Chương 641: Chia rẽ trên cuộc họp thành ủy

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Huyện trưởng, anh làm sao lại lên thành phố nói tốt cho Bành bí thư chứ!
Giang Vân Hiệp ngồi ở trước mặt Liễu Tuấn, đôi mắt đẹp mở to, hỏi Liễu Tuấn với vẻ rất khỏ hiểu.

Đây là phòng làm việc của huyện trưởng, Liễu Tuấn hẹn cô và Long Pham Bằng tới thương thảo chuyện lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp, Giang Vân Hiệp ở gần nên đến trước.

Liễu Tuấn còn chưa kịp mở miệng, nha đầu miệng không nắp này đã hỏi rồi.

Liễu Tuấn thầm cười khổ, xem ra Bành Thiếu Hùng nói không sai, Giang Vân Hiệp thông minh thì thông minh, nhưng dù sao còn quá trẻ tuổi một chút, chưa hết tính trẻ con.

Toàn bộ huyện Ninh Bắc chừng chỉ có cô là dám hỏi thẳng Liễu Tuấn như thế, cho dù là đám Dịch Hàn, Mai Văn Hoa, Phan Tri Nhân quan hệ gần gũi nhất với Liễu Tuấn cũng tuyệt đối không phát biểu thiếu suy nghĩ như vậy.

Còn về phần đám thân tín Thạch Trọng thì ai nấy tự trọng thân phận, cho dù không hiểu với cách làm của Liễu Tuấn, tối đa cũng chỉ suy đoán trong lòng, không hỏi ra miệng.

Lãnh đạo làm việc còn cần anh tới chỉ điểm dạy dỗ sao?

Uy vọng của Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc không chỉ thành lập ở trên cán bộ trung tầng, mà càng là người ở gần y càng không dám càn rỡ, điều này hết sức giống với Nghiêm Ngọc Thành.

Cả Nghiêm Liễu hệ, đoán chừng chỉ có hai ông bạn già Liễu Tấn Tài và Đường Hải Thiên có thể hoàn toàn buông lỏng trước mặt Nghiêm Ngọc Thành thôi.

Liễu Tuấn hỏi ngược lại:
– Vậy vì sao tôi không thể nói tốt cho Bành bí thư?

Giang Vân Hiệp nghẹo đầu nghĩ một lúc nói:
– Bọn họ đều nói Bành bí thư xảy ra chuyện, anh chính là bí thư của huyện Ninh Bắc rồi.

Liễu Tuấn hơi cau mày lại, nói:
– Bọn họ là ai?

Giang Vân Hiệp còn chưa phát giác ra Liễu Tuấn không vui, nói:
– Chính là những người trong văn phòng huyện ủy, không chỉ ban pháp chế chúng tôi, mà cả tòa nhà huyện ủy ai ai cũng nói như thế, nói thế nào cũng có.

Liễu Tuấn hứng thú:
– Lại còn cái gì cũng có à? Vậy thì cô nói qua xem, bọn họ nói những gì?

Giang Vân Hiệp thấy Liễu Tuấn trong trách mắng, lại còn hứng thú với đề tài của cô, liền trở nên hưng phấn, nói:
– Có người khen anh là người tốt có tình có nghĩa, Bành bí thư xảy ra chuyện, không ai dám đi nói thay, chỉ anh dám đi. Có người thì nói anh làm ra vẻ cho người ta xem, kỳ thực trong lòng thì mong cho Bành bí thư…

Giang Vân Hiệp nói tới đây thì ý thức được không ổn, tức thì lè lưới ra không dám nói nữa, lại len lén nhìn sắc mặt Liễu Tuấn, xem vị này có “Long nhan đại nộ” không!

Liễu Tuấn bị động tác nho nhỏ tinh nghịch này làm buồn cười, nhưng cố y nghiêm mặt lại, nạt:
– Các cô từ sáng đến tối không chịu làm việc cho tốt chỉ biết đồn đoán bậy bạ, tôi thấy ban ngành chính phủ quá nhàn rỗi, phải tinh giản nhân viên, cấp cho các cô chút công việc mới được, nếu không rảnh rỗi quá sẽ sinh ra vấn đề.

Giang Vân Hiệp tức thì giật mình, lắp ba lắp bắp nói:
– Huyện trưởng, không phải tôi nói đâu, là tôi nghe nói thôi mà, lần sau tôi không dám nữa.

Liễu Tuấn cười khoát tay nói:
– Đừng quan tâm tới những lời bàn tán đó, con người sống trên đời chỉ cần không thẹn với lòng là được, đâu quan tâm được nhiều như thế?

– Ồ, tôi biết rồi!
Giang Vân Hiệp rối rít gật đầu,, mắt chớp chớp, nhịn không được lại nói:
– Huyện trưởng, tôi tin anh dứt khoát là có lòng tốt, có phải vậy không?

Liễu Tuấn cảm khải thở dài một tiếng, không trả lời chuyển sang việc nghiêm chỉnh:
– Vân Hiệp, tôi xem bản phương án thành lập công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp kia của cô, thấy rất có đạo lý, công ty này sau khi thành lập cô có ý định tới đó làm việc không?

Giang Vân Hiệp không ngờ rằng Liễu Tuấn sẽ điều động công tác của cô, liền có chút luống cuống, cô từ cục tư pháp điều tới ban pháp chế chính phủ trong nhà phải tốn biết bao công sức tiền của, hiện giờ ngồi chưa nóng chỗ đã bị Liễu Tuấn “đá” tới công ty quản lý sản phẩm phụ nông nghiệp gì đó, nếu cha mẹ cô mà biết được không biết sẽ tức giận thế nào.

Người ta được huyện trưởng coi trọng thì từng bước thăng tiến, Giang Vân Hiệp cô thì hay rồi, càng ngày càng tụt dốc.

Giang Vân Hiệp mặc dù thông minh, dù sao cũng là tuổi nhỏ tầm nhìn không đủ xa.

– Huyện trưởng, có phải tôi làm việc khiến anh không hài lòng?
Giang Vân Hiệp hỏi với chút sợ hãi.

Liễu Tuấn hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
– Sao cô lại có suy nghĩ này? Công ty sản phẩm phụ nông nghiệp là đơn vị quan trọng, tôi cần có cán bộ có năng lực có nhiệt huyết tới quan lý?

– Tôi… Tôi là cán bộ có năng lực có nhiệt huyết à?
Giang Vân Hiệp chỉ vào mũi mình, hết sức không tin tưởng, vẻ ngạc nhiên đó rất đáng yêu.

Liễu Tuấn liền nghiêm túc nói:
– Chẳng lẽ bản thân cô không cho rằng như vậy à?

– Nhưng mà tôi … tôi tham gia công tác còn chưa được hai năm.

– Thế thì sao, tôi tham gia công tác cũng mới chỉ ba năm.
Liễu Tuấn có chút không vui.

Giang Vân Hiệp lại thè lươi nhỏ xinh xinh ra, xấu hộ nói:
– Huyện trưởng, tôi làm sao so với anh được? Cách nhau quá xa.

Liễu Tuấn cười nói:
– Năng lực công tác đều do rèn luyện mà ra, tôi định an bải cho cô đi làm cấp phó cho Long Pháp Bằng, quản lý văn phòng và tài vụ, cô phải quản cho chặt. Công ty này chủ yếu qua lại với nông dân, thu mua sản phẩm của người ta, phải kịp thời trả tiền, không thể viết hóa đơn tạm. Bởi thế cô phải quản tiền cho chắc, coi quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, trọng trách trên vai cô không nhẹ đâu.

– Tôi… Tôi còn là lãnh đao?
Giang Vân Hiệp choáng váng.

– Không cần phải lo, Long Pháp Bằng năng lực công tác rất tốt, cô làm dưới quyền của anh ta, nếu nghiêm tục học hỏi sẽ biết thêm nhiều vấn đề hữu dụng! Lúc nào không quyết được, thì có thể hỏi tôi, tôi làm tham mưu cho cô.
Liễu Tuấn cổ vũ cho Giang Vân Hiệp.

Trong đầu Giang Vân Hiệp hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết gật đầu như cái máy, không nghĩ ngợi được gì nữa.

………..

Giống như dự liệu của Liễu Tuấn, việc xử lý Bành Thiếu hùng đã xảy ra chia rẽ.

Sự thực tra rõ rồi, cơ bản nhất trí với suy đoán của Liễu Tuấn, Hình Hán Quý cũng thừa nhận, khi hắn đưa Bành Thiếu Hùng bốn vạn kia, đã không nói rõ với Bành Thiếu Hùng, sợ bị đuổi ra khỏi cửa.
Nói cách khác Bành Thiếu Hùng bị Hình Hán Quý che đậy.

Theo Lưu Hòa Khiêm yêu cầu, Đào Nghĩa Âu mở cuộc họp văn phòng bí thư để thảo luận vấn đề này.

Xét theo tính chất đặc thù việc nghiên cứu xử lý Bành Thiếu Hùng, Hầu phó bí thư kỷ ủy cũng tham gia, dù sao hắn là tổ trưởng tổ chuyên án mà.

Cuộc họp xuất hiện hai loại ý kiến.

– Nếu như Bành Thiếu Hùng bị Hình Hán Quý che đậy, tôi cho rằng không nên có bất kỳ xử lý gì. Chuyện này chỉ là nhất thời sơ xuất, coi như là một tình huống bất ngờ đi.
Đường Hải Thiên tỏ thái độ rõ ràng, không biết là có bị Liễu Tuấn ảnh hưởng không.

Đảo Nghĩa Âu và Lưu Hòa Khiêm đồng thởi hơi cau mày lại.

Động tác của Lưu Hòa Khiêm rất nhỏ, nhưng bị Đảo Nghĩa Âu mẫn cảm phát giác ra, vì thế mỉm cười nói:
– Đồng chí Hòa Khiêm, các đồng chí kỷ ủy có ý kiến như thế nào.

– Đường thị trưởng nói rất có đạo lý, Bành Thiếu Hùng bị người ta che đậy, nhưng bốn vạn đồng lấy ra từ nhà cậu ta là sự thật. Rất nhiều cán bộ đều nghe thấy rồi, nếu như không có xử lý gì sợ rằng không hợp lý. Tôi lo lắng sau này các cán bộ lãnh đạo khác sẽ mang trong lòng tâm lý khinh nhờn đợi vận may, hơn nữa mặc dù hai tút thuốc Kim Diệp chỉ có hai trăm đồng, nhưng Bành Thiếu Hùng nhận rồi chẳng lẽ không có việc gì sao?

Ngoài dự đoán của mọi người Lưu Hòa Khiêm lại không có quan điểm đồng thuận với Đường Hải Thiên, khi nói nhưng lời này Lưu Hòa Khiêm hai tay vân vê chén trà, không nhìn Đường Hải Thiên.

Đây cũng là chuyện bình thường, cho dù Lưu Hòa Khiêm là người cùng hệ Đường Hải Thiên, nhưng cũng không phải chuyện gì đều có thể ý kiến thống nhất, Lưu Hòa Khiêm là bí thư kỳ ủy, có nguyên tắc của riêng mình.

Chọn phe, không có nghĩa là hùa vào vô nguyên tắc.

Nhất là các cán bộ lãnh đạo ở tầng cấp như Đường Hải Thiên và Lưu Hòa Khiêm càng phải chú ý nắm giữ chừng mực.

– Ừm tôi thấy đề nghị của đồng chí Hòa Khiêm cũng rất có lý, tôi rất tán đồng, tổ chức xử lý thì nhất định phải có.
Đào Nghĩa Âu cũng tỏ thái độ rõ ràng.

Phạm vi cuộc họp văn phòng bí thư tương đối nhỏ, không phải cuộc họp thường ủy, Đảo Nghĩa Âu không phải lúc nào cũng đợi tới cuối cùng mới đưa ra tổng kết, chuyện tranh cãi biện luận ở cuộc họp như thế này thường xảy ra, không khí khá là dân chủ.

– Tôi lại ngả về ý kiến của Đường thị trưởng.
Trưởng phòng tuyên truyền Lưu Nham nói:
– Bành Thiếu Hùng là bí thư huyện ủy, chủ trì công tác một huyện, xử phạt với cậu ấy nhất định phải thận trọng, nếu như vì một chuyện như thế này mà xử phạt chính thức trong đảng thì rất bất lợi cho cậu ấy triển khai công tác ở huyện Ninh Bắc sau này. Ý kiến của tôi là tăng cường giáo dục phê bình, để cậu ấy làm kiểm điểm sâu sắc là được.

Là một trong số lãnh đạo chủ yếu chủ quản cán bộ, Lưu Nham luôn coi trọng việc xử lý và bổ nhiệm cán bộ.

– Nếu như không có lợi cho triển khai công tác ở huyện Ninh Bắc, vậy có thể suy tính tới chuyển cương vị công tác cho Bành Thiếu Hùng.
Lưu Hòa Khiêm kiên trì ý kiến của mình.
– Loại tình huống này nếu không xử lý thì ảnh hưởng không chỉ là công tác của huyện Ninh Bắc, mà công tác kiểm tra giám sát toàn thành phố cùng sẽ bị ảnh hưởng.

Đứng ở lập trưởng bí thư kỷ ủy, Lưu Hòa Khiêm kiên trì như vậy cũng có đạo lý nhất định, nhưng ông ta vừa nói câu này, lại làm mọi người sửng sốt.

Sao, chẳng lẽ lại muốn đổi bí thư huyện ủy sao?

Lưu Nham cau mày lại nói:
– Như vậy không ổn, trong hai năm Bành Thiếu Hùng đã là vị bí thư huyện ủy thứ ba của huyện Ninh Bắc rồi. Liên tục biến động người đứng đầu đảng ủy như vậy khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi, huyện Ninh Bắc cục thế không tệ, tôi thấy phải thận trọng.

– Bất kể như thế nào chuyện này cũng không thể bỏ qua! Tiền lệ này không thể có được! Còn về phần Bành Thiếu Hùng có tiếp tục làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc hay không có thể thảo luận, nhưng xử phạt chính thức trong đảng thì cần phải có.
Lưu Hòa Khiêm vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, nói từng chữ một.

Đảo Nghĩa Âu nhìn Hạ chủ nhiệm hỏi:
– Hạ chủ nhiệm ý kiến thế nào?

Lão Hạ cười nói:
– Tạm thời tôi không có ý kiến.

Đảo Nghĩa Âu tức nghẹn.

– Vậy lão Hầu có ý kiến thế nào?

Hầu phó bí thư cho dù tham gia cuộc họp văn phòng bí thư nhưng chỉ mang tai mà không mang mồm, hơn nữa Bành Thiếu Hùng là thư ký tiền nhiệm của Quan Minh Kiệt, hiện giờ mọi người chưa thông nhất ý kiến, bảo hắn tỏ thái độ thế nào.

– Tôi phục tùng quyết định của các lãnh đạo.

Lão Hầu cũng rất khéo đưa dẩy.

– Được rồi, nếu như không thể thống nhất ý kiến thì tạm thời gác lại, mọi người suy nghĩ kỹ rồi hay nói