Chương 1137: Vỡ ra nhiều điều

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khu phong cảnh Hồng Sơn là vùng đất đá ba dan, có từ thời trung đại, đất dá do bị dòng nước ngầm xói mòn, cùng bị áp lực trong lực đã hình thành các loại địa hình động đá vôi, hang ngầm, thung lũng, hẻm núi.

Nhưng khác với các vùng đất đỏ khác, khu phong cảnh Hồng Sơn còn có một cái hồ không nhỏ, chín khúc mười tám chỗ uốn lượn, cùng với hang động, cột đá tạo thành một vùng phong cảnh liền mạch, diện tích ước chừng mười mấy kilomet vuông, một số khu vườn nhà nông phân tán rải rác trong đó, mang phong cảnh nông thông thuần phác.

Sau khi tiến vào khu phong cảnh Hồng Sơn, Đổng Yến Long hạ bớt tốc độ, để Liễu thị trưởng có thể thu hết khung cảnh mỹ diệu vào trong tâm mắt, gần hồ Hồng Sơn có một thị trấn quy mô nhỏ, xe chậm rãi đi vào đó dừng lại.

Thị trấn bên hồ này quy mô rất nhỏ, chỉ có một con đường chính dài không tới một nghìn mét, hai bên đường đủ các dạng kiến trúc, đa phần mang tính tạm thời, người dân tập trung ở đây bán đồ lặt vặt, đa phần là những thứ cho du khách dùng, trông rất lộn xộn.

Liễu Tuấn không đi thẳng vào thị trấn, chỉ đứng ở lối vào con đường, mày cau lại không nói, tựa hồ đang có tâm sự gì đó.

Các cán bộ huyện Hồng Sơn xuống xe, đứng cách Liễu Tuấn ba mét không dám lại gần, tránh quấy rầy suy nghĩ của Liễu thị trưởng.

Người dân trong thị trấn lập tức phát hiện ra nhóm người bọn họ, tò mò ngó nghiêm đám Liễu tuấn. Khu phong cảnh Hồng Sơn trước khi thành danh thắng cấp quốc gia, là danh thắng cấp tỉnh, tuy không có mấy khác tới du lịch, nhưng bình thường cũng có ít khách tới, người dân trong thị trấn thấy quen rồi.

Ban đầu mọi người còn cho rằng là có đoàn du lịch nào đó tới, nhìn kỹ thì nhận ra không phải. Đoàn du lịch thường ngồi trong xe lớn, không giống như những người này đi những chiếc xe bóng loáng, hơn nữa người trẻ tuổi đi đầu rất có uy thế, những người khác tự giác đứng cách y không xa, tỏ vẻ cung kính. Mọi người liền đoán ra, quan lớn trên huyện lại tới khảo sát rồi.

Thị trấn vốn có chút huyên náo thoáng cái trở nên yên tĩnh.

– Đồng chí Vạn Vinh, khu phong cảnh Hồng Sơn được phong danh thắng cấp tỉnh bao lâu rồi?
Liễu Tuấn đột nhiên xoay người lại hỏi.

Trương Vạn Vinh không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi chuyện này, nghĩ một lúc mời đáp:
– Vâng, ước chừng năm sáu năm.. Là sau năm, phê duyệt vào năm 94.

– Vậy khi đó đồng chí là huyện trưởng huyện Hồng Sơn?

Trương Vạn Vinh mơ hồ có cảm giác không ổn, càng cẩn thận hơn vài phần, nhỏ giọng đáp:
– Vâng thưa thị trưởng, khi đó tôi là huyện trưởng huyện Hồng Sơn.

– Khi đó đã có thị trấn này chưa?

Trương Vạn Vinh trán toát mồ hôi lạnh rồi, chỉ còn biết đáp:
– Thưa thị trưởng, khi đó chỉ có một cái thôn nhỏ, tên là thôn Đại Hồ…

Thấy mồ hôi nhỏ ròng ròng từ trán Trương Vạn Vinh, Liễu Tuấn mỉm cười, hòa hoãn ngữ khí nói:
– Đồng chị Vạn Vinh, sau năm mới tiến được một bước nhỏ như vậy, tốc độ phát triển thế là có vấn đề.

Sớm biết Liễu thị trưởng không thích nói chuyện vòng vo, trước mặt bao nhiêu cấp dưới bị phê bình, Trương Vạn Vinh không tự nhiên lắm, tim đập nhanh hơn.

Nhưng Liễu thị trưởng nói tới sự thực, Trương Vạn Vinh không cách nào phản bác được, đành cười ngượng nói:
– Vâng vâng thưa thị trưởng đúng là chúng tôi thất chức.. Chủ yếu là do tôi thất chức, không nắm bắt được cơ hội.

Thấy Trương bị thư bị phê bình, từ Chử Tiên Dân trở xuống, ai nấy tim đập chân run, không dám thở lớn một cái.

Nha nội đúng là nha nội, nói chuyện chẳng nể nang chút nào.

– Ừ, có nhận thức này là tốt rồi, Tiềm Châu chúng ta thiếu sản nghiệp trụ cột, huyện Hồng Sơn cũng thế, khu phong cảnh này kỳ thực là sản nghiệp trụ cột của các đồng chí, không quây quanh nó mà tính kế, thì khu Hồng Sơn khó mà có đột phá về kinh tế được.

Liễu Tuấn không phải là không biết kỹ xảo nói chuyện, kinh nghiệm hai đời tích lũy lại, luận tới công phu miệng lưỡi phải nói cực kỳ cao siêu. Nhưng y thấy không cần thiết phải làm như thế, không phải là phát biểu trên hội nghị, cũng không phải trao đổi riêng tư, chuyện kiến thiết kinh tế thuần túy mà cứ vòng vo tam quốc, nửa ngày trài không vào được trọng điểm, thì quá lãng phí sức lực. Nếu y làm thị trưởng, cán bộ cấp dưới phải thích ứng phong cách của y.

“Muốn tiến bộ, lập thành tích”, đây không phải chỉ là một câu nói hay cho có.

Liễu Tuấn muốn tạo ra một môi trường làm việc chú trọng thực tế.

Trương Vạn Vinh từ trong xấu hổ ban bình tĩnh lại, lòng còn thầm vui sướng. Lãnh đạo nói chuyện thẳng thắn với hắn như vậy, là đại biểu cho một sự tín nhiệm rồi.

– Vâng thưa thị trưởng, chúng tôi cũng nhận thức được vấn đề này, cho nên sau khi thương lượng cùng đồng chí Tiên Dân, đã có một đường lối sơ bộ.
Trương Vạn Vinh vội nói:

Liễu Tuấn gật đầu:
– Thế thì rất tốt, thế này đi, mặt trời hơi gắt, chúng ta không đứng đây tắm mồ hôi nữa, phía trước có một quan trà, đi vào đó uống nước nói chuyện.

Đám Trương Vạn Vinh thở phảo, luôn miệng thưa vâng, xúm quanh Liễu Tuấn đi vào cái quán trà từ nhà nông thôn cải tiến kia.

Thấy cảnh này, quấn chúng trong thôn sao còn không hiểu thân phận của bọn họ, đoàn người Liễu Tuấn vừa mới tới nơi, quần chúng vây quanh xem náo nhiệt tự giác tránh đường.

Mùa hè nóng bức như thế này không phải là mùa du lịch tốt nhất, khu phong cảnh Hồng Châu cũng chẳng phải là thương hiệu lâu năm, khách du lịch không nhiều, quán trà kia làm ăn ế ẩm, chủ quán là người đàn ông trên bốn mươi thấy một lúc vào cả đoàn khách, vội vàng đi ra tươi cười nghênh đón.

– Lãnh đạo, muốn uống trà gì ạ?

Chủ quán vừa hỏi vừa lấy thuốc lá ra mới khách, cái quán nhỏ này làm ăn bình thường, chủ quán tất nhiên không thể hút thuốc lá quá đắt, chỉ là loại năm tới sáu đồng một bao.

Liễu Tuấn mỉm cười nhận lấy, chủ quán vội châm lửa cho y.

Liễu Tuấn nói:
– Cứ dùng thứ trà Mao Tiêm nổi tiếng nhất của Hồng Sơn đi.

Trương Vạn Vinh cười:
– Thị trưởng cũng biết thư trà này ạ?

– Thị trưởng?
Chủ quán thất kinh, bật lửa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Mẹ tôi ơi người này là thị trưởng?

Liễu Tuấn cười:
– Ông chủ, thị trưởng cũng là người thường, cũng uống trà mà.

– Vâng vâng vâng… Tôi pha trà cho thị trưởng ngay.

May là chủ quán cũng trải đời rồi, mau chóng trấn tĩnh lại, luống cuống chạy đi. Đám người Trương Vạn Vinh đều bật cười, sự căng thẳng vừa rồi được thả lòng. Xem ra Liễu nha nội đúng là thói quen nói chuyện như vậy, không phải là bất mãn nhắm vào các lãnh đạo Hồng Sơn.

Nếu là thị trưởng khác, một bí thư huyện ủy tư cách lão thành như Trương Vạn Vinh cũng chắc tới mức sợ như thế, nhưng vị này thực sự quá mạnh mẽ, về danh nghĩa mũ quan nắm trong tay bí thư thành ủy, nhưng mọi người đều biết, người thực sự có tiếng nói quyết định trên thường ủy là Liễu thị trưởng, phó bí thư đảng ủy Yêu Hải Anh, trường phòng tổ chức Phùng Huyền Huy đều là tâm phúc của Liễu thị trưởng.

Một thị trưởng có thể nắm mũ ô sa của bí thư huyện ủy, người ta sao chẳng sợ sao được?

Chỉ cần Liễu thị trưởng không tức giận thật, lời nói mang tính phê bình một chút có là cái gì? Người trên quan trường có ai là không bị lãnh đạo mắng.

Chủ quán tay chân mau lẹ, nhanh chóng pha trà xong lại còn mang lạc, đậu tương, mấy thức món ăn vặt ra, đúng là người làm ăn khôn khéo.

– Thị trưởng, thứ Hồng Sơm Mao Tiêm này sinh trưởng trên dãy núi cao hơn mực nước biển nghìn mét, không khí tươi mát, không bị ô nhiểm, lại là trà mới năm nay, hương vị không tệ, thị trưởng nếm thử xem, đảm bảo ngon miệng.

Chủ quán qua chấn động ban đầu, quay về bản tính khéo léo của thương nhân, nói chuyện lưu loát, giới thiệu chiêu bài của mình, rồi rót cho Liễu Tuấn một chén trà vơi.

Hiếm có lúc này chủ quán còn nhớ đạo lý “trà đầy khinh khách”.
*** Rót trà chỉ nên rót 7 phần, gọi là 7 phần trà 3 phần tình, còn rót đầy là chả tình cảm gì nữa, mời anh xéo. Bên ta không cú vụ này, trà cứ rót đầu vót ngọn.

Liễu Tuấn mỉm cười, cầm cốc chèn nhấp một ngụm, thơm, thuần, bất giác gật đầu:
– Ừm, đúng là không tệ, ông chủ, loại trà này sảng lượng có lớn không? Có thể trồng số lượng lớn ở trên núi Hồng Sơn không?

Ông chù chần chừ đáp:
– Thị trưởng, cái này tôi không phải dân trong nghề…

Nếu là người khách khác hỏi tới, với sự không khéo của ông chủ, ắt sẽ nói tràng giang đại hải một phen, nhưng người trước mắt là thị trưởng, chủ quán nào dám nói bửa.

Chử Tiên Dân nhìn Trương Vạn Vinh, thấy hắn khẽ gật đầu mới lên tiếng nói:
– Thị trưởng, Hồng Sơn Mao Tiêm chỉ là cách gọi chung, không nhất định cứ phải là trà sinh trưởng trên ngọn núi chính của Hồng Sơn, cả khu phong cảnh Hồng Sơn này, mười mấy ngọn núi, đều thích hợp trồng trà.

Liễu Tuấn gật đầu:
– Thế thì tốt, đồng chí Vạn Vinh, đồng chí Tiên Dân, thị trường trà cạnh tranh khốc liệt, đơn thuần dựa vào thương hiệu của một loại trà muốn nổi lên là khó. Có điều đây là khu di lịch, du khách sau khi tới có thể suy tính lấy đây là đặc sản địa phương giới thiệu cho khách, khu du lịch luôn phải có đặc sản của mình, đó là công thức chung.

Đoán cán bộ Hồng Sơn gật đầu, Trương Vạn Vinh than :
– Thị trưởng đúng là nhìn xa trông rộng, làm tôi được vỡ ra nhiều điều