Chương 1838: Thuận theo tự nhiên

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Cận Hữu Vi, anh để ý tới tiền lắm à?

Liễu Tuấn liếc nhìn hắn, hỏi.

– Không để ý.

Cận Hữu Vi chẳng cần nghĩ, đáp ngay.

Liễu Tuấn cười:
– Vậy anh cứ cắm đầu kiếm tiền làm gì?

– Ha ha, Liễu tỉnh trưởng, đó là thói quen, cậu không phải thường nói trên các đại hội, làm nghề gì yêu nghề đó sao? Tôi đã làm cái nghề kiếm tiền, thì phải yêu nó, yêu mãi. Giống như cậu vậy, vốn có thể không làm quan, nhưng cậu không chịu mở mắt, cứ làm quan, nên chỉ đành làm tiếp. Đợi tới khi nào cậu nghỉ hưu rồi, cậu hô một tiếng, tôi lập tức dọn hàng, cùng cậu đi câu cá.

Liễu Tuấn lắc đầu:
– Với cái trình độ câu cá của anh à? Tỉnh lại đi.

Liễu tình trưởng tuy buông lời châm chích, kỳ thực trong lòng rất đồng cảm. Nhiều chuyện không phải do ý mình, Cận Hữu Vi luôn cho rằng y chọn làm quan là mù mắt, là ngu xuẩn.

Tiểu Thanh cười:
– Cận công tử, nếu anh thường mời anh ấy đi câu cá, tôi rất cám ơn anh.

Cùng với thời gian trôi đi, các hồng nhan của Liễu Tuấn ngày càng quan tâm tới sức khỏe của y, vị trí hiện giờ của y, mỗi ngày thật sự có quá nhiều chuyện phải phiền lòng, nếu không thường xuyên hoạt động, thay đổi đầu óc là không được.

Nhưng những lời này không tiện nói với Liễu Tuấn nhiều.

Nói nhiều chẳng phải bảo y già rồi sao?

E rằng Liễu tỉnh trưởng không phục.

Cận Hữu Vi cười:
– Tôi cũng muốn lắm, nhưng người ta coi thường tôi, chê tôi câu cá kém… Ha ha, kỳ thực Liễu Tuấn khỏe như con trâu vậy, không sao đâu, đừng lo sức khỏe của y.

Tiểu Thanh hơi ngạc nhiên.

Đầu óc vị Cận công tử này rất mau lẹ, chẳng trách có thể trở thành bạn tốt của Liễu Tuấn.

– Lý Huệ, anh tới Giang Khẩu sắp một năm rồi nhỉ?

Liễu Tuấn không để ý tới hắn nữa, quay sang hỏi Lý Huệ.

Lý Huệ ở trước mặt Liễu Tuấn không thể được tự nhiên như thế, dù sao Cận Hữu Vi không ở trong thể chế, hắn và Liễu Tuấn thuần túy là bạn. Lý Huệ hiện giờ coi Liễu Tuấn là cấp trên, nghe thế ưỡn thẳng lưng, cẩn thận đáp:
– Được mười tháng, sắp một năm rồi.

– Sao? Cảm giác như thế nào?

Lý Huệ hít sâu một hơi:
– Nói thật là rất gian nan.

Liễu Tuấn cười.

Y biết Lý Huệ nói thực, Giang Khẩu là thành phố cấp phó tỉnh tổng lượng kinh tế đứng đầu trong nước, hơn xa Tiềm Châu, có thể nói lúc nào cũng ở trong đầu sóng ngọn gió, không biết bao nhiêu con mắt nhìn vào. Trước kia Nghiêm Liễu hệ ra sức đưa Lý Huệ làm thị trưởng Giang Khẩu đã bị vô số người chỉ trích là cách làm thiếu trách nhiệm.

Để bí thư Tiềm Châu làm thị trưởng Giang Khẩu, cảm giác giống như một trưởng thôn đi quản lý hộp đêm, không đáng tin.

Tỉnh D là tỉnh phức tạp nhất cả nước, các thế lực lẫn lộn, từ rất lâu bí thư tỉnh ủy tỉnh D do ủy viên cục chính trị kiêm nhiệm, từ đó có thể thấy nó phức tạp thế nào. Mà Giang Khẩu là thành phố có chính trị phức tạp nhất tỉnh D, các thế lực ra sức chen chân vào.

Mỗi ngày Lý Huệ phải ứng phó với sự tiến công từ đủ mọi phương diện, làm sao nhẹ nhàng cho được.

– Ừm, tình hình khá phức tạp, nó có mô hình phát triển khác với Tiềm Châu. Có điều không phải là không có đường lối để tìm ra.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Lý Huệ phấn chấn nói:
– Xin tỉnh trưởng chỉ điểm.

Liễu Tuấn xua tay:
– Mọi người là đồng sự cũ, đừng nói lời khách khí. Tôi không phải là quá hiểu tình hình Giang Khẩu, nên không có kiến nghị cụ thể, chỉ có đề xuất chung chung, hi vọng cho anh sự gợi ý.

– Vâng.

Lý Huệ cung kính nói.

Trước kia Lý Huệ còn có chút “thù địch” nhất định, nhưng nhiều năm qua nó đã biến mất sạch rồi. Đối với năng lực của Liễu Tuấn, dù là đấu tranh chính trị hay kiến thiết kinh tế, Lý Huệ đều bội phục, được y chỉ điểm đương nhiên là cầu mà chẳng được.

– Kỳ thực những lời vừa rồi của Cận Hữu Vi rất có giá trị tham khảo.

– Tôi? Ha ha, tỉnh trưởng đại nhân đề cao tôi qua, tôi có nói gì đâu.

Cận Hữu Vi không hiểu ra sao.

– Cận công tử khiêm tốn quá, vừa rồi anh nói làm nghề gì yêu nghề nấy, kiếm tiền trở thành một loại quán tính, đúng không? Cậu này dùng ở Giang Khẩu cũng hữu hiệu, với kinh tế mà nói, Lý Huệ tôi kiến nghị anh, để thuận theo tự nhiên.

– Thuận theo tự nhiên?

Lý Huệ lặp lại.

– Đúng, thuận theo tự nhiên. Giang Khẩu trải qua nhiều năm phát triển, đã thành thị trường kinh tế thành thục nhất trong nước, tự có quy luật vận hành riêng, cố can thiệp vào, thay đổi quỹ tích của nó chỉ có hiệu quả ngược. Dùng mệnh lệnh hành chính thay quy luật thị trường là ngu xuẩn, toàn quốc phát sinh không ít, kết quả không cần tôi nói nữa. Cho nên quản lý Giang Khẩu quan trọng là thuận theo tự nhiên, anh là thị trưởng, không cần nghĩ ra thứ mới mẻ, cho rằng như thế mới thể hiện tài năng của mình. Điều này không cần thiết. Bất kể cấp trên hay cán bộ thành phố, đánh giá về người quản lý, chỉ nhìn vào kết quả cuối cùng, không cần biết anh làm gì. Cho nên cứ thuận theo tự nhiên, công tác của chính phủ thành phố là làm tốt việc hỗ trợ, đảm bảo thương nhân đầu tư. Kinh tế Giang Khẩu sẽ tiến lên theo quán tính của nó.

Liễu Tuấn nói tới đó, dừng lại uống một ngụm trà.

Ba người trong phòng đều chìm vào trầm tư, ngay cả Cận công tử luôn bất cần đời cũng lộ vẻ suy nghĩ, tính hắn ào ào, nhưng đầu óc cực kỳ thông minh, tiêu hóa rất nhanh lời nói của Liễu Tuấn.

Một lúc sau Lý Huệ thở dài:
– Tỉnh trưởng chỉ bảo rất đúng, tôi không hiểu thấu đạo lý trong đó… Mỗi ngày cứ như đi trên băng mỏng, chỉ sợ làm việc không tốt, phụ sự tín nhiệm của tỉnh trưởng.

Kỳ thực đó là bệnh chung của rất nhiều người chấp chính, không phải là ai cũng cố ý làm bậy, khả năng khi họ định ra một chính sách với xuất phát điểm là tốt, nhưng như Liễu Tuấn nói, thị trường có quy luật của thị trường, dùng thủ đoạn hành chính cố can thiệp vào, ý đồ thay đổi quy luật ấy, không cẩn thận sẽ có vấn đề.

Lời này khi Lý Huệ mới nhậm chức Liễu Tuấn không vội nói, mà đợi tới tận bây giờ là có lý do. Trước tiên cần phải để Lý Huệ tự cảm nhận được khó khăn thì hắn mới nghe lọt, nếu không dù hắn có phục Liễu Tuấn đến đâu, trong công tác thường ngày vẫn làm theo tư duy của mình.

Liễu Tuấn cười nói:
– Kiến thiết kinh tế có thể thuận theo tự nhiên, nhưng phương diện dân sinh thì không thể. Phải chủ động xuất kích. Giang Khẩu có nguồn tài chính khả quan, làm sao tiết kiệm chi tiêu, dùng nhiều tiền hơn vào kiến thiết dân sinh, mới là vấn đề anh cần suy nghĩ cẩn thận. Lý Huệ, thành tích của anh không chỉ thể hiện ở mặt kinh tế, mà còn ở mặt dân sinh. Giang Khẩu có tiền, nhưng tiêu thế nào là một vấn đề lớn. Nói đơn giản, nếu là thành phố giầu có nhất toàn quốc, thì người dân cũng phải hạnh phúc nhất toàn quốc. Nếu như khoản tài chính lớn, mà tiêu ở chỗ không đáng tiêu, thậm chí chui vào túi riêng của một số kẻ, thì kinh tế phát triển tới đâu cũng là thất bại. Người dân sáng tạo ra tài phú, nhưng lại không được hưởng thụ. Như thế quần chúng nuôi cán bộ chúng ta để làm gì?

– Vâng, tôi ghi nhớ lời chỉ bảo của tỉnh trưởng, trước kia thủ tướng cũng chỉ bảo tôi như thế. Thủ tướng nói Giang Khẩu là thành phố phát đạt nhất cả nước, không thể trở thành thành phố gánh nặng dân sinh, phân hóa giàu nghèo cao nhất cả nước. Lời dạy của thủ tướng một năm qua luôn vang trong lòng tôi, không dám có chút trễ nải nào.

Liễu Tấn Tài trước kia nói với hắn lời này, sự thứ chính là chỉ tiêu sát hạch thành tích của hắn. Lý Huệ sau khi nhậm chức, luôn dòn tâm trí vào kiến thiết dân sinh, kế thừa chính sách cũ của Khâu Tình Xuyên, tiếp tục kiềm chế giá nhà đất.

Hiện giờ giá nhà đất Giang Khẩu thấp hơn hẳn Nam Phương, vì được khống chế tốt giá nhà đất Giang Khẩu, nên nó ảnh hưởng tới việc tăng giá ở cả tỉnh D. Ngoài ra Lý Huệ cũng bỏ nhiều công sức ở mặt dân sinh khác.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, biểu thị khẳng định lời nói của Lý Huệ.

Mặc dù y ở tỉnh A, nhưng rất quan tâm tới tình hình của Lý Huệ, Lý Huệ có thể nói do một tay y đề bạt lên, trong số lãnh đạo cao cấp, phân lượng không kém Sài Thiệu Cơ.

Nếu như Lý Huệ thất bại ở Giang Khẩu, cũng là một sự đả kích với y.

Trong quá trình bọn họ nói chuyện, Tiểu Thanh chỉ ngồi bên mỉm cười lắng nghe, tỏ ra vô cùng “thục nữ”, Cận Hữu Vi thầm than.

Tên Liễu Tuấn này đúng là tài.