Chương 451: Không ai chịu nhượng bộ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn không tới đồn cảnh sát tiếp nhận điều tra mà là cảnh sát tự tới đoàn tỉnh ủy để tìm hiểu tình hình, hai người cảnh sát tới nơi, người dẫn đầu là một đồn trưởng họ Lý tuổi khoảng trên ba mươi, một người khác trẻ hơn một chút họ Bùi, tính tình cũng vô cùng trầm ổn.

Lý đồn trưởng đích thân tới tận nơi tìm hiểu tình hình nên thái độ cũng đúng mực.

Bỏ qua thân phận nha nội của Liễu Tuấn chưa nói, người ta là phó trưởng phòng đoàn tỉnh ủy là cán bộ lãnh đạo cấp phó xử đàng hoàng, sao có thể gọi hai tên nhóc con tới, lỡ chẳng may chọc cho Liễu nha nội không vui há chẳng phải gây thêm phiền hà sao.

Chuyện này hai bên đều rất có lai lịch, Lý đồn trưởng hết sức đau đầu, nhưng vụ án ở trong khu vực mình quản hạt, không để ý tới không được. Lý đồn trưởng nghĩ tới hai ngày mà không biết phái ứng phó như thế nào mới là phương pháp pháp tốt nhất.

Cho tới tận khi Lương cục trưởng đích thân gọi điện thoại tới thúc giục hắn mới chỉ đành tới đoàn tỉnh ủy một chuyến.

Lương cục trưởng đã nói rất rõ ràng: Làm đúng theo như pháp luật xử lý công chính vô tử không cho phép thiên vị.

Nhưng Lương cục trưởng mặc dù nói rất rõ ràng, trong lòng Lý đồn trưởng lại thấy rất khó xử.

Nói những lời quan cách thì ai chả biết?

Cục công an Đại Ninh có ai là không biết Lương cục trưởng là thân tín trong thân tín, tâm phúc trong tâm phúc của Liễu bí thư chứ?

Một ngày trước Lục phó sở cũng đã đánh điện thoại cho đồn trưởng Lý nói những lời tương tự như vậy, đồn trưởng Lý vẫn không có động tĩnh gì, rất đơn giản vì đối tượng hắn phải thẩm vấn là con trai của bí thư thị ủy Đại Ninh, lãnh đạo cục không lên tiếng hắn sẽ không hành động.

Liễu Tuấn rất khách khí mỉm cười với đồn trưởng Lý và cảnh sát Bùi, mời ngồi xong liền đích thân pha trà đưa lên.

Đồng trưởng Lý và cảnh sát Bùi được tôn trọng thành lo sợ, thấy Liễu Tuấn tuổi như vậy mà dễ dàng lên tới cấp phó xử khả năng không chỉ vẻn vẹn đơn giản là có một người cha tốt thôi.

Ở tình thành có đủ các loại nha nội, hai người họ thấy nhiều lắm rồi.

Liễu Tuấn trẻ tuổi cùng với sự khách khí khiêm tốn của hắn là hết sức hiếm có.

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế ở bên cạnh mỉm cười nói:
– Đồn trưởng Lý, cảnh sát Bùi, hai vị có điều gì cứ hỏi, tôi sẽ thành thực trả lời.

Đồn trưởng Lý vội bỏ chén trà xuống cười nói:
– Liễu trưởng phòng quá khách khí rồi, chúng tôi chỉ tới tìm hiểu tình huống xảy ra ở trường Thủy Lợi ngày hôm đó mà thôi.

– Ài, tình huống hôm đó trước tiên tôi kể đại khái cho hai vị, nếu như có chỗ nào không rõ ràng hãy hỏi bổ xung được không?

– Được được được.

Thấy Liễu Tuấn bình dị thân cận như vậy đồn trưởng Lý và cảnh sát Bùi quả thực vô cùng mừng rỡ, cảnh sát Bùi vội lấy sổ và bút máy ra chuẩn bị tư thế ghi chép.

Liễu Tuấn kể đại khái qua tình huống ngày hôm đó, cơ bản đều là nói thật chỉ có một chỗ thay đổi nho nhỏ chính là Kinh Vô Úy chẳng những mở miệng chửi bới hơn nữa lại còn động thủ trước, Liễu Tuấn chỉ bị động đánh trả mà thôi.

Điều này cần phải sửa đổi.

Liễu Tuấn tự thuật xong đồn trưởng Lý và cảnh sát Bùi nhìn nhau một cái rồi lại hỏi thêm mấy câu, chủ yếu là bổ xung chi tiết, Liễu Tuấn cũng trả lời toàn bộ.

Đồn trưởng Lý nhìn ra ngoài cửa không thấy có ai mới hạ giọng nói:
– Liễu trưởng phòng…tình huống anh kể lại cùng tinh huống một đương sự khác là Long Diễm Lệ kể lại cơ bản là giống nhau.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
– Sự thực cũng là như thế mà.

Long Diễm Lệ hiện giờ đã ở dưới sự bảo vệ bí mật của cục cảnh sát, buổi tối hôm qua Liễu Tuấn và cô mới đối chứng “khẩu cung” với nhau.

Bởi vì Kinh Vô Úy và hai tên đàn em của hắn cùng với Liễu Tuấn đều trực tiếp tham gia “ẩu đả”, cho nên tình huống hai bên mà bọn họ tìm hiểu có sai biệt là điều có thể hiển được. Long Diễm Lệ là nhân chứng duy nhất ở hiện trường, lời làm chứng của cô cơ bản khớp với lời kể của Liễu Tuấn, chắc chắn là rất có lợi cho Liễu Tuấn.

Đương nhiên cho dù Liễu Tuấn có thừa nhận mình động thủ trước thì vấn đề cũng không nghiêm trọng, chỉ là tranh chấp dân sự thôi, nhiều lắm là bồi thường chi phí thuốc men và xin lỗi là xong.

Bất quá như thế thì lời đồn Liễu nha nội “ỷ thế bắt nạt người” sẽ thành sự thực rồi, Liễu Tuấn hạ quyết tâm phải giành toàn thắng trong chuyện này, không để lại chút nhược điểm nào cho người ta nắm lấy.

Lý đồn trưởng nói như vậy cũng là tỏ rõ lập trường với Liễu Tuấn.

Chuyện này nhóm Trình Tấn Kiến cũng đã tham gia toàn bộ rồi.

Chính đang nói chuyện thì làn gió thơm thoang thoảng, cùng tiếng giầy cao gót vang lên, Bạch Dương mặc áo áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen phẳng phiu đi xông thẳng vào.

– Tiểu Tuấn có chuyện gì xảy ra vậy? Có kẻ vu hãm cậu sao?

Bạnh Dương vừa mới mới vào cửa chẳng ngó ngàng gì xung quanh đã làm ồn lên, hoàn toàn chẳng có chút khí độ của thục nữ hiền dịu gì hết, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng bừng như một con sư tử cái muốn kiếm người gây lộn vậy.

Liễu Tuấn vội đứng dậy cười nói:
– Chị, làm sao lại tới đây? Công việc ở huyện Ninh Bắc không cần ai quàn sao?

– Có người trèo tận lên đầu cậu rồi chị còn để ý gì tới công việc của huyện Ninh Bắc nữa.

Xem ra Bạch Dương đúng là giận thật rồi, lời gì cũng nói ra khỏi miệng được hoàn toàn chẳng để ý gì tới ảnh hưởng nữa.

– Đừng nóng, đừng nóng! Nào để em giới thiệu cho chị..

Liễu Tuấn lập tức giới thiệu bọn họ với nhau.

Thấy Liễu Tuấn luôn miệng gọi là “chị” đồn trưởng Lý và cảnh sát Bùi còn cho rằng là chị của Liễu Tuấn thật, ai mà ngờ đại mỹ nữ xinh đẹp khác thường này lại là bí thư huyện Ninh Bắc, làm cho cả hai thiếu chút nữa giật mình tới mắt lòi khỏi tròng.

Chuyện …chuyện này cũng quá thể đáng rồi.

Tuy trước kia đã nghe nói bí thư mới nhậm chức của huyện Ninh Bắc là một một cô gái trẻ tuổi, nhưng thấy Bạch Dương vẫn làm cho người ta choáng váng, người như vậy nói là người mẫu thì mười người có chín người không nghi ngờ gì, không ngờ lại là một bí thư huyện ủy.

Đồn trưởng Lý và cảnh sát Bùi muốn bắt tay Bạch Dương, nhưng Bạch Dương hoàn toàn không có ý đó, chỉ nhìn bọn họ một lượt, lạnh lùng nói:
– Các vị tới triệu tập Tiểu Tuấn sao?

Không nghi ngờ gì Bạch Dương đã coi họ thành người của “đối phương” rồi.

Hai người kia cười ngượng ngập.

– Bạch bí thư chớ hiểu lầm, chúng tôi là người của hệ thống công an Đại Ninh, nhận lệnh chính pháp ủy Lương bí thư tới gặp Liễu trưởng phòng tìm hiểu tình huống thôi.

Lý đồn trưởng vội vàng tỏ rõ lập trưởng của mình, cố ý chỉ ra rằng là người của “hệ thống công an Đại Ninh” tuân lệnh “Lương bí thư” tới.

Hai người tuy không biết Bạch Dương là con gái của Bạch Kiến Minh, nhưng ánh mắt cũng không kém, tuổi trẻ như thế lại còn là phụ nữ có thể đảm nhận chức bí thư huyện Ninh Bắc nào phải hạng tầm thường? Sao có thể tùy tiện đắc tội.

Nhìn bộ dạng thịnh nộ Bạch Dương cứ như sẵn sàng liều mạng vì “Tiểu Tuấn” bất kỳ lúc nào vậy.

Liễu Tuấn cười với Bạch Dương nói:
– Chị à, Lý đồn trưởng bọn họ tới để tìm hiểu tình huống thôi.

Bạch Dương lúc này vẻ mặt mới hơi hòa hoãn một chút bắt tay hai người.

Liễu Tuấn hỏi rất khách khí:
– Đồn trưởng Lý, hai vị còn có điều gì cần hỏi nữa không?

– Hết rồi, hết rồi, tình huống cơ bản đã nắm gõ gần hết rồi, Bạch bí thư, Liễu trưởng phòng, chúng tôi cáo từ trước..

– Được, làm phiền hai vị rồi, hẹn gặp lại!

Liễu Tuấn lại lần nữa bắt tay bọn họ.

– Hẹn gặp lại…

Hai người cũng hết sức khách khí chào ra về.

– Chị ngồi xuống uống trà đã!

Liễu Tuấn mời Bạch Dương ngồi xuống ghế rồi đưa chèn trà của mình tới.

Bạch Dương nhận lấy chèn trà uống một hơi cạn sạch, lúc này mới hít sâu một hơi chậm rãi thở ra, sắc mặt bình tĩnh hơn rất nhiều.

– Chị, chuyện là như thế này.
Không đợi Bạch Dương hỏi tới, Liễu Tuấn đã “cung khai” trước.

Sắc mặt Bạch Dương lúc này càng yên tâm hơn, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười:
– Chị đã biết trong chuyện này có trò gì mà, cậu tuyệt đối không phải là hạng người đó.

– Không phải loại người đó?

Tiểu ngoan đồng đáng ghét lại bắt đầu “hau háu” nhìn bí thư Bạch Dương.

Sau khi biết được chân tướng Bạch Dương tâm tình rất tốt, cố ý ưỡn ngực lên cho đường cong càng hiện ra nổi bật, trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, sẵng giọng nói:
– Nói cậu và cô nữ sinh kia …thi chị tin.

Thì ra Bạch Dương tiểu thư chỉ không tin cái phần Liễu Tuấn “ỷ thế ức hiếp người” thôi.

Liễu Tuấn cười khì khì nói:
– Cái đó cũng không nên tin, kẻ hèn này là quân tử lễ độ mà. Chị tới huyện Ninh Bắc mấy ngày mà gầy đi nhiều rồi, phải chú ý sức khỏe đó.

– Thật sao? Vậy thì tốt, chị đang muốn giảm béo đây.

Bạch Dương lại khôi phục tâm tình “cô gái”, dường như trước mặt tiểu ngoan đồng, cô mới hoàn toàn thả lỏng.

Liễu Tuấn hơi hoảng:
– Ngàn vạn lần đừng nhé, gầy trơ xương ra trông không đẹp nữa đâu.

Hắn thích thấy một Bạch Dương xinh đẹp đầy đặn cơ.

Bạch Dương nói:
– Biến đi, cậu thì hiểu cái gì. Mà nói ra chuyện này cũng bình thường, bọn chúng ầm ĩ lên làm cái gì?

Liễu Tuấn cười đáp:
– Có kẻ không bỏ thể diện xuống được, thích gây chuyện, càng làm ầm ĩ càng tốt! Em còn đang hi vọng bọn chúng tổ chức người tới tỉnh chính phủ thỉnh nguyện kia.

Kinh Lương phó hiệu trưởng trường Thủy Lợi bốn mươi tám tuổi, tướng mạo khác xa rất nhiều con trai Kinh Vô Úy, người gầy gò, trời nóng như thế này lại ở trong nhà còn mặc áo véc, tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong phòng khách, thần thái hết sức hoang mang bối rối.

Đám khốn kiếp của đồn cảnh sát kia không ngờ nói con trai hắn đánh người trước, còn Liễu Tuấn chỉ tự vệ, khi đó phía con trai hắn có ba người, Liễu Tuấn chỉ có một mình, lấy một địch ba ra tay nặng một chút cũng có thể hiểu được.

– Khốn nạn vô sỉ!
Kinh Lương không kìm được chửi mấy câu:
– Đổi trắng thay đen, đảo lộn đúng sai, bọn chúng đúng là chó của nhà Liễu Tấn Tài.

Vợ của Kinh Lương ở bên cạnh lo âu nói:
– Này, tôi bảo ông đừng có chửi nữa, mau nghĩ biện pháp đi, bọn họ nói muốn điều tra chuyện của Tam Tử đó.

Vợ của ông ta thì thân hình hùng tráng vai rộng eo tròn, vóc dáng của Kinh Vô Úy chính là thừa hưởng từ mẹ.

– Nói lung tung, Tam Tử thì có vấn đề gì?

Kinh Lương mồm thì nói thế nhưng trong lòng lại kinh hãi.

Đứa con trai bảo bối của mình đúng là có vấn đề, hơn nữa vấn đề không nhỏ, chỉ riêng mấy năm qua những nữ sinh bị nó chơi đùa đã không dưới hai mươi, có người tự nguyện cũng có người chẳng phải là tự nguyện.

Trước đó thì Kinh Lương cũng chỉ cười trừ mà thôi, xã hội bây giờ cởi mở rồi, bản thân mình còn chẳng thường xuyên đi đêm không vào sao? Thói đời như giờ còn ai để ý tới “vấn đề tác phong” chứ?

Bất quá nếu như bị người ta tóm lấy giờ trò cũng cần phải thận trọng.

– Đối phương chính là con trai của bí thư thị ủy đó, tôi thấy ông nói với cậu nó chuyện này coi như bỏ qua đi.
Vợ của Kinh Lương có hơi sợ rồi.

Tuy nói em vợ Kinh Lương là phó tỉnh trưởng nhưng phía người ta cũng chẳng thua kém chút nào.

– Bà thì hiểu cái gì? Bí thư thị ủy thì sao chứ? Đại Ninh chung quy vẫn thuộc về tỉnh chỉnh phủ cai quản sao? Hơn nữa bỏ qua cho chuyện này về sau tôi còn mặt mũi nào trong trường nữa? Người ta còn chẳng nói Kinh Lương là con hổ giấy vô dụng thôi sao?

Nói tới chuyện trường học, vợ của Kinh Lương không lên tiếng nữa.

Chồng của mình tuy nói chỉ là phó hiệu trưởng, nhưng dựa vào chiêu bài của Quan phó tỉnh trưởng nên ở trường còn oai hơn cả hiệu trưởng, lại trông nom hậu cần là chỗ “béo bở”, mấy năm qua kiếm lời không ít, trở thành nhóm người đầu tiên giàu lên.

Nếu như vì chuyện này mà mất mặt thì về sau lời nói không còn hiệu quả lắm nữa.

Hơn nữa cho dù đứa con của mình có ngạo ngược thì cũng không thể động một chút là đánh người ra gẫy hết răng chứ? Nhìn con trai bộ dạng như đầu heo, vợ của Kinh Lương lòng lại đau xót.

– Vậy thì phải làm như thế nào đây? Đám chết tiệt bên đồn cảnh sát rõ ràng là thiên vị bọn chúng.

– Hừ, có dù có thiên vị thế nào cũng phải nói tới nhân chứng vật chứng, quan trọng là ở chỗ Long Diễm Lệ.

Vợ của Kinh Lương sáng mắt lên:
– Đúng rồi cô nữ sinh kia hồ sơ còn chẳng phải vẫn ở trường sao? Hay là ông tìm cô ta nói chuyện, cùng lắm cho cô ta chút lợi ích để cô ta sửa lời làm chứng!

Kinh Lương ngừng đi lại, cúi đầu trầm ngâm một lúc rồi nói:
– Biện pháp này có thể thử một chút, dù có dựa vào Liễu Tấn Tài, nhưng không có hồ sơ của trường, chẳng ai dám phân công công việc cho cô ta.

Vào thời đó hồ sơ chắc chắn là thứ vô cùng quan trọng, đối với người ở trong thể chế mà nói nắm hồ sơ là nắm tiền đồ của người khác, đương nhiên là chẳng ai có thể vô cớ giữ hồ sơ của người khác, nhưng phía trường học muốn cho vào hồ sơ của Long Diễm Lệ thật nhiều tài liệu “mẫn cảm” thì chẳng ai làm gì được.

Thấy ý kiến của mình được tán đồng, vợ của Kinh Lương hớn hở nói gấp:
– Chuyện này không thể chần chừ được, tôi thấy ông nên lập tức tìm cô ta đàm phán đi, ừm, tiền không thể cho nhiều lắm, năm ba nghìn là được rồi.

Nữ nhân là như thế bất kể là lúc nào cũng coi trọng đồng tiền.

– Ừ, nhưng chúng ta không thể ra mặt tránh cho người ta nắm lấy thóp, tôi thấy nên nhờ Địch chủ nhiệm ban khen thưởng giúp vậy.

– Vậy cũng được, anh Địch là bạn tốt lâu năm của ông, có thể tin được.

Đối với an bài của Kinh Lương, Địch chủ nhiệm không từ chối mà vui vẻ nhận lời, mau chóng gọi Long Diễm Lệ tới phòng làm việc, nhưng hiệu quả không đựa như ý muốn, Long Diễm Lệ kiên quyết nói Kinh Vô Úy động thủ trước Liễu Tuấn chỉ tự vệ. Địch chủ nhiệm tức phát điên, trong lời nói mập mờ lộ ra vẻ uy hiếp, nhưng cho dù uy hiếp dụ dỗ thể nào, thập chí xua đi xua lại một xấp tiền trước mặt Long Diễm Lệ, cô cũng khăng khăng không chịu đổi ý.

Địch chủ nhiệm chỉ đành phất tay đuổi Long Diễm Lệ đi.

Tối hôm nói chuyện với Địch chủ nhiệm, Long Diễm Lệ liền đưa một cuộn băng ghi âm giao cho nhân viên phá án, bên trong ghi toàn bộ nội dung “đàm phán” giữa cô và Địch chủ nhiệm.