Q.8 - Chương 20: Sơ Lâm Quý Địa Nghèo Rớt Mồng Tơi

Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Đăng vào: 2 năm trước

.

Là bị rơi vào một gốc cây đại thụ chọc trời, rắc một tiếng, Sở Dương kêu thảm một tiếng, lưng hắn đụng gãy một cành cây to, sau đó đụng gãy cành thứ hai rồi ngay sau đó một đường rơi xuống, cũng không biết rốt cuộc hắn đã đụng gãy bao nhiêu nhánh cây nữa.

Răng rắc răng rắc răng rắc…

Oanh!

“Ta”. Sở Dương ngửa mặt hướng lên trời, hoàn toàn không có hình tượng rơi trên mặt đất. Lúc này cảm giác duy nhất của hắn là dường như xương cốt toàn thân gẫy rời nên không khỏi chửi ầm lên nói: “Con mẹ nó ngươi muốn cho ta xuống thì cũng nên nói trước một tiếng chứ? Làm ra loại chuyện đột nhiên tập kích này là làm sao? Lão tử nhớ kỹ ngươi rồi, bọn ngươi đối với lão tử, ôi uy… Đau chết mất”.

Bất quá, cái này dường như cũng khó trách Tiếp Dẫn Sứ. Đổi lại là người khác chúng ta dĩ nhiên sẽ không để rơi xuống như vậy, dù thế nào cũng sẽ dặn dò hai câu, cần cẩn thận cái gì… Nhưng ngài bất đồng mà.

Ngươi dọc đường đi biểu hiện cố chấp như vậy, lại là phía sau có hậu đài, phía trên có người, lại có siêu cường thực lực, kẻ ngu ngốc cũng có thể nghe ra ngài đối với Cửu Trọng Thiên Khuyết này rất quen thuộc… Nếu đã rất quen thuộc như vậy làm sao lại không hiểu rõ hoàn cảnh Thiên Khuyết chứ?

Rồi hãy nói còn không cho phép chúng ta can thiệp quá nhiều, chúng ta không phải là hoàn toàn dựa theo ý của ngài sao?

Ngươi đã quen thuộc như vậy, dọc đường đi còn đùa với chơi hỏi cái này hỏi cái kia? Thật sự chúng ta là ngu ngốc sao?

Sau khi đi xuống ngài như chim lên trời cao, cá ra biển rộng rồi… Ta không cần hầu hạ nữa.

Kết quả là, Sở Dương lần này giả trang quá đạt nhưng lại suýt nữa hại chết chính mình. Cái này cũng thật sự là tự gây nghiệt cho mình mà, tuy nhiên không giả vờ thì không tranh thủ được đãi ngộ tốt như vậy mà giả vờ thì lại không thể để bị khám phá cho nên… Khụ khụ khụ…

Sở Dương tức giận nằm trên mặt đất một lúc lâu. Còn kém một chút nữa, nếu như không phải phía dưới còn có một cái thân cây tiếp theo thì thật sự đã trực tiếp nện vào trên mặt đất, không có vạn nhất mà khẳng là xong rồi.

Cái này cũng không phải khoa trương vì thân thể Sở Dương tuy so với người bình thường cường tráng gấp trăm lần nhưng trong tình huống không thể vận dụng tự thân tu vi, không thi triển được thân pháp, thậm chí không còn kịp sử dụng kỹ xảo tiếp đất mà từ trên trời cao té xuống tuyệt đối không có khả năng sống sót.

Giờ phút này Sở Dương trong lòng nổi lên một tia sợ hãi, mới vừa trong nháy mắt đó, thân thể vô năng điều khiển. Cảm giác sinh tử không tự chủ được thật là… Thật sự không muốn nhớ lại.

Cùng lúc đó, Sở Dương hạ quyết tâm, nơi này là Cửu Trọng Thiên Khuyết, là nơi hoàn toàn xa lạ, gần như là không biết gì cả, mình ở địa giới này không còn là Cửu Kiếp Kiếm chủ đứng đầu Cửu Trọng Thiên kia nữa. Hôm nay mình chỉ sợ là có quá nhiều chuyện vô năng chưởng khống, sau này làm việc nhất định phải càng thêm tiểu tâm cẩn thận, tuyệt đối không để tái xuất hiện chuyện như vậy nữa!

Trên mặt đất nằm hồi lâu, thử điều hòa hơi thở, Sở Dương hô hấp không khí của Cửu Trọng Thiên Khuyết, cẩn thận cảm thụ được hoàn cảnh mới. Bất quá chốc lát sau hắn cảm thấy tâm thần sảng khoái, lệ khí lúc trước trong bụng đã tiêu đi.

Nơi này linh khí cực kỳ dày đặc, ở dưới hoàn cảnh như vậy mặc dù hô hấp có chút khó khăn, cần có một khoản thời gian mới thích ứng được nhưng sau khi cảm thụ được đại lượng nồng đậm linh khí nhập vào cơ thể thì hắn vô cùng rung động.

Linh khí nơi đây dày đặc đến mức hạn độ thấp nhất so sánh với Cửu Trọng Thiên đại lục thì cũng dày đặc gấp mười lần trở lên. Cái này thậm chí là phán đoán bảo thủ nhất.

Bởi vì nơi này dường như là khu đất mà trên Thiên Khuyết không ai thèm quản lý, tuyệt không có khả năng là nơi dành cho võ giả tu hành thế nhưng linh khí đã tụ tập đạt tới trình độ này, khó trách yêu cầu của võ giả đi lên Cửu Trọng Thiên Khuyết khởi điểm lại muốn cao như vậy…

Nơi này hình như là một mảnh sâm lâm sao? Sở Dương chuyển mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, quanh minh là đại thụ chọc trời mà dưới người là cỏ mềm mại.

Một con tiểu bạch thỏ khả ái từ sau một gốc cây sợ hãi thò đầu ra, nó vô hạn tò mò nhìn Sở Dương, con thỏ nghĩ mãi mà không rõ, làm sao mà bất chợt từ phía trên lại có người sống rơi xuống.

Một hồi lâu sau, Sở Dương rốt cục trì hoãn quá một hơi từ từ thử bò dậy.

“Di?”

Sở Dương lúc này mới phát hiện, tình huống dường như có chút không đúng. Trên người phảng phất như nặng trịch dường như là đại địa này chủ tâm hút lất mình, không để cho mình đứng lên, không để cho mình có động tác gì, thậm chí ngay cả không khí tất cả cũng đang đè ép mình…

Đây là tình huống gì? Làm sao lại quỷ dị như thế?

Sở Dương dùng tới tu vi lực lượng nhất định rồi mới từ đất ngồi dậy sau đó đứng lên đi thứ hai bước nhưng vẫn có một loại áp lực mười phần.

Sở Dương nhíu mày, hắn cẩn thận cảm thụ hoàn cảnh quanh minh một hồi lâu sau mới lầm bẩm nói: “Thì ra là như vậy, ở Thiên Khuyết này trọng lực trên mặt đất hẳn là gấp mười lần Cửu Trọng Thiên đại lục! Lại có địa vực như vậy tồn tại. Đại Thiên Thế Giới quả nhiên là không gì không có!”

Lúc này, ở trong Cửu Kiếp Không Gian, Kiếm Linh cũng nhẹ nhàng đi ra ngoài, nó gần như tham lam hô hấp lấy không khí của Cửu Trọng Thiên Khuyết, trong mắt có chút ít ướt át mà lầm bẩm nói: “Mười vạn năm, ta rốt cuộc lại trở về Cửu Trọng Thiên Khuyết, đã lâu rồi, cố hương ta đã trở về”.

Trong lúc nhất thời thậm chí có chút ít ý vị thổn thức.

Lấy lại bình tĩnh nó nhìn Sở Dương nói: “Ngươi cảm giác không sai, trọng lực của Cửu Trọng Thiên Khuyết nếu so với Cửu Trọng Thiên đại lục thì cao hơn nhiều, bất quá không chỉ gấp mười lần mà là ba mươi lần! Nói cách khác, ở trên Cửu Trọng Thiên đại lục một người nặng trăm cân thì ở Cửu Trọng Thiên Khuyết sẽ đạt tới ba nghìn cân! Nếu là người bình thường, một khi đi đến chỗ này, cái gì cũng không cần làm đã bị thể trọng của mình đè chết rồi! Rung động không?”

“Ba mươi lần?!” Sở Dương chắc lưỡi nói: “Như vậy người nơi này làm sao sống đây? Chẳng lẽ nơi này không có người bình thường sao?”

Kiếm Linh thản nhiên nói: “Nơi này tự nhiên cũng có người bình thường, bất quá, từ nhỏ sinh ra ở chỗ này thì ngay cả là người yếu nhất cũng sẽ bởi vì hoàn cảnh mà dần dần thành thói quen. Lâu dần thân thể so sánh với người trên Cửu Trọng Thiên đại lục tráng kiện hơn nhiều”.

“Về phần võ giả nơi này, chỉ cần có tài sản nhất định thì cũng có thể đến các cửa hàng mua một quả ‘Khinh Linh Ngọc’, sau khi đeo lên thì lấy khí huyết vận hành có thể giảm bớt trọng lực trên phạm vi lớn, nói cách khác, có Kinh Linh Ngọc là có thể đạt tới mức thân nhẹ như yến vậy”.

Sở Dương hứng thú nói: “Khinh Linh Ngọc? Thứ tốt, bao nhiêu bạc một khối này?”

Kiếm Linh cười khổ nói: “Ở Cửu Trọng Thiên Khuyết bạc không được lưu thông, thậm chí ngay cả kim loại hiếm cũng không được tính đến. Nơi này hóa tệ lưu thông chủ yếu là dùng Thủy Vân Tệ, Tử hồn Tệ, Tử Vân Tệ, Tử Hà Tệ. Top 3 loại hóa tệ lấy đơn vị trăm để quy đổi. Một Tử hồn Tệ tương đương với trăm mai Thủy Vân Tệ; Một Tử Vân Tệ tương đương với trăm mai Tử hồn Tệ. Về phần Tử Hà Tệ lại là thứ cao cấp rất khó nhìn thấy, chỉ có ở giao dịch đại quy mô mới thình thoảng xuất hiện, một Tử Hà Tệ tương đương với một vạn Tử Vân Tệ”.

Sở Dương hút một hơi khí nói: “Nói cách khác, một Tử Hà Tệ chẳng khác nào một ức Thủy Vân Tệ? Tỷ lệ quá lớn đi?”

“Chính xác, chính là bởi vì có giá trị kinh người cho nên mới khó gặp”.

Sở Dương không nhịn được hỏi: “Tử Tinh kia ở đây có giá trị không?” Hắn nhở trong Cửu Kiếp Không Gian có nhóm lớn Tử Tinh nên hỏi.

Kiếm Linh nhếch mép cười nói: “Tử Tinh chính là năng lượng kết tinh, người bình thường căn bản không sử dụng nó để giao dịch. Dưới tình huống bình thường sẽ chọn hấp thu năng lượng trong đó để gia tăng tu vi”.

“Tử Tinh có thể sử dụng để giao dịch thương phẩm không?”

“Cũng không phải là không thể được”.

Sở Dương hăng hái bừng bừng hỏi: “Tử Tinh là thứ tốt đó, một khối có thể bán được mấy Tử Hà Tệ?”

Kiếm Linh liếc mắt nói: “Có thể bán mấy Tử Hà Tệ? Ngươi nghĩ gì thế? Một trăm đồng Tử Tinh ước chừng có thể bán được mười Tử hồn Tệ”.

“Một trăm Tử Tinh được mười Tử hồn Tệ?” Sở Dương mở to hai mắt nói: “Ý của ngươi là, một nghìn vạn Tử Tinh mới có giá trị bằng một Tử Hà Tệ?”

“Ngươi thật thông minh! Tính rất nhanh”. Kiếm Linh không nhịn được bật cười nói.

Sở Dương đặt mông ngồi dưới đất cả giận nói: “Ngay cả Tử Tinh đến nơi này cũng không đáng giá? Vậy lão tử có một cái thương khổ như vậy làm gì?”

“Ngươi cũng không cần năn chí, ta nói vậy chẳng qua là trên lý luận thôi, trên thực tế cũng không có mấy người bỏ qua được Tử Tinh bởi Tử Tinh ở chỗ nà còn có một tầng định nghĩa khác, đó chính là thực lực bởi vi mọi người căn bản đều dùng nó đi tu luyện nên nào có ai bán ra chứ? Tử Hà Tệ mặc dù giá trị phi phàm mà lại không thể dùng để tu luyện!” Kiếm Linh bật cười nói: “Nếu có người nào ra mặt bán Tử Tinh lấy Tử Hà Tệ tuyệt đối sẽ bị gọi là kẻ bại gia tử đệ nhất”.

Sở Dương nói: “Nếu Tử Hà Tệ cũng không thể phụ trợ tu luyện thì ba loại tiền kia cũng không thể dùng để phụ trợ tu luyện sao?”

“Đúng, bốn loại hóa tệ này nói trắng ra là do chính quyền cho phép lưu thông mà thôi, nói chỉ đại biểu cho tài phú, mặc dù chế tạo tinh mỹ nhưng bản thân thực tế là không có nhiều hiệu năng”.

Kiếm Linh nói: “Trên thực tế, ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, vô luận là Tử Tinh hay thiên tài địa bảo, tóm lại bất kỳ cái gì có năng lượng cũng sẽ không sử dụng để làm hóa tệ”.

“Thì ra là như vậy”.

Sở Dương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cười khổ nói: “Ngươi thuyết pháp để cho bản Kiếm chủ tìm về được một ít cảm giác ưu việt, bất quá ở một tầng hàm nghĩa nào đó nói rõ hiện tại bản Kiếm chủ là một kẻ nghèo rớt mông tơi? Một văn tiền cũng không có? Có thể so sánh với tên khất cái còn nghèo hơn?”

“Tuyệt đối là hai loại khái niệm, nếu ngươi muốn làm phú hào thì thật sự rất dễ dàng. Trong Cửu Kiếp Không Gian có nhiều thứ tốt, tùy tiện đem ra bên ngoài vài loại là có thể bán được đại lượng tài phú rồi. Tử Tinh mặc dù giá trị giao dịch có hạn nhưng chỉ cần một quả Tử Tinh hồn là có thể đổi được con số thiên văn tài phú rồi. Về phần Cửu Đại Kỳ Dược, thiên tài địa bảo, Sinh Mệnh Tuyền Thủy vân vân, ở trên đời này nó là thứ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nói là có giá trị liên thành cũng không phải là khoa trương”.

Kiếm Linh nói.

“Những thứ này khẳng định là không thể bán được!” Sở Dương cả giận nói: “Những thứ đó là căn bản của chúng ta, vô luận như thế nào cũng không thể bán được!”

“Vậy thì không có cách nào rồi, cho nên giai đoạn hiện nay, Kiếm chủ đại nhân ngươi thật sự so sánh với tên khất cái còn nghèo hơn, người ta ăn xin còn có mấy Thủy Vân Tệ, mà ngài thật sự là một văn cũng không có”. Kiếm Linh buông tay nói.

Sở Dương nhíu mày cố tìm ra chủ ý. Trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn là một siêu cấp phú hào tại Cửu Trọng Thiên đại lục mà đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết lại vì tiền mà rầu rĩ. Sự tương phản cũng quá lớn đi?!

“Nếu không, chúng ta làm tiếp mấy cái Thiên Tinh Mộc nhẫn bán đi, thứ đồ chơi này hẳn là rất đáng tiền đó?” Sở Dương hỏi.

“Cái này cần cẩn thận bởi vì trữ vật trang bị ở Cửu Trọng Thiên Khuyết đồng dạng là rất khan hiếm, nếu ngươi lấy đi bán tuyệt đối là có thể bán được con số thiên văn tài phú… Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể chống đỡ đến khi giao dịch hoàn thành bởi vì ta rất hoài nghi, một khi bại lộ ra, ngươi liệu có thể sống quá thời gian một ngày hay không, giết người vì tiền cũng không phải là độc quyền của Cửu Trọng Thiên, ở chỗ này cũng giống như trước”. Kiếm Linh thương hại nói.

“Cái gì cũng không được, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Sở Dương nổi giận, kể từ khi đến cái Cửu Trọng Thiên Khuyết chết tiệt hắn cũng chưa có chuyện tình gì hài lòng, quá buồn bực đi.

“Có thể suy nghĩ đến vật có giá tương đối thấp để giao dịch tỷ như Linh Thú tinh hạch, có thể bán được tiền mà lại không trêu chọc vào ánh mắt cường giả”. Kiếm Linh nói: “Bất quá… Ngươi hiện tại trong không gian Linh Thú tinh hạch cũng không phải rất nhiều, Âm Dương độc Long Nhãn cùng Cấu Giao nội đan đều có trọng dụng… Những thứ khác thì ngươi vừa đưa cho Mạc Khinh Vũ cùng Đàm Đàm… Ừ, còn một viên Độc đan mà muội muội ngươi cầm đi là tối trọng yếu…”

“Ngươi cứ nói thẳng ta chính là một kẻ hoàn toàn không có gì hết, nghèo rớt mông tơi đi”. Sở Dương vô hạn buồn bực nói: “Ta cũng không phải là không thể tiếp nhận việc làm lại từ đầu mà”.

“Ừ, ngươi hiện tại so sánh với một tên khất cái còn muốn nghèo hơn!” Kiếm Linh biết nghe lời phải nói.

“Ngươi thật đàng hoàng”. Sở Dương thở dài nói: “Kiếm Linh, ngươi nhìn xem ta hiện tại đại khái đang ở địa phương nào, trước xác định một chút phương vị đã, đúng rồi, quanh đây có cái gì ăn không, ta làm sao mà cảm giác có chút đói bụng…”

Những lời này vừa nói ra, Sở Dương đột nhiên ngẩn ra. Mình đã đạt tới Ích Cốc cảnh giới rất lâu rồi, lần này rời đi Cửu Trọng Thiên thế giới cũng chưa bao lâu, vô luận như thế nào cũng không nên cảm thấy đói chứ?

Nhưng hiện tại… Chẳng lẽ là ảo giác, không đúng, rõ ràng chính là cảm giác đói bụng!

“Đại ca, ngươi phải biết rằng. Nơi này là Cửu Trọng Thiên thế giới với ba mươi lần trọng lực hơn chỗ cũ! Cho nên sự tiêu hao tự nhiên cũng nhiều hơn ba mươi lần. Thậm chí là nhiều hơn nên đầu tiên ngươi phải làm quen với trọng lực nơi này đã”. Kiếm Linh nhìn ra nghi ngờ của hắn nói: “Còn có điều ngươi cũng phải nhớ kỹ nữa, đó là hết thảy thành tựu ở Cửu Trọng Thiên đại lục ở chỗ này cũng bằng không! Có thể nói Cửu Kiếp Kiếm chủ ở chỗ này chả là cái gì cả!”

“Tốt, vậy thì làm lại từ số không đi!” Sở Dương khẽ cắn răng nói mà trong lòng có chút lo lắng: Không biết các huynh đệ của hắn thế nào rồi? Mọi người đều như mình đều là kẻ nghèo rớt mông tơi. Mình còn thế này thì bọn họ không biết còn thê thảm đến mức nào…

Bất quá, Nhuế Bất Thông tên kia thì mình không cần lo lắng, hắn là kẻ rất biết trộm mà, chỉ cần mấy phút đồng hồ là có thể biến thành người có tiền rồi; Mạc Thiên Cơ kia mình cũng không cần lo lắng, hắn là loại chuyên lừa gạt người, nhờ lừa gạt mà thành tài chủ. Về phần đám Đồng Vô Thương cũng không cần lo lắng bởi vì bọn họ cũng rất am hiểu cướp bóc!