Chương 1663: Nhổ động của Đào Tư Thanh

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chiếc xe Audi bình ổn chạy trên đường phố ở thủ đô, lái xe chính là tài xế của câu lạc bộ Trường Thành. Hồ Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh Liễu Tuấn, Kha Khải Phàm ngồi ở vị trí phó lái.

Lúc này Liễu Tuấn xuất hiện tại kinh sư, chính là nhận lệnh mà đến. Thủ tướng Liễu Tấn Tài triệu tập tỉnh trưởng mấy tỉnh đông nam mở hội toạ đàm để thương thảo công việc có quan hệ đến phát triển kinh tế cùng điều tiết vĩ mô. Đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn dự họp loại hội nghị này nên đã đến thủ đô sớm một ngày.

Trước kia Liễu Tuấn tới kinh sư thông thường đều là Hà Mộng Oánh đảm nhiệm tài xế, tự mình ra sân bay đón. Bây giờ thời gian mẫn cảm, thân phận của Liễu Tuấn càng mẫn cảm nên cũng phải chú ý, phải gọi tài xế lái xe qua đón.

Rất nhiều ô tô trên đường phố thủ đô đã chen chúc vào nhau. Trên đầu tài xế thậm chí đã thấm ra mồ hôi, tài xế này cũng là “lão nhân” của câu lạc bộ Trường Thành, câu lạc bộ Trường Thành thành lập không bao thì hắn đã làm ở đó, là một người rất thận trọng nên Hà đại tiểu thư mới giao nhiệm vụ đón người cho hắn. Hôm nay thân phận địa vị của Liễu Tuấn càng ngày càng cao, làm đến đại quan biên cương, người bên người cũng phải lưu ý nhiều hơn tới mặt mũi và cảm thụ của y.

Nhưng bản thân Liễu Tuấn cũng không phải quá coi trọng mấy thứ này.

Liễu Tuấn xưa nay cho rằng uy vọng không phải là dựa vào vỗ bàn, lại càng không dựa vào cố làm ra vẻ để mà đứng lên. Các lãnh tụ khai quốc người nào người nấy cũng mặt nghiêm như tấm sắt, nhưng uy vọng cao thượng không gì sánh được.

Nhưng người ta muốn lưu ý, Liễu tỉnh trường cũng không tiện nói gì.

Tài xế rất rõ thân phận của Liễu Tuấn, càng rõ phân lượng của Liễu Tuấn tại câu lạc bộ Trường Thành, người sở hữu thẻ Vip số 1, tại bất kể hội sở đỉnh cấp nào đều là khách nhân tôn quý nhất. Theo tài xế biết, người sở hữu thẻ VIP số 1 của câu lạc bộ Quảng An là đại ca Cao Trường Hồng của Cao Bảo Hoành, trưởng tôn của Cao gia, nhân vật đứng đầu đời thứ ba Cao hệ. Mà người sở hữu thẻ VIP số 1 của câu lạc bộ Hoa Đô có người nói không ngờ là Kính Thu Nhân. Việc làm ăn của Hoa Đô gần đây là tốt nhất trong Tứ đại hội sở, nguyên nhân chính là trong khoảng thời gian này Kính Thu Nhân bình thường hiện thân tại hội sở Hoa Đô. Một trong những Đầu sỏ ngang nhiên xuất hiện ở một câu lạc bộ xa hoa loại này hình như chỉ có một người này mà thôi.

Mà khách Kính Thu Nhân mỗi lần mời cũng đều là siêu cấp đại nhân vật có thân phận rất cao, tùy tiện đứng ra một người đều danh chấn thiên hạ, cần phải vô số người ngước nhìn lên!

Chuyện này, trong điện thoại Hà Mộng Oánh đã liên hệ cùng Liễu Tuấn. Theo Hà đại tiểu thư nói, đây là Kính Thu Nhân đang làm “xâu chuỗi”, phỏng chừng lại có động thái gì. Liễu Tuấn chỉ nghe, mỉm cười không tỏ rõ ý kiến. Suy luận này của Hà đại tiểu thư có lẽ có vài phần đạo lý, tuy nhiên Liễu Tuấn cũng không dựa vào suy luận mà đi quyết định kế sách ứng đối. Trong ván cờ tầng cấp loại này, bất kể bước đi nhầm nào sẽ dẫn đến hậu quả đều là tính tai nạn.

Không có nắm được chắn ăn ngoài 7 thành, Liễu Tuấn cũng không lung tung xuất thủ, thà nhẫn nại còn hơn.

Kẻ không có đầu óc tuyệt đối không thể tiếp tục sinh tồn tại quan trường.

Liễu Tuấn hiện tại đang trở về nhà ở đại nội. Ngày mai họp, trước tiên y cũng muốn liên hệ trước với cha mình, cần biết trong số người lãnh đạo chủ chốt Chính phủ của mấy tỉnh Đông Nam có vẻ như chỉ có một mình ông là toàn tâm toàn ý ủng hộ chính sách điều tiết vĩ mô của Quốc vụ viện, những người khác có thể làm được bằng mặt không bằng lòng thì đã tốt lắm rồi. Thậm chí Vu Hướng Hoành tại trên hội nghị nòng cốt tiến hành tranh luận thời gian dài cùng Liễu Tấn Tài, có người nói giọng điệu còn rất hăng.

Nhưng mà lúc này lại kẹt xe.

Nói chính xác, cũng không phải kẹt xe, chẳng qua độ rất chậm, tương tự như “tốc độ của rùa”.

Tài xế biết đại nhân vật như Liễu Tuấn thời gian đều rất chặt, nhật trình rất dầy, hơn nữa nơi cậu ta muốn đến chính là đại nội, thánh địa trong cảm nhận của vô số người. Ai biết Liễu tỉnh trường có phải là đang vội vàng đi gặp lãnh đạo quốc gia hay không?

Tuy nhiên giao thông ở thủ đô chính là tình trạng như thế, có sốt ruột cũng không có biện pháp.

Kha Khải Phàm không khỏi cảm khái: “Tỉnh trưởng, tình trạng giao thông ở thủ đô càng lúc càng không tốt, tình hình kẹt xe hầu như mỗi thời mỗi khắc đều xảy ra. . .”

Liễu Tuấn gật đầu, bình tĩnh nói: “Xe riêng và xe bus đều nhiều mà, đường lại không mở rộng, muốn giải quyết vấn đề này quả thực tương đối khó giải quyết.”

“Đúng vậy, giao thông mặt đất bế tắc, chỉ có thể nghĩ biện pháp phát triển ở không trung. Ở Nhật Bản rất nhiều thành phố có mật độ cư dân còn dày hơn cả thủ đô, căn cứ vào bản tin, tình trạng giao thông của họ hình như còn tốt hơn cả chúng ta nữa, phương pháp chủ yếu chính là phát triển trên không trung, còn có cầu vượt trực tiếp đi xuyên qua từ trong bụng những tòa cao ốc cao chọc trời.”

Kha Khải Phàm nói. Gần đây Kha Khải Phàm cũng rất quan tâm tới vấn đề thi chính, bình thường cũng hay ở trước mặt Liễu Tuấn phát biểu cái nhìn của mình. Có thể thấy Liễu Tuấn không phản cảm đối với cách làm của hắn, thậm chí còn cổ vũ, Kha Khải Phàm lại càng thêm để tâm. Hai vị thư ký trước của Liễu Tuấn, một đã là phó thị trưởng Thường vụ của TP.Tiềm Châu, một là bí thư Huyện ủy, đều bắt đầu làm nhân vật chính tại địa phương. Kha Khải Phàm hy vọng mình cũng có thể theo kịp, không để tụt lại phía sau.

Hơn nữa hiện tại tốc độ xe chậm như vậy, Kha Khải Phàm cũng đã nghĩ tìm một đề tài để nói chuyện với Liễu Tuấn, tránh bầu không khí bên trong xe không đến mức quá nặng nề.

“Trong ngày cao điểm lượng xe cộ nhiều, dựa theo đơn song hào* hạn chế xuất hành cũng là một trong những biện pháp thích hợp. Ngoại trừ phát triển trên không trung, phát triển mạnh giao thông công cộng cũng có thể có hiệu quả giảm bớt nan đề này.”
(*)đơn song hào: trong ngày đơn song hào chỉ cho phép xe có số cuối biển số xe là lẻ hoặc chẵn chạy.

Liễu Tuấn nói.

“Vâng, đó là một biện pháp tốt. . .”

Kha Khải Phàm liên tục gật đầu.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, Liễu Tuấn vừa nhìn thấy là Bàn Đại Hải gọi tới, phỏng chừng bên Thịnh Đạo Minh hơi khó ứng phó. Người ta mang theo “thánh chỉ” tới mà.

“Tuấn thiếu gia, Thịnh Đạo Minh thực cứng quá, một chút cũng không chịu dàn xếp, kiên trì muốn chúng tôi ngừng kinh doanh chỉnh đốn. Thời hạn tạm định một tháng, một tháng sau căn cứ kết quả chỉnh đốn mới quyết định có hợp cách hay không!”

Giọng nói trong điện thoại của Bàn Đại Hải rất tức giận.

Nói thật chứ, Bàn Đại Hải tung hoành thương giới nhiều năm, kiến thức rộng rãi, mạng lưới quan hệ bốn phương thông suốt, trong số những thương nhân cũng có thể coi là nhân vật thủ đoạn thông thiên, 20 năm qua quả thật chưa từng ức đến như vậy.

Liễu Tuấn chỉ lẳng lặng nghe, không lên tiếng.

“Đéo mẹ cái thằng Thịnh Đạo Minh, bắt bí cái con mẹ nó chứ, đầy giọng quan, Lý Đào tự mình qua mà nó cũng không thèm ngó tới. . .mẹ nó tưởng nó là ai!”

Bàn Đại Hải đã bị tức đến phát điên, miệng đầy lời thô tục, tại bên kia điện thoại không ngừng thở hổn hển.

Mời Lý Đào qua làm “người giảng hòa” cũng không phải là phân phó của Liễu Tuấn mà là Bàn Đại Hải tự mình quyết định. Lấy danh tiếng của Cty Triều Lưu cùng với cống hiến đối với sự phát triển kinh tế của TP.Ngọc Lan cũng quả thực mời được Lý Đào đích thân đến một chuyến. Mặc kệ thế nào, Chính phủ địa phương đối với nguồn bổ sung thuế dồi dào này đều phải tăng cường gìn giữ. Thịnh Đạo Minh làm như thế chẳng khác nào như muốn chém ngã một gốc cây rụng tiền của TP.Ngọc Lan, Lý Đào cũng không thể trơ mắt ngồi yên không lý đến.

“Tuấn thiếu gia, tôi thấy không đợi được nữa, trực tiếp nhổ mẹ cái thằng chủ gánh giật dây Thịnh Đạo Minh kia đi! Bằng không thì thực sự ngừng kinh doanh chỉnh đốn một tháng chắc cũng bị kết mạng nhện mất!”

Bàn Đại Hải tàn bạo nói.

Ngành IT không giống như các ngành khác, đó là cơm ăn của quần chúng, như vậy một công ty và cổng WEB lớn ngừng kinh doanh một tháng, không nói đến sẽ tạo thành tổn thất trực tiếp lớn thế nào, then chốt là ảnh hưởng quá tồi tệ, phần đông dân mạng không hề nghi ngờ: Từ nay về sau sẽ xếp NET Triều Lưu vào “sổ đen”, một bước rớt lại, từng bước sẽ bị rớt lại phía sau.

Hơn nữa, nếu Đào Tư Thanh đã quyết tâm muốn phá Cty Triều Lưu, hành động như vậy của Thịnh Đạo Minh cũng chỉ là một khởi đầu. Ngừng kinh doanh một tháng không đạt được mục đích thì sẽ hai tháng, nói chung mãi cho đến khi phá cho đổ mới thôi.

Điều này chẳng trách Bàn Đại Hải nhẫn nại không nổi, cũng muốn động thủ.

Liễu Tuấn trầm mặc một chút, nói: “Có nắm chắc không?”

“Có!”

Bàn Đại Hải nói không chút do dự.

“Tôi đã chuẩn bị lâu rồi, bọn Trình ca cũng đã làm tốt các bước, bất cứ lúc nào cũng có thể động thủ!”

Chuyện này, vào hồi tháng 5 Liễu Tuấn đi TP.Nam Phương đã cùng Bàn Đại Hải và Hắc Tử thương lượng qua, phỏng chừng trước đó Bàn Đại Hải cũng biết Đào Tư Thanh đang nhằm vào hắn nên cũng không thể thờ ơ và chuẩn bị rất nhiều công tác, hẳn là đã sớm bắt tay vào tiến hành. Bất kể Hắc Tử hay là Bàn Đại Hải đều không phải là người ngồi đợi người ta đánh tới cửa mới có phản ứng.

Bằng không, họ cũng không thể đưa sinh ý làm tới quy mô như ngày hôm nay.

Được Liễu Tuấn cho phép, việc này coi như là đã đi vào giai đoạn đếm ngược, đám người Trình Tân Kiến không hề nghi ngờ cũng sẽ tham dự vào. Lần trước “sự kiện Cẩm Quan Thành” không lý do dính dáng cả Lương Tuyết Bình vào trong, mặc dù bởi có Liễu Tuấn can thiệp nên Lương Tuyết Bình mới thuận lợi thoát thân, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng bất lợi nhất định cho Lương Quốc Cường. Ung Chiêu Bình vâng chịu chỉ thị của Cao Kính Chương, nhân cơ hội thay thế một số vị trí then chốt bằng nhân mã của mình, mà người lãnh đạo trực tiếp của Lương Quốc Cường, Trâu bộ trưởng Bộ công an cũng không có nhàn rỗi, vô thanh vô tức đè ép một chút không gian của Lương Quốc Cường.

Có người nói kẻ đứng sau Đào Tư Thanh, một đại nhân vật là hậu nhân trực hệ của nguyên huân, hiện đang đảm nhiệm chức vị quan trọng một đơn vị ở Trung ương, cũng đã hướng về Trâu bộ trưởng. Lý niệm chính trị của họ vốn là tương đối tiếp cận nhau.

Bởi vì chút “ân oán” này, đám người Trình Tân Kiến cũng sẽ không ngồi xem. Trình Tân Kiến là người có tính tình hào phóng, nhưng có đôi khi thậm chí còn “quật cường” hơn cả Liễu Tuấn, là một người không chịu ăn thiệt thòi chút nào, bị người ta chèn ép như vậy, cục tức này cũng đã nghẹn mấy tháng, nếu không để cho nó bung ra một chút, chứ vớ vẩn sẽ bị nghẹn đến phát bệnh mất.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, nói: “Bảo Trình ca gọi điện thoại cho tôi đi!”

Bàn Đại Hải biết đây là Liễu Tuấn cơ bản đã đồng ý, không khỏi vui mừng, lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ bảo anh ta gọi điện thoại cho cậu.”

Rất nhanh, điện thoại của Trình Tân Kiến đã gọi đến.

“Tiểu Tuấn, đến thủ đô rồi hả?”

Tiếng cười ha ha trong điện thoại của Trình Tân Kiến chấn động thẳng màng nhĩ của Liễu Tuấn. Liễu tỉnh trường đành phải dời điện thoại xa một chút để tránh ảnh hưởng đến thính lực.

“Ừ, hiện tại đang ở trên xe, tốc độ khá chậm!”

“Này, đêm nay có muốn tụ họp chút không? Ha ha, các huynh đệ đang chờ được uống rượu mừng của cậu đây.”

Vốn sau khi Liễu Tuấn lên làm tỉnh trưởng, Trình Tân Kiến nói muốn đến TP.Ngọc Lan để chúc mừng Liễu Tuấn nhưng bị Liễu Tuấn cười ngăn lại, không cần phải làm khoa trương đến vậy.

Liễu Tuấn nói: “Đêm nay có lẽ không được, có một số việc tôi còn muốn bàn với ông cụ.”

“Dĩ nhiên, chuyện nghiêm chỉnh quan trọng hơn.”

“Ừ, chuyện mà Đại Hải nói có mấy phần chắc ăn?”

Trình Tân Kiến cười nói: “Nội tuyến của chúng ta đã sớm bố trí xong rồi, sẽ nhổ cái động này của hắn, không dám nói 100% nhưng chí ít cũng 90%!”

“Được rồi, mọi người cứ xem mà lo liệu đi!”

“Tất nhiên, cậu ngồi chờ tin tức tốt đi!”