Chương 1389: Xa xỉ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn thị sát tổng công ty Trường Phong không thông báo cho cán bộ phụ trách khu Trường Hà, mặc dù công ty Trường Phong trong phạm vi quản hạt của khu Trường Hà, nhưng không có quan hệ cấp trên cấp dưới, Liễu Tuấn đi thị sát không liên quan tới khu Trường Hà, cho nên Kha Khải Phàm theo lời Liễu Tuấn dặn, không thông báo cho cán bộ khu Trường Hà.

Điều này có một chút không hợp quy củ, nhưng không nghiêm trọng, với thân phận Liễu Tuấn hiện nay quy củ lớn phải giữ, quy củ nhỏ thì không sao, người khác cũng không dám nói gì.

Thực tế lần này Liễu Tuấn “phá” quy củ, làm Kỳ Hoành Minh cùng Lưu Du toát mồ hôi lạnh, Kỳ Hoành Minh do Uông Quốc Chiêu đưa từ Ngô Tây tới, Lưu Duy thì theo phe Thai Duy Thanh.

Uông Quốc Chiêu tới Ngọc Lan nhậm chức điều mấy cán bộ quan trọng từ Ngô Tây tới, trong đó gồm Kỳ Hoành Minh, Vương Lương Húc, Khâu Nham. Làm như thế rất phạm kỵ húy, rõ ràng muốn đối địch với Đinh Ngọc Chu, nhưng Cù Hạo Cẩm vì đề Uông Quốc Chiêu mau chóng đứng vững chân đối kháng với Đinh Ngọc Chu nên ngầm chấp nhận hành động này của hắn.

Hiện giờ Uông Quốc Chiêu ngã ngựa, Kỳ Hoành Minh mất chỗ dựa, thành cây không rễ, trong lòng nơm nớp bất an thế nào khỏi nói cũng biết, còn Lưu Du cũng chẳng khá hơn là bao.

Liễu Tuấn chẳng nể nang gì Thai Duy Thanh, cả tỉnh biết hết.

Thế thì Lưu Du có là gì.

Kha Khải Phàm không thông báo không có nghĩa là Kỳ Hoành Minh và Lưu Dù không biết, thực ra hai người họ đều rất đau đầu không biết có nên ra nghênh đón Liễu Tuấn hay không, hai người vì chuyện này là đặc biệt gặp nhau trao đổi.

Cuối cùng bọn họ quyết định giả vờ không biết.

Điều này căn cứ vào tác phong của Liễu Tuấn để phán đoán, Liễu Tuấn khi chấp chính ở Tiềm Châu, đều thích “hành trang gọn nhẹ” xuống cơ sở kiểm tra, thậm chí còn “lây bệnh” cho tất cả thành viên trong ban thường ủy Tiềm Châu, thành tác phong tiêu chuẩn cho cán bộ Tiềm Châu, tới cả Hàn Húc cũng bị ảnh hưởng.

Nếu Liễu Tuấn đã không thông báo, bọn họ mà dẫn toàn bộ thành viên hai ban ra đón tiếp, nói không chừng bị giáo huấn một trận, vậy chẳng phải tự chuốc khổ vào thân sao?

Có điều quyết định đưa ra xong, Kỳ Hoành Minh và Lưu Duy luôn thấp thỏm, lãnh đạo không thông báo là đặc quyền của lãnh đạo, các anh không đi tiếp đó là các anh không hiểu quy củ rồi! Chẳng may vì thế để lại ấn tượng xấu trong lòng Liễu Tuấn, chỉ sợ cây gây của Liễu Tuấn sẽ nhanh chóng nện xuống đầu hai người.

Tứi tận bây giờ Liễu Tuấn vẫn chưa điều chỉnh cán bộ quy mô lớn, nhưng điều này không đại biểu cho Liễu Tuấn “hiền từ”, chẳng qua thời cơ chưa tới mà thôi, một khi thời cơ chín muồi, với tác phong cứng rắn của Liễu Tuấn, không biết sẽ có bao người mất ghế.

Trong mắt mọi người, Uông hệ và Thai hệ, đều là đối tượng Liễu Tuấn thnh trừng, cho dù Liễu Tuấn lo lắng điều tiếng, không làm nhất ngôn đường, nhưng đem bọn họ từ vị trí thực quyền mời tới chức vị “thanh cao” thì quá đơn giản.

Tâm trạng bất an đó kết thúc vào buổi chiều lúc đi làm.

Kỳ Hoành Minh đột nhiên nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm, hiện giờ đang chuẩn bị tới thị trấn Phượng Đài thị sát mời hai đồng chí Kỳ Hoành Minh và Lưu Du đi cùng.

Kỳ Hoành Minh vừa nhận được điện thoại, không nói hai lời, lập tức đứng dậy, vội vàng thông báo chuẩn bị xe, đồng thời gọi điện cho Lưu Du.

Lưu Du nhận được điện thoại cũng luống cống chân tay.

Rất nhanh, hai chiếc xe số một số hai của khu Trường Hà đi khỏi cơ quan, tới thẳng trấn Phượng Đài.

Trấn Phượng Đài là cơ chế cấp trấn cách nơi đặt trụ sở chính quyền khu Trường Hà xa nhất, cách trấn hợp thủy chừng hai mươi mấy kilomet, khi Liễu Tuấn làm bí thư khu Trường Hà, từng xử lý công ty thuốc trừ sâu gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng tên là Cty Trường Giang, cuối cùng cưỡng chế đóng cửa.

Bởi vì chuyện này mà Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi gặp nhau lần đầu tiên.

Hiển nhiên Liễu tỉnh trưởng chẳng dừng xe bên đường đợi hai người, Kỳ Hoành Minh không ngừng gịc lái xe tăng tốc, ước chừng “truy đuổi” khoảng chừng 10 km, cuối cùng nhìn thấy chiếc audi quen thuộc của Liễu Tuấn, Kỳ Hoành Minh thở phào, lái xe tự giác hạ bớt tốc độ, theo đằng sau.

Chỉ có điều vừa mới thở phào, Kỳ Hoành Minh lại trở nên thấp thỏm.

Liễu Tuấn tới trấn Phượng Đài vào lúc này phải chăng là có nguyên nhân? Chẳng lẽ trấn Phượng Đài xay ra chuyện mà hắn không biết? Nếu như thế thì thành trò cười rồi.

Lưu Du cũng có suy nghĩ không khác với Kỳ Hoành Minh bao nhiêu.

Kỳ thực lần này Kỳ Hoành Minh và Lưu Du cả nghĩ rồi, Liễu Tuấn sở dĩ tới trấn Phượng Đài hoàn toàn là do thuận đường, năm xưa Cty Trường Giang, khiến cho trấn Phượng Đài có mấy thông trang bị trúng độc, về sau phải tốn biết bao công sức mới xử lý được việc này. Nhưng trong lòng Liễu Tuấn vẫn còn nhớ, muốn tới xem tình hình phát triển của trấn Phượng Đài và khôi phục của mấy thôn trấn kia.

Hiện giờ tâm tư của Liễu Tuấn không đặt ở trên người cán bộ cấp bậc như Kỳ Hoành Minh và Lưu Du nữa.

Hai vị này đã quá đề cao phân lượng của mình trong lòng Liễu Tuấn rồi.

Xe tới gần trấn Phượng Đài, đột nhiên đường trở nên lồi lõm.

Liễu Tuấn mỗi khi chấp chính một nơi, chuyện hàng đầu là sửa đường, đường không thông, kinh tế bất kể thế nào cũng không phát triển được. Hai năm rưỡi chấp chính khu Trường Hà, tất cả 3 phường 5 trấn đều nâng cấp đường xá bằng phẳng rộng rãi cả rồi, sao mới được mấy năm đã trở nên lồi lõm như thế.

Có điều rất nhanh có kết quả, thì ra hiện giờ đang mở rộng mặt đường.

Con đường tới trấn Phượng Đài trước kia có bốn làn xe, với mộn trấn gần bốn năm vạn dân mà nói, thế là đủ dùng rồi, còn hiệun ra xem ra quy mô mở rộng không nhỏ, nếu như xây làm xong, phải có tới mười làn xe.

Liễu Tuấn không khỏi cau mày.

Tiếp tục đi về phía trước, cách trấn Phượng Đài chừng 3,4 kilomet, bên đường đất bùn đã có một đoàn cán bộ đông nghịt đứng đó, không nghi ngờ gì, đó là do cán bộ trấn Phượng Đài nhận được thông báo của Kỳ Hoành Minh, chạy tới nghênh đón Liễu tỉnh trưởng rồi.

Chiếc Audi chầm chậm dừng lại bên đường.

Liễu Tuấn xuống xe.

Các cán bộ lập tức tới nghênh đón.

Kỳ Hoành Minh vừa xuống xe, liền dẫm ngay phải bùn lầy, tức thì cau mày lại.

Hiện giờ là vào mùa mưa xuân rả rích, đường xá đang mở rộng, khắp nơi lầy lội, các cán bộ trấn Phượng Đài lại chọn chỗ thếy này để đón Liễu tỉnh trưởng, nếu không mù thì là không có não.

Thực ra lúc này cán bộ trấn Phượng Đài cũng kêu khổ không thôi, vốn bọn họ muốn đi qua đoạn đường này nghênh tiếp Liễu tỉnh trưởng, không ngờ y tới quá nhanh, nên không thể tránh né được, không còn cách nào đành phải xuống xe nghênh đón ở đây.

Bí thư trấn Phượng Đài tên là Long Phi, khi Liễu Tuấn làm bí thư khu Trường Hà,

-Xin chào Liễu tỉnh trưởng.

Long Phi trên bốn mươi, nắm chặt tay Liễu Tuấn chào hỏi.

– Chào đồng chí Long Phi.

Liễu Tuấn không để ý tới bùn dưới chân, mỉm cười đáp.

– Liễu tỉnh trưởng, còn… Còn nhớ tôi sao?

Long Phi giật mình, giọng run run.

– Khi tôi ở khu Trường Hà, đồng chí làm trấn trưởng trấn Phượng Đài, có thể coi là chư hầu một phương rồi, sao lại không nhớ?

Các cán bộ khác mỉm cười.

Long Phi thì kích động không thôi, cứ lắc tay Liễu Tuấn liên tục, chẳng biết phải nói như thế nào.

– Đồng chí Long Phi, các đồng chí đang định làm gì thế này?

Hàn huyên xong, Liễu Tuấn không vội lên xe mà đứng ở bên đường chỉ vào mặt đường đang mở rộng, thần sắc có vẻ khó hiểu.

– Báo cao tỉnh trưởng, chúng tôi… Chúng tôi đang mở rộng đường, chuẩn bị làm một tuyến đường chính mười làn xe..

Long Phi vội đáp.

– Mươi làn xe? Có cần thiết phải thế không?

Liễu Tuấn cau mày.

Lần này Long Phi khẩn trương, cuống lên đáp:
– Tỉnh trưởng, trấn Phượng Đài chúng tôi mấy năm qua làm linh kiện cho Cty Trường Phong, trong trấn có rất nhiều công xưởng nhỏ hiệu quả kinh tế không tệ, xe cộ ra vào rất nhiều, vì cài thiện điều kiện giao thông, chúng tôi quyết định mở rộng đường xá.

Liễu Tuấn vẫn cau mày nói:
– Trấn Phượng Đài có nhiều xe ra vào tới đâu cũng bằng được Cty Trường Phong không? Tuyến đường chính dẫn tới Cty Trường Phong mới có sáu làn đường, mười làn đường là quá nhiều, đây là sự lãng phí.

Long Phi trán toát mồ hôi lạnh, len lén nhìn Kỳ Hoành Minh và Lưu Du, hai vị này mặt sớm đã như trời sắp mưa rồi, trừng mắt lên nhìn hắn.

– Tôi biết các đồng chí thấy trên thành phố đưa ra quy hoạch thành phố xanh, cho nên muốn theo sát bước tiến của thành phố, theo kịp thời đại, điều này không sai, nhưng tài sản công cộng quá sa sỉ cũng là một sự lãng phí. Long Phi kiến thiết kinh tế, kiến thiết thành thị là điều cần coi trọng, nhưng không được tiêu tiền bữa bãi. Các đồng chí làm cong đường mười làn xe này có ý nghĩa thực tế gì không?

Liễu Tuấn phê bình không chút khách khí