Chương 957: Thị trưởng Ngọc Lan

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lý Huệ chủ động mời Liễu Tuấn, nhưng lần này không tới Thúy lam chi dạ, mà tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm, nhìn thấy Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi không khỏi xấu hổ:
– Liễu Tuấn, thật xin lỗi.

Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi:
– Xin lỗi cái gì?

Cận Hữu Vi càng xấu hổ hơn:
– Cái đó…. Hạ Hâm Xương đã nói với tôi rồi, sẽ dạy dỗ tên tiểu tử không ra sao kia một trận.

Té ra là vì thế.

Liễu Tuấn cười:
– Cận Hữu Vi, anh cũng thật là, cái đó liên quan gì tới anh? Hơn nữa anh không nhắc tôi thực sự còn chẳng nhớ nổi.

Liễu Tuấn chẳng phải làm ra vẻ, thử hỏi thời kỳ mẫn cảm, y nào có thời gian đặt tâm tư vào loại chuyện này? Một tên Hạ Tông Diễn hoàn toàn không thể sinh ra ảnh hưởng tâm lý gì trong lòng Liễu Tuấn.

Hắn còn chưa đủ tư cách.

Cận Hữu Vi ngẩn người, người ta căn bản chẳng để ý, vậy mà làm Hạ Hâm Xương sợ tới té đái vãi phân! Nghĩ kỹ thì cũng đúng, Liễu Tuấn hiện giờ là ai chứ? Hạ Hâm Xương là ai? Xem ra mình đã thành một thương nhân thuần túy rồi, dù nhìn việc trong quan trường rõ ràng, song thiếu tâm thái của người làm quan. Đó chính là thân ở địa vị nào thì lo chuyện đó.

Lý Huệ thì ngạc nhiên:
– Hạ Hâm Xương đắc tội làm gì với Liễu bí thư rồi?

Trong suy nghĩ của hắn, đó chẳng khác gì tự sát, đoán chừng Liễu Tuấn mà muốn xử lý Hạ Hâm Xương, chỉ cần lộ ra một chút ý tứ, không cần cơ quan công tác có hành động gì, các ban ngành trực tiếp ra tay giải quyết ông ta rồi.

Cận Hữu Vi cười:
– Không phải, là Hạ Hâm Xương tự cho rằng ông ta đắc tội với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn bật cười.

Cận Hữu Vi nói câu này rất thú vị.

Người hẹn là Lý Huệ, mời khách lại là Cận Hữu Vi, nguyên nhân rất đơn giản, Cận Hữu Vi có tiền! Lý Huệ cũng chưa bao giờ ngại làm tiền Cận Hữu Vi, hoàn toàn khác với những người bạn của Liễu nha nội. Từ đó có thể thấy mức độ thân thiết của Lý Huệ và Cận Hữu Vi tới mức độ nào.

Làm bạn với Liễu Tuấn đã lâu, Cận Hữu Vi biết thói quen của y, không gọi những món đồ tươi sống cao giá, mà toàn là món thường ngày dễ ăn. Ở cùng người bạn thực sự, Liễu Tuấn đều không uống rượu, có thì cũng chỉ 1,2 chén Mao Đài.

Cận Hữu Vi đích thân rót Mao Đài cho Lý Huệ và Liễu Tuấn, nói:
– Ba chén thôi! Sau đó thì tùy.

Liễu Tuấn cười cạn chén, sau đó uống sạch.

– Liễu bí thư, thị trưởng được quyết rồi.

Lý Huệ rất nhã nhặn, một chén Mao Đài nhỏ cũng uống làm hai lần, phất tay bảo phục vụ ra ngoài, ăn một miếng thịt, rồi mới đi vào chủ đề tối nay.

Thôi Phúc Thành lên phó tỉnh trưởng, vị trí thị trưởng Ngọc Lan liền trở thành tiêu điểm tranh đoạt, thị trưởng thành phố phó tỉnh rất hấp dẫn.

Thai Duy Thanh đến nhậm chức chưa lâu, mọi người không hiểu hắn, nên tới xin xỏ không nhiều. Những người giỏi xã giao, quan tâm lớn, cũng thông qua đủ loại quan hệ móc nối được với hắn tiến hành thăm dò dè dặt. Ở vị trí này Thai Duy Thanh cũng rất cần thận, chưa từng tỏ chút thái độ nào. Đặc biệt sau khi Cù Hạo Cẩm tới nhậm chức, Thai Duy Thanh càng thêm cẩn thận, phàm có ai nhắc tới đề tài này là nghiêm túc chặn lại, không chịu nói nửa câu.

Còn về phần Cù Hạo Cẩm, thời gian tới càng ngắn hơn, hoàn toàn không có ai thực sự tiếp xúc với ông ta.

Đương nhiên đó chỉ là điều mà đám Liễu Tuấn biết được mà thôi, chắc chắn còn điều chưa biết. Ví dụ như Lý Huệ nói thị trưởng đã quyết, trước đó Liễu Tuấn không hề hay tin.

Đương nhiên không có Cù Hạo Cẩm đồng ý, không thể quyết được.

– Ai thế?

Nói thật Liễu Tuấn chẳng bận tâm ai làm thị trưởng, dù sao chẳng phải là ai thân cận với y cả.

Lý Huệ đáp:
– Uông Quốc Chiêu.

– Uông Quốc Chiêu?

Liễu Tuấn giật nảy mình, chiếc đũa khựng lại.

Không ngờ lại là Uông Chiêu.

Lý Huệ gật đầu:
– Chính là hắn.

Cận Hữu Vi nói bổ xung:
– Vì chuyện này, Cù Hạo Cẩm đã tới hỏi ý kiến ông cụ.

Ông cụ tất nhiên là nói Cận Tú Thật, Cù Hạo Cẩm mới tới, biểu thị sự tôn trọng với ông là điều cần thiết. Mặc dù người có chút nhãn quan chính trị đều biết, Cù Hạo Cẩm tới thanh lý thế lực bản địa, nhưng không thể vung một đao xử lý hết. Nếu mà như thế thì Cù Hạo Cẩm không phải mạnh mẽ mà là lỗ mãng rồi.

Liễu Tuấn cười nhạt.

Cù Hạo Cẩm đăng môn thỉnh giáo là trong dự liệu, thái độ Cận Tú Thật cũng chẳng khó đoán, trong việc an bài nhân sự trọng đại, Cận Tú Thật quyết không thể chọi cứng với Cù Hạo Cẩm.

– Động tác nhanh thật đấy.

Lý Huệ và Cận Hữu Vi cũng biết Liễu Tuấn ý nói Uông Quốc Chiêu và Trì An Phong nhanh.

Cận Hữu Vi người không cường tráng như Liễu Tuấn, nhưng uống rượu rất khí phách, nốc cạn chén rượu, đập mạnh chén rượu xuống hừ một tiếng:
– Đám chó ai cho ăn thì kẻ đó là chủ.

Chẳng trách Cận Hữu Vi nổi giận, Trì hệ không được Cận Tú Thật ra sức bảo vệ đã không đi tới được ngày hôm nay. Mặc dù quan trường chỉ xoay quanh lợi ích, nhưng Cù Hạo Cẩm vừa tới tỉnh A, Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu đã vội vã tới quy phục, thật khó coi.

– Kẻ thông minh.
Lý Huệ nhấp một hợp rượu, khẽ mỉm cười nói.

Trì hệ dựa vào Cận Tú Thật mà nước lên thuyền lên, hiện giờ Cận Tú Thật lui về tuyến hai, Uông Quốc Chiêu không chút do dự quay cờ sang trận địa Cù Hạo Cẩm, chính trị mà nói là lựa chọn hợp lý, nhất Uông Quốc Chiêu mới chừng 40, nếu được Cù Hạo Cẩm nhìn trúng, có thể nói tiền đồ vô hạn.

Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu, Cù Hạo Cẩm vì muốn thể hiện thực lực của mình, nên kẻ đầu tiên tới quy phục sẽ được nếm mật ngọt, nếu không làm người sau thất vọng. Nhưng Uông Quốc Chiêu có đáng được trọng dụng không thì phải xem biểu hiện về sau, nếu không phù trợ được, có trung thành đến đâu cũng vô dụng.

Nhưng Uông Quốc Chiêu đúng là rất có năng lực, điều tới làm thị trưởng Ngọc Lan, cấp bậc mà không tăng lên thì chỉ có thể nói là điều ngang cấp, có điều thành phố cấp phó tỉnh dễ thăng tiến hơn, như Đinh Ngọc Chu, Thôi Phúc Thành đều từ Ngọc Lan tiến thẳng vào thường ủy tỉnh.

Trong cơ cấu chính trị trong nước, thường ủy tỉnh là vị tri rất bắt mắt, so với các phó bộ trưởng bình thường ở ban ngành TW càng được cấp trên coi trọng hơn, tiến vào ban thường ủy là thực sự vào trung tâm quyền lực của tỉnh, có vốn liếng cực lớn.

Ấn tượng của Liễu Tuấn với Uông Quốc Chiêu rất đặc biệt, người này âm trầm kín đáo tới cực điểm, làm người ta nhìn một cái không khỏi rùng mình, nhưng hắn lại rất lịch sự lễ độ, làm người ta không bới ra được chút khuyết điểm nào.

Sau này phải làm đồng nghiệm với hắn, trong lòng chẳng thấy yên ổn.

– Hừ hừ, thông minh thì rất thông minh, nhưng không nên toan tính quá thông minh, nếu không làm hại chính bản thân.
Nghe Lý Huệ nói, Cận Hữu Vi càng thêm khó chịu.

Liễu Tuấn và Lý Huệ ngạc nhiên nhìn hắn, Cận công tử ngày thường đâu có thiếu bình tĩnh như thế, hắn luôn tùy tiện, chuyện gì cũng chẳng để vào trong lòng, chẳng lẽ có hiềm khích với Uông Quốc Chiêu?

Cận Hữu Vi đương nhiên hiểu ý hai người kia, uống ực một chén Mao Đài, mặt lạnh lẽo không nói. Dù mọi người là bạn tốt, nhưng có một số lời chỉ có thể giữ ở trong lòng, sau khi Cù Hạo Cẩm đăng môn bái phỏng rồi rời đi, ông cụ nhà hắn mặt sa xầm.

Cận Tú Thật không giận Cù Hạo Cẩm, người ta tới rõ ràng là để “kiếm chuyện”, nên làm thế nào cũng không quá. Cận Tú Thật giận là vì hai cha con Trì An Phong và Uông Quốc Chiêu được ông chiếu cố không ít, vậy mà trở mặt nhanh như thế, ông vừa mới lui về tuyến hai, trong lòng không khỏi có chút thiếu cân bằng, vậy mà hai kẻ đó lập tức xông tới sát thêm muốn vào vết thương.

– Liễu Tuấn, cậu không phải rất giói sao? Cậu nói xem có thể phá chuyện này không?
Cận Hữu Vi nhìn Liễu Tuấn nói rất nghiêm túc.

Lý Huệ giật mình, Cận công tử say rồi sao? Lời này mà cũng nói ra được.

Hắn biết rất rõ bí thư tỉnh ủy là một sự tồn tại hùng mạnh thế nào, Liễu Tuấn có giỏi tới đâu cũng chẳng tới mức đó chứ?

Liễu Tuấn cầm chén rượu, chậm rãi mân mê, nhìn Cận Hữu Vi cười khẽ.

Chẳng biết vì sao nếu Liễu Tuấn nói chuyện nghiêm túc, Cận Hữu Vi chẳng thèm bận tâm, chỉ có khi Liễu Tuấn tỏ ra hời hợt thì Cận công tử lại thấy toàn thân thiếu tự nhiên.

– Được được được, coi như tôi uống say rồi, cậu đừng để trong lòng.

Cận Hữu Vi cũng tự biết chuyện này quá khó, hắn chỉ tức giận nhất thời thôi, nếu Liễu Tuấn đi phá đám thật, chỉ sợ Cận công tử là người đều tiên nhảy ra phản đối.

Liễu Tuấn uống một ngụm rượu, cảm thụ hơi cay của rượu, nói:
– Phá hỏng thì hơi khó, phải xem có thể giữ Đinh Ngọc Chu ở lại làm bí thư thành ủy hay không.

Cận Hữu Vi tức thì mắt sáng lên