Chương 1912: Hà Trường Chinh đột ngột ước hẹn

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian rất nhanh đã bước vào tháng 9, Liễu Tuấn lần thứ hai trở lại kinh sư.

Hà Mộng Doanh hơi do dự, nói: “À, em đi đón anh. Ba nói anh đến rồi thì về nhà nhanh, ông ấy có một số việc muốn nói với anh.”

Hiện tại cũng đã gần đến lúc thấy kết quả sau cùng. Lúc này Hà Trường Chinh muốn gặp y, có thể có quan hệ tới chuyện của kính thập.

Tài xế của chiếc BMW màu trắng này chính là Hà đại tiểu thư.

Liễu Tuấn vừa lên xe liền nhắm mắt dưỡng thần. Hà Mộng Doanh có ý không vui, lầm bầm nói: “Này, ở trên máy bay còn chưa ngủ đủ hả?”

Liễu Tuấn không lên tiếng.

Hà Mộng Doanh càng không hài lòng, cả giận nói: “Em có làm gì anh đâu mà một câu cũng không chịu nói?”

Liễu Tuấn thở dài: “Ba sắp sửa chữa anh rồi, trong lòng khẩn trương nên không biết nên nói gì.”

Hà Mộng Doanh liền cười, than: “Thôi đi, trên thế giới này còn có người khiến Liễu tỉnh trưởng anh sợ hay sao? Thực sự là ngạc nhiên. Ba em cũng không làm gì anh đâu, chỉ nói chuyện với anh về việc địa ốc Hoa Hưng thôi.”

Liễu Tuấn hơi kinh ngạc: “Trước đây em chưa đề cập qua với ba hả?”

Hà Mộng Doanh chỉ cười.

Liễu Tuấn lắc đầu: “Em đây là tránh né trách nhiệm, toàn bộ việc cũng đều đổ hết lên đầu anh, khiến anh bị mắng.”

Hà Mộng Doanh cười khanh khách: “Bị mắng thì bị mắng, dù sao thì da mặt anh cũng dày, không có gì đáng kể.”

Liễu tỉnh trưởng nhất thời trừng mắt dữ tợn với chị.

“Chào bác Hà, dì Nhiếp.”

Liễu Tuấn bước nhanh tới khom người chào hỏi vợ chồng Hà Trường Chinh.

Hà Trường Chinh buông xuống tạp chí, gật đầu, thản nhiên nói: “Tới rồi hả?”

Dì Nhiếp thì nhiệt tình hơn nhiều, đứng dậy, cười tít mắt: “Tiểu Tuấn à, cháu ngồi nói chuyện với bác Hà đi, để dì đi pha trà.”

Hà Trường Chinh không để ý tới những lễ nghi phiền phức này, hướng về cái ghế mà dì Nhiếp vừa bỏ trống, nói: “Ngồi đi, chuyện khác cứ để họ làm.”

“Vâng ạ.”

Liễu Tuấn đáp ứng rồi ngồi xuống ghế mây.

Hà Trường Chinh thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nữa sẽ họp?”

“Dạ hai ngày, nhưng còn có mấy hạng mục muốn chạy nên chắc là sẽ ở thủ đô thêm hai ngày.”

Hà Trường Chinh như vô ý liếc mắt nhìn y, gật đầu, không nói gì.

Rất nhanh, Hà Mộng Doanh bưng trà qua cho Liễu Tuấn rồi đặt lên trên bàn, hơi do dự, cuối cùng vẫn là xoay người đi khỏi. Hà Trường Chinh cũng không mở lời bảo chị ở lại. Xem ra lần này nói chuyện, Hà Trường Chinh là không muốn có người thứ ba ở đây, cho dù là con gái của mình cũng không được.

“Chuyện của tập đoàn trí nghiệp Hoa Hưng là thế nào?”

Hà Mộng Doanh vừa đi, Hà Trường Chinh liền hỏi ngay, không có “chuyển tiếp” chút nào. Đây chính là tác phong xưa nay của Hà Trường Chinh, tích ngôn như kim, muốn ở trong miệng Hà chủ tịch Quân ủy nghe được lời khách sáo chào hỏi gì thì rất khó.

Tuy nhiên có thể nghe được giọng điệu của Hà chủ tịch tương đối bình tĩnh.

Liễu Tuấn thong thả trả lời vấn đề của Hà Trường Chinh mà lấy ra thuốc lá, kính cho Hà Trường Chinh một điếu rồi châm lửa cho ông, còn mình cũng châm một điếu, sau khi hút vào ngụm mới hỏi ngược lại: “Bác Hà, bác biết chuyện này lúc nào?”

“Trước đó không lâu, lão Hải có nói cho tôi biết, nói là có người nhờ ông ta chuyển lời, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Hà Trường Chinh nói rất đơn giản, trên mặt không hề có biểu tình gì.

Lão Hải ở đây đương nhiên chính là phó tổng trưởng Hải Hướng Quân. Ông ta chưởng quản công tác quân tình, nguồn gốc tin tức rất rộng lớn. Bên kia nhờ chuyển lời cho Hà Trường Chinh, vậy thông qua ông ta sẽ tương đối thuận tiện hơn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Đoạn thời gian trước, bên kia phát động lực lượng nhằm “thâm nhập điều tra” vấn đề của địa ốc Hoa Hưng cùng tập đoàn Thu Thủy. Không bao lâu, nhóm điều tra nhằm vào Hoa Hưng liền ngừng công kích và tập trung tinh lực vào tập đoàn Thu Thủy. Xem ra là “thân phận” của Hà Mộng Doanh đã bị lộ.

“Đúng là có chuyện như vậy. Tập đoàn Hoa Hưng là Lương Xảo và Mộng Doanh hùn vốn, Lương Xảo chiếm 70% cổ phần, Mộng Doanh 30%. Thời gian cũng đã 20 năm, từ khi cháu còn học ở TP.Nam Phương chuyện này đã được định rồi.”

Liễu Tuấn cũng đơn giản nói rõ một chút.

Nếu chỉ là chuyện này thì Hà Trường Chinh không cần thiết phải mời Liễu Tuấn qua đây, chỉ cần trực tiếp hỏi Hà Mộng Doanh là được. Hơn nữa bằng trực giác, Liễu Tuấn cũng biết tâm tư của Hà Trường Chinh, cũng không đặt ở trên việc của tập đoàn Hoa Hưng. Mặc dù nói Trung ương có văn kiện cấm vợ chồng và người thân trực hệ của cán bộ lãnh đạo trong địa vực và ngành nghề mình quản lý tiến hành hoạt động có tính kinh doanh, nhưng loại tình huống này trên thực tế vẫn tồn tại rất phổ biến. Không chỉ nói những công tử gia nổi tiếng như Cao Tương Hoành, rất nhiều quan viên của thể chế nội cũng vẫn tham dự vào các loại hoạt động kinh doanh, rất nhiều người còn quá giới hạn hơn cả Hà Mộng Doanh. Bởi thế Hà Trường Chinh không cần để ý tới những việc này.

Sau khi rất nhiều con cháu của quan lớn tham dự vào, việc này liền biến thành một “tật khó sửa”, bất kỳ ai nếu muốn từ trên căn bản mà tiến hành cải biến thì đều phải đặc biệt cẩn thận, hơn nữa phỏng chừng độ khó cũng không phải lớn thông thường, rất khó thu được hiệu quả chân chính.

Một khi bên kia phát hiện địa ốc Hoa Hưng có cổ phần của Hà Mộng Doanh, hơn nữa còn là đại cổ đông, lập tức ý thức được tình huống bất thường, lập tức “minh kim thu binh”, sau đó thông qua phương thức nào đó tiếp xúc với Hải Hướng Quân rồi rất mịt mờ hướng về Hà Trường Chinh “làm kiểm điểm”.

Hà Trường Chinh hỏi: “Quy mô của Hoa Hưng lớn cỡ nào?”

Nếu Cty địa ốc này thật sự có quan hệ với Hà Mộng Doanh, Hà Trường Chinh cũng muốn tìm hiểu nhiều một chút.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, nói: “Quy mô tài sản cụ thể cháu cũng không được rõ lắm, chắc là phải có 400 hay 500 tỷ gì đó. Cũng không chỉ có địa sản, còn có rất nhiều ngành nghề khác dính dáng với nhau.”

Về vấn đề này quả thực Liễu Tuấn cũng không lý giải lắm nội tình bên trong thế nào.

Tuy nhiên 400 hay 500 tỷ cũng đủ làm cho Hà Trường Chinh giật mình, muốn làm Hà Trường Chinh giật mình cũng không phải là việc nhỏ.

“Nhiều như vậy? Tôi còn tưởng rằng chỉ hơn 1 tỷ thôi chứ. . .” Hà Trường Chinh khẽ nhíu máy, nói.

“Dạ, việc này còn do ngành địa ốc của quốc nội không có phình lên quá nhanh. Hoa Hưng vẫn luôn tốn hao rất lớn một bộ phận tinh lực và tài chính ở trên phương diện nhà cho thuê và nhà giá rẻ. Bằng không thì có thể sẽ còn nhiều hơn, ngành địa ốc đã trở thành sản nghiệp trụ cột của rất nhiều tỉnh thị.”

Liễu Tuấn nói rồi khẽ nhíu mày, có phần lo lắng.

“Ừm, khó trách trước đây cậu muốn khai đao với ngành địa ốc cũng là có đạo lý. Tăng trưởng kinh tế mà chỉ dựa vào bán nhà bán đất thì quả là có vấn đề.”

“Vâng, cháu nhớ kỹ rồi.”