Chương 610: An bài nhân sự

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Huyện trưởng, bộ khung cơ bản đã được định xong rồi, vấn đề an bài nhân sự cụ thể, chúng ta bàn một chút nhé.
Ngữ khí của Bành Thiếu Hùng vẫn rất thoải mái, không hề có chút nghiêm trọng nào.

Liễu Tuấn cười:
– Người đứng đầu đảng chính phủ của hai mươi mốt xã thị trấn, lượng công việc rất lớn đấy.

Bành Thiếu Hùng cũng cười.

Phải nói thái độ này của Liễu Tuấn nằm trong dự liệu của hắn rồi, tình huống của huyện Ninh Bắc có khác với các huyện khác.

Thông lệ bí thư quản mũ ô sa không làm được ở đây, Liễu Tuấn cũng không khách khí giả dối với hắn, song thái độ thẳng thắn ngược lại làm trong lòng Bành Thiếu Hùng thanh thản hơn.

Bành Thiếu Hùng dựa vào “đấu tranh” để lập nghiệp, đấu tới Phương Triêu Dương thì thánh mà lại thành bại, có thể thấy đấu tranh cũng chẳng phải chuyện hay gì, tốn sức mà chẳng lợi, có thể dùng phương thức hòa bình để giải quyết vấn đề là tốt nhất, hắn chẳng muốn đấu tranh với Liễu Tuấn một chút nào.

Độ nguy hiểm quá lớn mà.

– Có mấy vị trí, tôi thấy không cần thiết phải động tới, như Trương An Nhiên bí thư khu Bình An, lão Chu của khu Đại Đường.

Nếu như Liễu Tuấn đã thẳng thắn, Bành Thiếu Hùng cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn để, chỉ ra mấy cái tên, mấy khu này sau khi gộp lại vẫn là khu công sở.

Trương An Nhiên từ cục trưởng cục tài chính huyện điều tới làm bí thư khu ủy khu bình an, lão Chu là bí thư của khu Đại Đường cùng khu trưởng và các bí thư khủy ủy khác đều là cán bộ cấp chính khoa tư cách lão thành rồi, sau khi xóa khu gộp xã, vẫn đảm nhận người đứng đầu hành chính và đảng ủy là một sự an bài hợp lý.

Nếu cưỡng ép điều động ngược lại tạo thành ảnh hưởng không tốt, gây bất lợi cho công tác.

Bành Thiếu Hùng đưa mấy người này ra trước cũng là có nguyên nhân, hắn đoán chừng, giữ lại mấy người này Liễu Tuấn sẽ không phản đối lắm, như vậy sẽ có một mở đầu tốt đẹp, nếu không vừa mới mở đầu hai người đã nảy sinh mâu thuẫn, thì cuộc nói chuyện phía sau sẽ không có cách nào tiến hành được.

Sách lược này của Bành Thiếu Hùng tương đối hiệu quả, cơ bản mấy người mà hắn nói ra Liễu Tuấn cũng tán thành, chỉ có lão Chu của khu Đại Đường là Liễu Tuấn có cái nhìn khác.

– Đại Đường là thị trấn trung tâm duy nhất của phí bắc, lão Chu tuổi lớn rồi, kinh nghiệm mặc dù rất phong phú, nhưng chí tiến thủ lại không đủ.
Liễu Tuấn thản nhiên nói ra cách nhìn của mình.

Khu Đại Đường vốn có bốn xã thị trấn, lần này xóa khu gộp xã, Đại Đường là khu duy nhất không có biến động, bốn xã cũ triệt bỏ hết, chỉnh hợp thành một thị trấn Đại Đường mới, lão Chu đảm nhận chức bí thư khu ủy Đại Đường đã tám năm, chiếu theo lý thì tại chức là điều hợp lý, nhưng như Liễu Tuấn đã nói, lão Chu thù thành có dư, tiến thủ không đủ.

Trong phương án xóa khu gộp xã này, Liễu Tuấn vốn có ý đem Đại Đường trở thành trung tâm kinh tế của phía bắc huyện Ninh Bắc, lão Chu không gánh vác được trọng trách này.

– Thị trấn Đại Đường cần phải bố trí hai cán bộ trẻ tuổi tinh thông quản lý kinh tế để chủ trì công việc.
Liễu Tuấn nói chắc chắn.

Bành Thiếu Hùng khẽ nhướng mày lên:
– Ý của huyện trưởng là phái ai đi?

– Mai Văn Hoa.
Liễu Tuấn đáp không chút chần chừ.

Bành Thiếu Hùng có hơi ngạc nhiên, nói:
– Vậy thị trấn Ngũ Lý Kiều thì sao?

Trong lòng hắn sớm đã nhận định Mai Văn Hoa là người đứng đầu thị trấn Ngũ Lý Kiều rồi.

Mai Văn Hoa đi theo sát Liễu Tuấn, lại trẻ tuổi có bằng cấp, chính là cán bộ cùng loại như Liễu Tuấn, được đề bạt trọng dụng cũng là hợp tình hợp lý.

– Thị trấn Ngũ Lý Kiều để cho Dịch Hàn tới làm.
Liễu Tuấn nói bình thản:
– Hiện nay ông ty Hưng Thịnh cơ bản đã đi vào quỹ đạo bình thường, chế độ công khai hóa minh bạch hóa tài chính đã tương đối kiện toàn, có thể buông tay được rồi, một công ty lớn như vậy chủ yếu là phải dựa vào chế độ, con người chỉ là một quá trình.

Lời này Bành Thiếu Hùng không thích nghe lắm.

Không phải là hắn không tán đồng quan điểm “pháp trị” nhưng điều này cũng cần phải có một quá trình, Bành Thiếu hùng cho rằng, ít nhất với mức độ tố chất của quần chúng cán bộ cơ sở hiện nay, nhân trị hiểu quả hơn xa pháp trị.

Nhưng riêng về công ty than Hưng Thịnh, đúng là có điều kiện pháp trị rồi, vào cuối năm ngoái, chính phủ huyện và công ty Chấn Trung đạt thành hiếp nghị mức độ tham dự quản lý và mở rộng công ty Chấn Trung, từ Hồng Kông đưa vào một số nhân viên quản lý chuyên nghiệp, đảm nhận chức v cao tầng của công ty than Hưng Thịnh, không những tài vụ công khai hóa, quyết sách quản lý trọng đại cũng cố gắng công khai hóa minh bạch hóa nhiều nhất có thể, tiếp thụ sự giám sát của chính phủ huyện và toàn bộ nhân viên công ty.

Giá trị sản lượng và lợi thuế sáu tháng đầu năm nay, đã vượt qua con số toàn năm ngoái, thực sự gánh vác được nửa giang sơn tài chính cho huyện, hiệu suất, hiệu quả của nó hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của Bành Thiếu Hùng.

Bành Thiếu Hùng trầm ngâm nói:
– Dịch Hàn à? Đồng chí này đâu có kinh nghiệm quản lý địa phương.

Vốn hắn định nói Dịch Hàn quá trẻ, nhưng vị huyện trưởng trước mặt đây lại còn trẻ hơn, nên phải nuốt trở lại những lời đó.
– Hơn nữa tính cách của đồng chí Dịch Hàn quá thẳng, không thể điều hòa được quan hệ xã giao phức tạp ở thị trấn.

Lo lắng của Bành Thiếu hùng không thể nói là không có đạo lý, Dịch Hàn như một con lừa ương bướng, mà sau khi xóa khu bỏ xã sẽ phải đương đầu với rất nhiều vấn đề lớn, nhất là dư dôi ra cả một đống cán bộ ăn lương không.

Rất nhiều cán bộ cấp phó khoa không được an bài vị trí, khó tránh khỏi phải tăng thêm nhiều cấp phó trong những xã thị trấn mới, loại tính quá thẳng của Dịch Hàn liệu có thể đối phó được không?

Liễu Tuấn cười nói:
– Chính vì thế nên tôi mới đưa Dịch Hàn tới thị trấn Ngũ Lý Kiều mà không phải là thị trấn Đại Đường.

Bành Thiếu Hùng liếc y một cái:
– Nguyện nghe kỹ hơn.

Để xem đồng chí Tiểu Liễu có thể nói ra được lý do gì đây.

– Thị trấn Đại Đường cơ sở tương đối kém, lại xa xôi, quan hệ địa phương phức tạp. Mai Văn Hoa tới là hợp lý, kinh nghiệm của đồng chí này phong phú hơn một chút. Còn thị trấn Ngũ Lý Kiều tương đối giàu có, một số cán bộ cá biệt tay chân không sạch sẽ, Mai Văn Hoa ở phương diện phản hủ xướng liêm thiếu chút mạnh mẽ, Dịch Hàn vừa khéo thích hợp, để đồng chí đó xuống, có thể trấn áp những kẻ tay chân dơ bẩn kia.
Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống một ngụm, nói rất bình tĩnh.

Bành Thiếu Hùng trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu nói:
– Nếu như huyện trưởng coi trọng đồng chí ấy thì thử một chút xem.

Lời nói của Bành Thiếu Hùng có lưu lại chút đường lùi, vạn nhất không được thì có thể rút Dịch Hàn về, hợp tác với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng cũng có giới hạn của mình, đó là thân là bí thư huyện ủy, không thể nhân nhượng vô nguyên tắc trong việc điều chỉnh cán bộ.

– Còn về phía lão Chu, tuổi đúng là lớn rồi, điều ông ấy về cơ quan trực thuộc huyện đi, có thể an dưỡng tốt hơn.

Liễu Tuấn gật đầu tán thành, lại uống một ngụm trà nữa rồi nói:
– Bí thư, tôi cho rằng lần điều phối cán bộ này, chủ yếu nên đi theo hai nguyên tắc. Thứ nhất là phải lựa chọn cán bộ hiểu kiến thiết kinh tế đảm nhận lãnh đạo các xã thị trấn chủ yếu, nhiệm vụ chủ yếu của đảng ta là phát triển kinh tế mà. Điều thứ hai là tinh giản nhân viên, những nhân viên lâm thời nông thôn chiêu mộ, thanh lý hết, không dùng nữa. Trong chuyện này có thể sản sinh ra một số vấn đề.

Bành Thiếu Hùng nhìn Liễu Tuấn rất chú ý.

– Đó chính là sau khi phát tiền trở cấp, nói không chừng sẽ lại dùng đủ các loại cớ để triệu hổi trở về, chuyện này cần phải quản lý thật nghiêm. Trên nguyên tắc là tuyệt đối không thuê nữa, ở dưới tình huống hết sức đặc thù, ít nhất cần một trong hai chúng ta ký tên mới được nhận. Đương nhiên lấy bí thư làm chính! Bí thư thấy thế nào?

– Ừ, tôi đồng ý.

Tiếp theo hai người lại thương lượng vấn đề bố trí các cán bộ của mấy xã thị trấn trọng yếu khác, có tình huống một hai cán bộ làm Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, theo điều ý biết thì Bành Thiếu Hùng đáng lẽ phải rất không ưa những cán bộ đó, qua lại cũng không mật thiết lắm, hiện giờ lại đề ra gánh vác trọng trách, đoán chừng lầ phải chiếu cố tới một số quan hệ, nói không chừng là nhân vật lớn nào đó ở trên tỉnh thành phố đánh tiếng.

Chuyện này cũng khó tránh được.

Bất quá Liễu Tuấn cũng chuẩn bị đường lui, giống như điều Bành Thiếu Hùng vừa nói, đó là thử chút đã.

Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn thương lượng, đều là an bài chức vụ chính đảng chính phủ xã thị trấn, còn về các chức phó, tạm thời còn chưa được đưa lên. Hơn nữa những thành viên huyện ủy khác, đặc biệt là Lục Hương Mai và Thạch Trọng, cũng phải để lại mấy vị trí cho bọn họ sắp đặt.

Liễu Tuấn nhớ ở kiếp trước có xem tiểu thuyết nói về quan trường, bên trong nói an bài cán bộ giống như phân chia củ cải vào năm mới, anh một củ cũng phải cho tôi một củ.

Thực ra cái gọi là thỏa hiệp cân bằng, cũng chẳng khác gì chuyện phân chia củ cải đó.

Người ở trong thể chế, dù mạnh như Liễu nha nội, cũng phải tuân thủ quy tắc cơ bản.

Củ cải lớn nhất tất nhiên là phải chuyển về nhà Bành Thiếu Hùng và Liễu nha nội rồi, còn củ cái nhỏ, thế nào cũng phải để lại cho người khác mấy củ.

Ăn một mình đau tức mà lại.

Nói tóm lại cuộc thương lượng lần này của hai người trên cơ bản ý đồ hai bên đầu được thực hiện.

Thế là rất tốt, hợp tác vui vẻ mà!

Liễu Tuấn một mình ở huyện Ninh Bắc, cơm nước đôi khi không đúng giờ lắm, có khi làm việc liên tục ngày đêm, ăn uống đối phó luôn ở phòng ăn nhỏ, no bụng là được, còn rảnh rổi một chút thì trở về nhà khách Thiên Nga ăn cơm, gọi phục vụ đưa lên gian phòng số ba.

Ăn cưm xong xem thời sự, xử lý công vụ, nói điện thoại với mấy hồng nhan tri kỷ, trêu chọc cô bé Nhạc Nhạc qua điện thoại nghe cô bé “ê a”, sống ung dung vui vẻ.

Thương lượng an bài nhân sự là chuyện rất hao tổn đầu óc, tồn kém thời gian, bất giác đã tới lúc hết giờ làm.

Sắc trời bên ngoài đã sắp tối rồi, Bành Thiếu Hùng xem đồng hồ, vội nói:
– Ái chà, đã muộn như thế này rồi, chẳng trách mà bụng sôi ùng ục. Thế nào huyện trưởng, tới nhà tôi ăn cơm nhé, nếm thử tài nghệ của chị dâu xem.

– Hà hà, thôi tôi chẳng đi làm người thứ ba cản đường thì hơn.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

– Xem huyện trưởng nói gì kìa, chúng tôi là vợ chồng già cả rồi, có gì mà người thứ ba chứ.

– Thôi thôi, tôi không quấy rầy bí thư hưởng niềm vui gia đình, tôi cứ về nhà khách Thiên Nga ăn vậy.

– Được! Nhà khách sơn hào hải vị gì cũng có, dù sao huyện trưởng có tiền, ăn nữa cũng chả nghèo đi được.
Bành Thiếu Hùng nói đùa.

Sau khi hai người nói lời tạm biệt, Liễu Tuấn trở về nhà khách Thiên Nga, lấy chìa khó ra mở cửa thì phát hiện cửa phòng khép hờ, hẳn là phục vụ đang dọn dẹp phòng, Liễu Tuấn không để ý lắm, nhưng đầy cửa vào lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc