Chương 908: Thực lực quyết định tất cả

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cho dù biết con trai tới, Liễu tỉnh trưởng vẫn khó ở nhà để đợi, ngày mai Hồng phó thủ tướng tới Hồng Châu, triệu kiến Liễu Tuấn chỉ là thuận tiện, công tác chuẩn bị khác còn rất nhiều.

Bình thương mà nói một trong bảy cự đầu đi tuần, đều thông báo trước mấy ngày để địa phương chuẩn bị, tình huống ngày mai tới, hôm nay mới thông báo tương đối hiếm. Đương nhiên không phải là tuyệt đối không có, trước kia lão nhân gia tuần thị cũng không hề thông báo, nói tới là tới, điều này cũng có nhân tố vì an toàn bên trong.

Hơn nữa hiện giờ quá mẫn cảm, Hồng lão tổng đột nhiên tuần thị địa phương cũng có thể hiểu.

Cách cục chính trị ở tỉnh J trong cả nước không nổi bật mấy cho dù mấy nắm qua kinh tế, quản lý có bước tiến triển dải, so với mấy thành phố ven biển vẫn có khoảng cách dài. Nhưng hai người Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấ Tài đều là nhân vật có trọng lượng các hệ phái ra sức tiến cử, rất có khả năng tiến bộ sau đại hội 15.

Đại hội sắp tới gần, Hồng lão tổng gặp mặt hai người để có nhận thức chung là điều hết sức quan trọng.

Tạ Ý Tường hỏi:
– Liễu bí thư, về nhà hay tới chính phủ tỉnh.

Nếu là nha nội khác, Tạ Ý Tường quyết không hỏi như thế, trực tiếp đưa xe tới thưởng ủy tỉnh là được, cha con tâm sự nên về nhà tốt hơn. Nhưng Tạ ý Tường biết Liễu nha nội thì khác, không phải vì chức vụ trong thể chế của y, trước đó rất lâu Tạ Ý Tường đã phát hiện Liễu Tuấn có thể ảnh hưởng tới quyết sách của cha.

Cha con như vậy trên chính đàn rất hiếm thấy.

Liễu Tuấn đáp:
– Tới chính phủ tỉnh đi.

Liễu Tuấn làm thế là không muốn bạn bè bị bỏ rơi, chưa nói chức vị của Khâu Tình Xuyên và với xuất thân của hắn, cũng đáng đươc Liễu Tấn Tài tiếp kiến ở văn phòng.

Ở lễ tiết quan trọng, Liễu Tuấn chưa bao giờ hàm hồ, trên quan trường, đặc biệt mẫn cảm với chuyện này.

– Được.

Tạ Ý Tường gật đầu, vừa lái xe, vừa lấy di động ra gọi cho Liễu Tấn Tài.

– Tỉnh Trưởng, tôi đón được bí thư Liễu Tuấn rồi, còn có đồng chí Khâu Tình xuyên giám đốc ngân hàng tỉnh A… Dạ, vâng vâng, được ạ, tôi sẽ tới ngay.

Cúp điện thoại, Tạ Ý Tường cười nói:
– Tỉnh trưởng mời hai vị lập tức tới văn phòng.

– Cám ơn Liễu tỉnh trưởng.

Khâu Tình Xuyên mỉm cười gật đầu.

Xe đi rất nhanh, chẳng bao lâu tới tòa nhà chính phủ ẩn dấu dưới tàng cây xanh, Tạ Ý Tường dừng xe, dẫn hai người tới văn phòng Liễu Tấn Tài.
– Xin chào giám đốc Khâu.
Liễu Tấn Tài nhìn thấy Khâu Tình Xuyên, đứng dậy đón chào, rất khách khí.

– Xin chào Liễu tỉnh trưởng.

Khâu Tình Xuyên đi nhanh tới mấy bước, hơi khom người xuống bắt tay Liễu Tấn Tài đưa ra, hắn là bạn thân của Liễu Tuấn, nên tự coi mình là vãn bối.

– Nào, mời ngồi.

Liễu Tấn Tài mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, Liễu Tuấn là cán bộ cấp phó sở, cũng được hưởng đãi ngộ “quy cách cao”, có điều Liễu nha nội không dám coi mình là khách, đứng dậy pha trà rót nước.

Tạ Ý Tưởng không dám cản trở, lùi ra ngoài đóng cửa lại.

Cha con gặp nhau, muốn thể hiện lòng hiếu thảo, mình không nên tranh thì hơn.

Liễu Tuấn nhìn cha, thấy ông càng thêm gầy gò, tóc trắng trên đầu nhiều hơn, có thể thấy khoảng thời gian này thật vất vả, kiếp trước vào lúc này, cha y tựa hồ trẻ hơn nhiều.

Làm tỉnh trưởng chẳng nhẹ nhõm gì.

– Giám đốc Khâu, lần này Hồng phó thủ tưởng triệu kiến, cả hai đã biết nguyên nhân chưa?

Liễu Tấn Tài đi thẳng vào vấn đề, ông nghe con trai nhắc tới quan hệ thân thiết với Khâu Tình Xuyên, nên không né tránh gì, trong ngôn từ lộ ra quan tâm của bề trên.

Khâu Tình Xuyên hạ người xuống, đáp:
– Chú Liễu, cháu và Liễu Tuấn trên máy bay đã tham khảo một chút.

Liễu Tấn Tài mỉm cười.

Khâu Tình Xuyên quả nhiên là nhân tài biết ứng đối, tiếng “chú Liễu” gọi hết sức tự nhiên.

– Đoán chứng là Hồng phó thủ tướng quan tâm tới thế cục tài chính chấn động ở ĐNA hiện nay, nước ta mặc dù tạm tời chưa gia nhập WTO, tiền tệ không gặp phải tấn công, nhưng mậu dịch xuất nhập nhất định bị ảnh hưởng, hơn nữa bên phía Hồng Kông khả năng sẽ bị ảnh hưởng càng lớn.

Khâu Tình Xuyên trần thuật đơn giản ý kiến của mình, thái độ thành khẩn, rất khéo léo, phong phạm đàng hoàng con cháu thế gia.

Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu, về cơ bản ông cũng đưa ra kết luận tương tự, Hồng lão tổng đột nhiên tới tỉnh J triệu kiến con trai mình, Liễu Tấn Tài tất nhiên muốn làm rõ nguyên nhân trong đó.

Ông còn hiểu tập đoàn tài chính của Lương Xảo và quỹ Thịnh Nghiệp hơn xa Nghiêm Ngọc Thành.

Liễu Tuấn xen vào, nói rất chắc chắn:
– Không cần lo, đám người Soros chắc gì dám ra tay với Hồng Kông, cho dù có dám, thì đảm bảo Hồng Kông đánh bại ông ta cũng chẳng phải chuyện khó.

Khâu Tình Xuyên ý thức được Liễu Tuấn đang thông quan điểm trước cuộc triệu kiến, Hồng lão tổng tác phong thẳng thắn cứng rắn, không thích hàm hồ, Liễu Tuấn trả lời như thế, khả năng rất hợp ý với thủ trưởng.

– Sao có thể nói như thế?
Khâu Tình Xuyên cẩn thận hỏi.

Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra mời mọi người xong, nói:
– Chiến tranh tài chính và chiến tranh súng đạn giống nhau cả thôi, thắng bại dựa vào thực lực…

Khâu Tình Xuyên chậm rãi gật đầu.

Hai người ở văn phòng Liễu Tấn Tài không lâu, chỉ chừng nửa tiếng là cáo từ, dù sao ngày mai Hồng lão tổng tới, Liễu Tần Tài phải sắp xếp rất nhiều chuyện.

Buổi tối, Khâu Tình Xuyên cùng Liễu Tuấn tới bái phòng Tiễn Kiến Quân.

Tiễn Kiến Quân hết sức coi trọng hai ngôi sao mới nổi này, nói chuyện với bọn họ một tiếng đồng hồ. Tiễn Kiến Quân học thức uyên bác, thái độ lịch thiếp, danh tiếng cá nhân rất tốt, là quan viên kiểu học giả điển hình, Khâu Tình Xuyên rất kính phục ông.

– Thế nào rồi, hay là kiếm chỗ thả lòng một chút.

Từ chỗ Tiễn Kiến Quân đi ra, Liễu Tuấn cười đề nghị.

– Thôi đi, ngày mai lão tổng tới rồi, mấy tụ điểm ăn chơi của Hồng Châu đêm nay chẳng chó chạy gà bay hay sao? Tới chịu tội làm gì?

Khâu Tình Xuyên nói có lý.

Trước khi Hồng lão tổng tới, công tác bảo an tất nhiên càng được coi trọng, mấy chốn ăn chơi chính là địa điểm bị thanh tra.

Liễu Tuấn cười:
– Được rồi, anh muốn tắm rửa trai giới, tôi cũng không ngăn.

Khâu Tình Xuyên cười, chẳng để ý tới Liễu Tuấn trêu ghẹo, đi thẳng tới nơi chiêu đãi của tỉnh ủy nghỉ ngơi.

Liễu Tuấn về nhà, vợ chồng Giang Hữu Tín – Liễu Hoa đã đưa Giang Minh Nguyệt tới rồi, biết em trai tới, Liễu Hoa tất nhiên nóng ruột tới thăm.

Tiểu nha đầu Giang Minh Nguyệt thấy cậu, liền chạy tới làm nũng, kéo tay y hỏi đông hỏi tây, quấn lấy y đòi nghe kể chuyện , trước kia mỗi lần gặp mặt, Liễu Tuấn đều kể chuyện cho cô bé.

Cả nhà cười nói vui vẻ.

Tụ hội gia đình như vậy, Tạ Ý Tường và vợ Mục Toa Toa cũng tới, làm thư ký cho Liễu Tấn Tài lâu năm, Tạ Ý Tường sớm đã dung nhập vào gia đình này, quan hệ với Giang Hữu Tin rất hòa hợp.

Mục Toa Toa hiện giờ làm việc ở cục công an Hồng Châu, là một nữ cảnh sát rất giỏi giang, có năng lực, là bạn thân của Liễu Hoa. Thấy Giang Minh Nguyệt quấn lấy cậu, cứ cười trêu cô bé.

Mọi người tán gẫu một hồi, Liễu Tuấn đề nghị cùng tới chỗ chiêu đãi thăm Khâu Tình Xuyên.

Khâu Tình Xuyên tới Hồng Châu, giới thiệu cho Giang Hữu Tín làm quen, mọi người thân cận nhiều hhơn, chính là chuyện họp lý.

Mạng lưới quan hệ trong quan trường cứ thế mà chầm chậm được dệt nên.

Đề nghị này đương nhiên được nhất trí hưởng ứng.

Nơi chiêu đãi cách đó không xa, đi bộ tới chỉ nửa tiếng đồng hồ, buổi tối không khi rất tốt, không nóng nực mấy, Giang Hữu Tín nói:
– Đi bộ tới đi, coi như rèn luyện thân thể.

Liễu Tuấn cười:
– Cũng được, anh lười vận động, đúng là phải rèn luyện thêm.

Ông anh rể này hiền lành lịch thiếp, phẩm hạnh tốt, cái khác không nói, chỉ không thích rèn luyện sức khỏe, vì chuyện này mà Liễu Hoa cằn nhằn không biết bao lần rồi.

Ba người chậm rãi đi tới chỗ Khâu Tình Xuyên.

Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
– Anh Tạ, chuyện ra ngoài đã quyết định chưa.

Sau đại hội, vị trí của Liễu Tấn Tài chắc chắn có thay đổi, nếu như tiến kinh đùng là khó mang theo Tạ Ý Tường, hơn nữa hắn theo ông quá lâu rồi, cho dù vị trí của Liễu Tấn Tài giữ nguyên cũng nên điều động là vừa.

– Cơ bản có kết quả rồi, tới Giang Châu.

– Giang Châu?
Liễu Tuấn hơi giật mình, trong đầu hiện lên trận đại hồng thủy khủng khiếp kia, hình như Giang Châu chính là nơi trọng điểm tai nạn.
– Chúc vụ thế nào?

– Phó bí thư thành ủy kiêm phó thị trưởng thường vụ.

Ngữ khí của Tạ Ý Tường có chút cảm khái, nhớ lại trước kia khi hắn làm một nhân viên văn phòng nho nhỏ, chẳng bao giờ nghĩ tới một ngày làm phó thị trưởng. Với kinh nghiệm của hắn, ba năm trước lên cấp phó sở, làm phó bí thư trong đảng là đương nhiên.

– Nếu như tới Giang Châu, nhất định phải đặc biệt coi trọng công tác chống lũ.
Liễu Tuấn vội nhắc một câu.

Tạ Ý Tường gật đầu:
– Vấn đề không lớn, thành phố Giang Châu có đê phòng lũ lớn do tỉnh trưởng đích thân giám sát, đủ đệ chống lại đại hồng thủy trăm năm khó gặp.

Liễu Tuấn nghe thế thì yên tâm, y tất nhiên tin tác phong làm việc của ha mình, có điều vẫn nhắc:
– Đây là chuyện sống chết, anh sau khi tới đó tốt nhất là nên chuẩn bị.

Tạ Ý Tường nhìn ý có chút kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu