Chương 1217: Thái độ rõ ràng của ủy ban quốc gia

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn hôm nay mời khách, trong danh sách khách mời có Lăng Quân Khánh, ngoài ra Viên Hòa An ti trưởng trong bộ xây dựng, Hoàng Viễn ti trưởng ti sản nghiệp cơ sở của ủy ban phát triển quốc gia, Sài Thiệu Cơ ti trưởng ti sản nghiệp kỹ thuật cao.

Trong mấy vị khách này chủ yếu là Viên Hòa An và Hoàng Viễn. Lăng Quân Khánh và Sải Thiệu Cơ là khách bồi. Liễu nha nội mời khác là thăm dò ý hướng chuyện đường cao tốc Ngọc Tiềm.

Vốn ban đầu bữa cơm này là do Lăng Quân Khánh mời Liễu Tuấn.

Ở công ty Thiên Dực sau khi thuyết phục được Lăng Thao, Lăng Nhã liền vội vàng dẫn em trai về nhà, đem chuyện an bài của Liễu Tuấn ra nói với cha mẹ, Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh mừng không sao tả siết.

Vẫn là đầu óc Liễu công tử nhanh nhạy, nhà mình náo loạn cả lên, mấy ngày liền ăn không ngon ngủ không yên, vậy mà chuyện tới tay Liễu Tuấn chỉ vài ba lời đã giải quyết cho cả nhà đều vui rồi.

Mà cũng chỉ có Liễu Tuấn mới có năng lực nói một câu là Lăng Thao có thể vào bộ công an.

Kỳ thực Liễu Tuấn định để Lăng Thao tới bộ hai của tổng bộ tham mưu, phó bộ trưởng Quảng Ưng cuối năm ngoái đã bị hạ bệ vì tội tham ô hối lộ và thiết lộ cơ mật tình báo, nhân viên cốt cán trong bộ bị Quảng Ưng làm liên lỵ tới hơn mười người, qua chiến dịch này, thế lực của Quảng Ưng ở bộ hai gần như bị quét sạch, Vũ Thu Hàn đã nắm chắc bộ hai trong tay, đồng thời đầu năm thăng lên làm trung tướng.

Nhưng những chuyện này chỉ là bề ngoài, thực chất cuộc đấu tranh trong quân đội còn lâu mới lắng dịu, những dòng nước ngầm vẫn cuộn cuộn chảy, để Lăng Thao tới bộ hai lúc này là không thích hợp.

Hơn nữa đề nghị vẹn cả đôi đường của Liễu Tuấn, Lăng Thao làm việc ở bộ công an sẽ dễ điều hành công ty Thiên Dực hưn là ở hệ thống tình báo.

Còn với vợ chồng Lăng Quân Khánh mà nói, chỉ cần con trai chịu vào thể chế công tác là được, bất kể nó là bộ nào, huống chi trung tâm tin tức kỹ thuật của bộ công an là đơn vị không tệ.

Phó bộ trưởng bộ công an Lương Quốc Cường là người quê huyện Hướng Dương, hẳn là có quan hệ rất tốt với Liễu Tuấn, nể mặt Liễu Tuấn khẳng định sẽ chiếu cố Lăng Thao ít nhiều.

Có Lương bộ trưởng chiếu cố đường thăng tiến của Lăng Thao nhất định sẽ bằng phẳng hơn người bình thường nhiều, hiện giờ người làm kỹ thuật mặc dù hơi kém thế một chút, nhưng đợi qua một thời gian Lăng Thao ổn định rồi, muốn chuyển sang làm cán bộ hành chính cũng rất dễ.

Vì vậy Lăng Quân Khánh nhất định muốn mời Liễu Tuấn ăn cơm.

Lăng Nhã bất đắc dĩ chuyển báo ý tứ của cha lo Liễu Tuấn, Liễu Tuấn mỉm cười đồng ý, nhưng nói theo quy củ y mời chú Lăng ăn cơm, nếu như chú Lăng mời cả ti trưởng Viên Hòa An tới được thì là giúp cho y một chuyện lớn rồi.

Lăng Nhã lòng ngọt như uống mật, biết Liễu thị trưởng làm thế là để lấy thể diện cho cô, chứ với mối quan hệ của Liễu Tuấn ở thủ đô, mời Viên Hòa An một bữa cơm, ông ta tuyệt đối không có lý do từ chối, hiện giờ chuyển sang Lăng Quân Khánh mời, thì càng có thể diện hơn.

Nghe Lăng Nhã chuyển lời, Lăng Quân Khánh đồng ý ngay, tức thì gọi điện cho Viên Hòa An.

Vì thế mới có cuộc tụ hội hôm nay ở khách sạn Thu Thủy.

Liễu nha nội trước nay mời cơm luôn hào phòng, trên bàn sơn hào hải vị đầy đủ, dù sao Liễu Tuấn mời khác rất ít khi trả bằng tiền nhà nước, chẳng sợ ai nói gì.

Phải nói Liễu thị trưởng làm như thế là không hợp quy củ quan trường lắm.

Lần nào Liễu thị trưởng cũng móc túi mời, thể diện các đồng chí lãnh đạo khác ở Tiềm Châu biết để vào đâu? Có phải ai cũng là phú ông như y đâu, Liễu thị trưởng đi công cán không dùng “phí chiêu đãi”, thì các lãnh đạo khác làm sao?

May mà Liễu Tuấn phân ranh giới rõ ràng, những lãnh đạo khác báo “phí chiêu đãi” chưa bao giờ vị Liễu thị trưởng làm khó, đương nhiên tiền đề là chi phí không thể quá đáng.

– Nào mọi người chúng ta mời Liễu thị trưởng một chén.

Ngoài ở vị trí chính, Lăng Quân Khánh nâng chén đề nghị, Liễu Tuấn mới bốn vị khách, ông ta là người có tuổi tác và chức vị cao nhất, mọi người đương nhiên nhường ngồi ở vị trí chính.

Lăng Quân Khánh đề nghị như thế mọi người vội nâng chén, chúc rượu Liễu thị trưởng.

Liễu Tuấn vội khoát tay nói:
– Chuyện này không dám, mọi người nên mời Lăng bộ trưởng một chén.

Viên Hòa An nói:
– Lăng bộ trưởng nên mời, Liễu thị trưởng cũng nên mời.

Mọi người cười vui vẻ cạn chén.

– Liễu thị trưởng nghe nói quý tỉnh muốn xây dường cao tốc Ngọc Tiềm?

Mọi người uống vài chén, hàn huyên xong, Viên Hòa An chủ động nhắc tới, chuyện này này Lăng Quân Khánh đã nói với ông ta trước đó rồi. Lăng Quân Khánh và ông ta giao tình không phải tầm thường, nói chuyện không vòng vo. Phàm chuyện Liễu Tuấn muốn làm, chuyện có thể giúp phải ra sức giúp! Viên Hòa An rất tán đồng.

Liễu Tuấn mặt dù không trực tiếp giúp Viên Hòa An, nhưng đối rất tốt với nhà họ Lăng, mọi người là bạn bè, chuyện của Lăng Quân Khánh chính là việc của Viên Hòa An.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
– Đúng vậy, mạng lưới giao thông nội thành của Tiềm Châu vừa mới cải tạo nâng cấp xong, nhưng tình huống bên ngoài không được tốt lắm. Nếu như tỉnh thành không có sự liên hệ đồng cấp thì rất bất lợi cho sự phát triển kinh tế của Tiềm Châu.

Viên Hòa An gật đầu:
– Liễu thị trưởng nói rất chính xác, nội công phải nâng lên, quyền cường cũng rất quan trọng mà.

Sài Thiệu Cơ cười nói:
– Đoán chừng vấn đề tài chính, ủy ban không dễ tỏ thái độ.

Nói lời này Sài Thiệu Cơ nhìn sang Hoành Viễn, chức trách của ti sản nghiệp cơ sở là quản lý chung nguồn tài nguyên, giao thông vận tải và quy hoạch kinh tế dân sinh. Một con đường cao tốc dài 180km, là hạng mục lớn, nhất định phải do Hoàng Viễn phê duyệt.

Ánh mắt mọi người nhìn sang Hoàng Viễn.

Trong những người ở đây thì quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hoàng Viễn là xa cách nhất, có điều không phải Hoàng ti trưởng không muốn tiếp cận Liễu công tử.

Hiện giờ có cơ hội đưa tới cửa rồi.

Hoàng Viễn đặt chén rượu xuống mỉm cười nói:
– Đường cao tốc Ngọc Tiềm có dự toán sơ bộ là 7 tới 8 tỷ phải không?

Liễu Tuấn gật đầu.

Hoàng Viễn tiếp tục:
– Đây là một số tiền lớn, nhưng không phải là hoàn toàn không thể khắc phục. Nếu như lập hạng mục thông qua tài chính TW khẳng định sẽ được cấp một khoản tiền, Tiềm Châu nghĩ biện pháp gom chút tài chính, rồi gom thêm ở các phương diện khác, nói không chưng sẽ đủ.

Viên Hòa An lập tức tiếp lời:
– Hoàng ti trưởng nói rất đúng, tài chính không phải là không có cách giải quyết, quan trọng là phải xem thái độ của chỉnh phủ tỉnh A, còn chúng tôi sẽ không đứng bên nhìn.

Câu này nói vô cùng rõ ràng rồi, chỉ cần tỉnh A báo lên sẽ không có vấn đề gì lớn, Viên Hòa An dù chỉ là một ti trưởng trong bộ giao thông, nhưng nếu đã nói thế là nắm chắc rồi.

Chuyện quan trọng như thế sao có thể ba hoa bừa bãi trước mặt Lễu công tử.

Liễu Tuấn lần này tới thủ đô mục đích chính là thăm dò ý kiến của cơ quan chủ quản quốc gia, Viên Hòa An và Hoàng Viên đều có thái độ rõ ràng, mục đích cơ bản là đã đạt được.

Liễu Tuấn từ thủ đô bay về Ngọc Lan, không trực tiếp về Tiềm Châu mà đi tìm Đinh Ngọc Chu, chỉ cần không có an bài gì quá quan trọng, Đinh Ngọc Chu đều sẽ tiếp kiến Liễu Tuấn ngay.

Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu hàn huyên qua hoa rồi đi vào chủ đề chính.

Đáng lẽ chuyện làm đường cũng thuộc phạm trù kiến thiết kinh tế, Liễu Tuấn nên đi tìm Uông Quốc Chiêu thương lượng mới đúng. Có điều thói quen làm việc của Đinh Ngọc Chu là chỉ cần việc ông ta thấy nên xen vào là nhất định sẽ vươn tay ra, mặc kệ quy tắc quan trường. Huồng hố một hạng mục lớn như thế, tuyệt đối có lợi cho việc xúc tiến kinh tế Ngọc Lan, bí thư thành ủy biểu thị quan tâm cũng là chuyện nên làm.

Liễu Tuấn tìm Đinh Ngọc Chu mà không tìm Uông Quốc Chiêu là biểu thị y nhất định phải đạt thành việc này.

Hơn nữa nếu không phải vạn bất đắc dĩ y không muốn có quan hệ gì với Uông Quốc Chiêu.

Y không thích “âm khí” trên người Uông Quốc Chiêu.

– Chuyện này tôi thấy có thể làm được.

Nghe thấy Liễu Tuấn nói các đồng chí phụ trách có liên quan ở ủy ban quốc gia cũng tán thành, Đinh NGọc Chu lập tức tỏ thái độ. Dù trài qua mấy năm đấu tranh chính trị, tác phong bá đạo của Đinh Ngọc Chu đã có chuyện biến lớn, nhưng thói quen sát phạt quyết đoán chưa thay đổi.

Liễu Tuấn nói rất chân thành:
– Đoàn chừng tài chính TW không thể cấp toàn bộ số tiền, chủ yếu phải do chúng ta nghĩ cách, con đường này nếu muốn hoàn thành toàn bộ đoán chừng phải mất ba năm, như vậy đã là rất nhanh rồi. Trong ba năm Tiềm Châu có thể chi ra 2 tỷ, nếu như Ngọc Lan có thể bỏ ra 1,5 tỷ thì chuyện khá ổn rồi.

Đinh Ngọc Chu mỉm cười nói:
– Tôi cũng biết cậu mưu đồ với tiền của khu Trường Hà, luôn nghĩ cách moi nó ra.

Liễu Tuấn cười:
– Đinh bi thư nói thế làm tôi xấu hồ rồi.

– Được tôi thương lượng với đồng chí Uông Quốc Chiêu, mau chóng báo chuyện này lên trên.