Chương 1287: Đừng ăn nói bừa bãi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Anh Liễu làm việc ở ban nào trong TW đoàn thế

Mấy người chào hỏi xong xuôi, Vương Quân hỏi, ánh mắt láo liên sau mắt kính. Long Diễn Lệ nói muốn mời bạn học của cô tới cùng, lòng Vương Quân luôn suy tính, vốn nói trước bọn họ mời Cổ xử trưởng, sao Long Diêm Lệ lại gây phức tạp thêm, mời bạn học cái gì đó.

Đám nhà quê ngoại tỉnh đáng được nhận lời mời tới nơi xa hoa như khách sạn Thu Thủy không? Có điều Long Diễm Lệ kiên quyết nói bạn học cũ mười năm chưa gặp, hiện giờ công tác trong cùng hệ thống, liên hệ tình cảm một chút là điều phải làm.

Vương Quân không muốn đồng ý, nhưng xét thấy hôm nay Long Diễm Lệ là nhân vật quan trong nhất khi tiếp đãi Cổ xử trưởng, nếu chọc cho cô mất vui sợ không ổn, nên chỉ đành miễn cưỡng đồng ý, cũng may chỉ có một người, thêm một bộ bát đũa mà thôi.

Nhưng vừa nhìn thấy Liễu Tuấn, Vương Quân từ sâu trong lòng cảm thấy bất an, người này chưa biết thân phận chức vụ ra sao, chỉ luận riêng bề ngoài đã hơn hắn quá nhiều. Cao lớn đẹp trai khi độ trầm ổn, nếu không phải quá trẻ còn bị người ta hiểu lầm là lãnh đạo quan trọng nào đó ấy chứ.

Dù là thế cũng không thể sơ xuất, chẳng may là nhân tài mới trong hệ thống TW đoàn thì sao? Cán bộ trẻ trong TW đoàn thăng tiến rất nhanh.

Liễu Tuấn cười khẽ:
– Làm việc ở văn phòng.

– Ồ, vậy là anh Liễu điều tới TW đoàn?

Vương Quân nghe nói làm việc trong văn phòng thì thở phào, hẳn là một cơ cấu văn phòng cấp dưới TW đoàn rồi, chắc được đặt cấp chính xử, Liễu Tuấn trông không giống chủ nhiệm văn phòng, nếu không Long Diễm Lệ lại chẳng vội vã giới thiệu chức vụ của người ta hay sao?

Trong đám nhân viên nhỏ cơ quan nghĩ, qua lại với người khác nếu có chiêu bài lớn phải đem ra khoe ngay, đó là điều quan trọng nhất, nếu không người ta lấy ánh mắt gì mà nhìn anh chứ?

Liễu Tuấn vẫn thản nhiên:
– Từ tỉnh A điều qua.

– Tỉnh A? Đó không phải quê anh Liễu nhỉ? Tốt nghiệp xong ra tỉnh ngoài làm việc sao?
Vương Quân hỏi dồn.

– Tra hộ khẩu làm cái gì? Có phải là mai mối cho người ta đâu.
Thấy Vương Quân hỏi không ngừng, Long Diễm Lệ sợ khiến Liễu Tuấn không vui, vội trừng mắt nhìn hắn một cái, rót cho Liễu Tuấn một chén trà:
– Bạn học, mình biết bạn thích uống lục trà ở ở quê, không may hôm nay chỉ chuẩn bị trà hoa nhài, bạn bỏ qua nhé.

Rất nhiều người thích uống trà ướp hoa lấy mùi thơm.

– Cám ơn bạn, thi thoảng uống một lần cũng không sao.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Bên kia Vương Thiện giọng mỉa mai:
– Úi chà, bạn của chị dâu kén chọn quá nhỉ, ai nói trà hòa nhài của thủ đô chúng tôi không bằng trà xanh của quê các vị ấy nhỉ?

Liễu Tuấn liếc cô ta một cái không nói gì.

Long Diễm Lệ nói:
– Không phải là trà nào hơn trà nào, chỉ là vấn đề thói quen mà thôi.

Vương Thiền càng tức tối.

Không phải Long Diễm Lệ làm cô ta tức giận mà thái độ của Liễu Tuấn rất không “đoan chính”, chỉ dùng ánh mắt “liếc” cô ta, rồi tỏ vẻ không thèm tranh luận. Làm bộ làm tịch cái gì chứ? Chẳng qua là cán bộ nhỏ từ nhà quên lên kinh thành làm chân sai vặt trong đơn vị, cứ như mình là nhân vật lớn vậy.

– Này anh Liễu, xin hỏi làm việc ở văn phòng nào trong TW đoàn? Phụ trách công việc gì?

Vương Thiền dùng ngữ khí cao tới mức không cần thiết hỏi, còn mơ hồ mang vẻ khiêu khích.

Quách Võng vội khẽ giật áo vợ ở dưới bàn , ý bảo cô ta chú ý lễ tiết. Bất kể thế nào Liễu tiên sinh là khách do chị dâu mời tới, không thể không nể mặt.

Vương Thiền chẳng thèm để ý tới chồng nhắc nhờ, phất tay trừng mắt nhìn chồng, người này chỉ là kẻ vô dụng mang cái văn bằng trường đại học trọng điểm hàng đâu, bao năm qua không tiến bộ chút nào, năm xưa đúng là mù mắt, sao lại chịu gả cho hắn chứ?

Liễu Tuấn mỉm cười:
– Làm việc ở ban bí thư.

Vương Thiền đầu tiên là giật mình, tiếp đó giễu cợt hỏi:
– Làm việc ở ban bí thư? Ngài không phải là bí thư ban bí thư TW đoàn đấy chứ.

– Đúng.
Liễu Tuấn gật đầu khẳng định, không hề có chút đùa cợt nào.

Long Diễm Lệ cả kinh nhìn Liễu Tuấn, chẳng phải y dặn mình đừng tùy ý tiết lộ thân phận sao? Thế nào bây giờ lại.. Ừm, mình sao có thể đóa được tâm tư của những nhân vật lớn chứ.

Vương Thiền mặt càng làm trò tợn, hỏi:
– Vậy chúng tôi phải gọi ngài là Liễu bí thư phải không? Xin hỏi Liễu bí thư là cấp chính sở hay phó bộ ạ?

– Phó bộ.

Vương Thiền cười phá lên, nước mắt cũng suýt chạy ra, vừa cười vừa chỉ Liễu Tuấn nói:
– Ha ha ha, Liễu tiên sinh, không ngờ trong TW đoàn các anh có cán bộ hài hước như thế, ha ha ha, anh là bạn học của chị dâu, lại là cán bộ cấp phó bộ, nói không chừng có thể đề bạt anh tôi làm khoa trưởng ấy chứ.

Té ra Vương Quân hiện giờ còn chưa phải là khoa trưởng?

Ừ, phó khoa trưởng cũng có thể xưng khô là khoa trưởng mà.

Vương Quân mặt trầm xuống, tỏ ra rất không vui:
– Em cười cái gì.
Tiếp đó quay sang Liễu Tuấn càng khó chịu hơn:
– Anh Liễu, không thể tùy tiện đùa như vậy đâu, nói thực hôm nay chúng tôi mời Cổ xử trưởng dùng cơm, người ta là lãnh đạo thật sự, rất uy nghiêm, hi vọng lát nữa anh đừng có ăn nói năng lung tung.

Vương Quân ở cấp phó khoa đã nhiều năm lắm rồi, luôn mưu cầu tiến bộ, xin Cổ xử trưởng mấy lần luôn bị người ta cười ha hả lảng tránh, nếu không phải Long Diễm Lệ lần trước ngẫu nhiên tới đơn vị của hắn bị Cổ xử trưởng nhìn thấy, thì tám phần bữa cơm hôm nay không mời nổi người ta. Mặc dù chỉ cần nghĩ tới ánh mắt dâm dật của Cổ xử trưởng nhìn vợ mình, trong lòng Vương Quân không dễ chịu gì, nhưng nghĩ cho tiền đồ đành chấp nhận.

Bị cắm sừng một lần thì còn tức, chứ hai lần thì không sao nữa rồi.

Hiện giờ Long Diễm Lệ lại mang một tên bạn nhà quên mồm miệng ba hoa tới, thật không chấp nhận được. Chẳng may làm Cổ xử trưởng không vui chẳng phải là tâm huyết trôi theo dòng nước hết cả sao?

– Được, tôi sẽ chú ý.

Liễu Tuấn vẫn mỉm cười gật đầu.

Lúc này trái tim Long Diễm Lệ đã vọt lên tới cổ họng rồi, len lén liếc nhìn Liễu Tuấn, thấy y không tức giận thật, cô ta mới hơi yên tâm, liếc nhìn qua Vương Quân làm ra vẻ nghiêm trang và Vương Thiền đang cười ngạo nghễ trong lòng đột nhiên trào dâng một sự khoái trá.

Các ngươi cứ cười đi.

Một lát nữa rồi các ngươi sẽ biết.

Thấy Vương Thiên lại nhấp nhổm như muốn bầy trò gì trêu ghẹo Liễu Tuấn, Long Diễm Lệ lại lo lắng, sức nhẫn nại của người ta có hạn, nếu làm Liễu Tuấn giận thật thì gay go to.

– Vương Quân, không phải anh nói mời Cổ xử trưởng trong đơn vị anh sao? thế nào giờ còn chưa đến?

Long Diễm Lệ hỏi chuyển hướng đi.

Vương Quân vội xem đồng hồ nói:
– Ái chà, sắp tới giờ rồi, Cổ xử trưởng nói đúng 12h 30 sẽ tới, mau mau chúng ta xuống dưới đón Cổ xử trưởng thôi.

Nói rồi Vương Quân vội vàng đi ra ngoài.

Long Diễm Lệ ngồi ngay ngắn:
– Mọi người đi đi, tôi ở đây nói chuyện với bạn học.

Vương Quân tức thì sầm mặt xuống:
– Cùng đi đi, trước mặt lãnh đạo sao có thể thất lễ.

Long Diễm Lệ chẳng hề lay chuyển:
– Tôi không đi đâu, mọi người đi đi.

Vương Quân trợn mắt lên nhìn vợ, nghiến răng không nói một lời bỏ đi, Vương Thiền co cẳng chân khẳng khiu sầm sầm đi theo sau, trước khi ra ngoài còn lạnh lùng nhìn Long Diễm Lệ một cái.

Người xưa nói chị dâu em chồng khó chung sống, nhưng hạng em chồng coi thường chị dâu thế này thì đúng là hiếm thấy.

Quách Võng trước khi ra ngoài thì gật đầu với Liễu Tuấn tỏ ý xin lỗi.

Đợi ba người kia đi rồi, Liễu Tuấn cau mày nói:
– Diễm Lệ, gia định bạn quan hệ không hòa thuận lắm, tại sao cô Vương Thiền kia nhìn bạn như kẻ thù vậy?

Long Diễm Lệ vàn mắt đỏ lên, buồn bã nói:
– Cô ấy xem thường mình vì cho rằng tác phong của mình không tốt, làm hỏng thanh danh của nhà họ Vương.

Liễu Tuấn gật gù, không nói nữa.

Tục ngữ nói hồng nhan họa thủy, họa của Long Diễm Lệ chính tự mình gây ra.

Một lúc sau bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vương Quân rối rít nói:
– Cổ xử, xin mời xin mời.

Giọng nói nịnh bợ vô cùng.

Một nam nhân trung niên mặt to tai lớn được anh em họ Vương xúm xin xung quanh đưa vào phòng bao, cái đầu béo múp hất lên cao, có thể thấy thường ngày là nhân vật ăn trên ngồi chốc.

Hẳn đây là Cổ xử trưởng, lãnh đạo đơn vị Vương Quân rồi.

Cổ xử trưởng vừa vào cửa mắt lền sáng lên, khuôn mặt lợn cười toe toét, đi tới đưa tay ra với Long Diễm Lệ:
– À, Long chủ nhiệm, xin chào xin chào.

Hiện giờ chức vụ của Long Diễm Lệ là chủ nhiệm khoa.

Long Diễm Lệ rụt rè đứng dậy mỉm cười bắt tay Cổ xử trưởng.

– Ha ha, Long chủ nhiệm, à gọi thế thiếu tự nhiên, gọi cô là đồng chí Diễm Lệ nhé, ha ha , đồng chí Diễm Lệ lâu ngày không gặp càng thêm xinh đẹp rồi, Vương khoa trưởng thật có diễm phúc.

Cổ xử trưởng nắm chặt tay Long Diễm Lệ không chịu buông ra.

– Cổ xử, xin giới thiệu đây là bạn học của tôi, cũng là động nghiệp, họ Liễu.

Long Diễm Lệ vội giới thiệu Liễu Tuấn.

Không ngờ Cổ xử trưởng căn bản không thèm để ý, chỉ tùy tiện gật đầu một cái, cứ nắm tay Long Diễm Lệ mãi mới quyến luyến buông ra, ngồi ngay xuống bên cạnh cô.

– Cổ xử, có thể gọi món ăn chưa?

Vương Quân cười giả lả.

– Được được được, cậu an bài đi.

Cổ xử trưởng tâm tư hoàn toàn không ở chuyện ăn uống, mắt cứ hau háu nhìn vào ngực Long Diễm Lệ