ngũ trường Hưu sờ sờ cái đầu Kể từ khi vào nơi này, hắn vẫn sờ đầu, cũng không biết cái đầu trọc kia có gì hay mà động vào, rõ ràng là phía trên ngay cả 1 sợi tóc cũng không có, sờ cái gì a, chẳng lẽ cảm giác đặc biệt tốt…

“Đúng… Là đã xảy ra biến cố đặc thù gì đây?”. Tuyết Tiên Tử cau mày hỏi.

“Cái này… Không biết, thật sự không biết”. Ngũ trường Hưu tiếp tục sờ đầu nói.

“Đại bỉ lệ cũ này hơn vạn năm qua chưa thay đổi, vì sao lần này lại thay đổi?”. Tuyết Tiên Tử lầm bầm lầu bầu hỏi.

“Cái này… Không biết, thật sự không biết”. Ngũ trường Hưu sờ cái đầu nói.

Phốc!

Tuyết Tiên Tử kịch liệt đứng dậy, một cái tát đem cả người Ngũ trường Hưu đập lún sâu dưới mặt đất, chỉ lộ ra một cái đầu trọc.

“Không biết? Thật sự không biết?! Không biết thì ngươi nói làm cái gì? Ta cần gì ngươi chen vào! Ta để ngươi sờ đầu! Sờ đầu! Sờ sờ được… Sờ đầu! Sờ đầu đi!”. Tuyết Tiên Tử nghiến răng nghiến lợi một cước một cước dậm lên cái đầu trọc của Ngũ trường Hưu.

Một cái đầu trọc lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được hướng xuống dưới đất trầm xuống, trong chớp mắt đã thâm nhập sâu dưới đất chừng mười trượng.

Mọi người mặt mày co quắp. Mắt thấy 4 vách tường đại sảnh Phách Mại Đường mà Sở Dương mới xây dựng dần dần xuất nứt vỡ ra, nhìn lại thì giữa đại sảnh đã trở thành một cái giếng sâu hoắm.

Mọi người trong lòng cũng dâng lên một cảm giác không thể tưởng tượng nổi: Tuyết Tiên Tử này rốt cuộc có nơi nào tốt chứ? Tính tinh không tốt cộng thêm thủ đoạn cực kỳ thô bạo, Ngũ trường Hưu thằng này cư nhiên lại thích như thế…

Cưới lão bà như vậy về nhà để nàng đem mình ngày ngày cho rằng bao cát mà đá chơi, chẳng lẽ rất thú vị sao?

Con hàng này không phải là bị nhũn não rồi sao? Vẫn ham mê như vậy chứ?

Giữa đại sảnh bùn đất chuyển động rồi ngay sau đó một cái đầu trọc từ dưới xông lên, hắn vẻ mặt a dua trơ mặt ra nói: “Tiên tử bớt giận chưa? Không cần thiết phải như vậy đâu”.

Ta tiêu cái đầu của ngươi đấy! Tuyết Tiên Tử một cước lại đá tới.

Sưu!

Cái đầu trọc này lại không thấy đâu. Chuyện này làm cho mọi người chấn động giống như là gặp động đất vậy, trực tiếp có chút không thở nổi. Nhưng có một kẻ dở hơi như Ngũ trường Hưu ở đây lại làm cho bầu không khí đỡ căng thẳng hơn…

“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì?”. Tuyết Tiên Tử quay đầu lại, thấy mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn thì không nhịn được dậm chân lớn tiếng rống giận nói: “Còn không mau báo về cho tông môn của mình? Mau chọn lựa ra mầm móng tuyển thủ cho đại bỉ lúc này, sau đó trong thời gian ngắn nhất bồi dưỡng thành tài và chọn lựa thanh niên lãnh tụ đi… Tham gia đại bỉ lần này!”.

“Chẳng lẽ bây giờ còn cần ta phải nhắc nhở các ngươi sao?”. Tuyết Tiên Tử gầm thét!

“Bịch bịch. Một phòng đầy người nhất thời như chim tẩu thú tán vội vàng chọn lựa các loại phương thức riêng báo về cho tông môn của mình… Chuyện này thật sự là quá nghiêm trọng, quả thực đã là như lửa cháy đến nơi rồi.

Đao trường tiểu trên mặt sùng sục mồ hôi lạnh dẫn đầu chật vật mà chạy. Tuyết Tiên Tử này dường như… Quá dọa người đi.

Còn tưởng là người có thể làm cho Ngũ trường Hưu kia thần hồn điên đảo như vậy hẳn phải là một vị tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, ôn nhu dịu dàng, nào nghĩ đến lại là một siêu cấp Bạo Lực Nữ nhân như vậy… Nếu lão bà của ta giống nàng thì lão tử đã sớm tự sát…,

Một hồi lâu sau, 1 cái đầu trọc lần nữa từ dưới đất nhô ra quay đầu nhìn chung quanh nói: “Làm sao lại không còn ai rồi? Di… Cũng đi đâu hết rồi?”.

“Sưu” một tiếng nhảy ra, toàn thân lại không nhiễm chút bụi đất nào.

Phốc!

Một đạo thủy tiên từ dưới người hắn, từ trong động khẩu kích bắn ra mà phun lên trần nhà.

Ngũ trường Hưu sờ cái đầu nói: “Tuyết Tiên Tử đi đâu rồi, cũng không biết đã hết giận hay chưa, nếu còn chưa nguôi giận mà không có ta ở bên cạnh thì làm sao cho tốt đây… Mau đi tìm thôi…”. “Sưu” một tiếng hắn đã không còn bóng dáng.

Lại qua hồi lâu sau Sở Dương quay trở lại Phách Mại Đường của mình. Nhìn thấy trước mặt là một mảnh đại dương mênh mông cùng với trong đại sảnh có một cái suối phun lên thì thiếu chút nữa cho là mình đi lộn chỗ, sau khi liên tục xác nhận lại mới không khỏi sờ cái đầu im lặng nghĩ: Đây rốt cuộc là cái gì… Ta nhớ không lầm thì công trình này tiến độ thi công cũng quá nhanh chóng đi.

Mắt nhìn thấy đại sảnh mới tinh bị làm thành như vậy, Sở Ngự Tọa trong bụng nổi giận nhưng ngay sau đó lại rơi vào trầm tư mà gọi Thiết Bổ Thiên đến, hai người sau một trận suy tư thì lại ở trên nóc phòng an trí một cái tấm sắt lớn đem suối phun ngăn trở lại.

Kết quả là suối phun bắn vào tấm sắt, do sự thiết trí xảo diệu mà hướng về bốn phía rơi xuống tạo thành một vòng tròn, thành một cái đãi phun nước xa hoa. Phía dưới lại bày mấy cái bổn hoa, rất có tư vị ngoài dự đoán của mọi người.

Bốn bề vách tường dù sao đã nứt ra, rất nguy hiểm nên hắn cũng định hủy đi, thay vào đó là mấy cái cây cột đá lớn chống đỡ.

Vốn là một tòa hảo hảo đại phòng khách, ngắn ngủn trong một ngày đã biến thành một cái chỏi nghỉ mát, mặc dù không tính là biển cả hóa nương dâu nhưng cũng là biến hóa kinh người rồi!

Sở Dương mệnh danh là: Đình Suối Phun! Hắn cùng Thiết Bổ Thiên ngồi ở giữa Đình Suối Phun, bốn phía là màn nước, chỉ có ở giữa lại không có, ngồi ở bên trong uống trà quả nhiên là rất ưu nhã… Thiết Bổ Thiên đối với cải này lại rất là thích.