Chương 505: Khảo sát cán bộ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Mấy nhân vật lớn của huyện vì an bài ban bệ cho công ty than mà nhọc công, phía dưới cũng chẳng an nhàn, mọi người đều nghĩ trăm phương ngàn kế để chen chân vào cái công ty than tiền đồ vô lượng này.

Những cán bộ trung tầng cảm thấy mình có năng lực, đều trổ tài thần thông, tới khắp nơi tìm đường, còn một số người khác thì nghe ngóng sát sao xem rốt cuộc ai có khả năng làm giám đốc công ty than nhất, những người này không phải là lãnh đạo, nhưng cũng muốn vào công ty than làm việc.

Tình huống này Liễu Tuấn tất nhiên là cũng biết một chút, nhưng y chẳng để ý, Bành Thiếu Hùng vừa đi, hắn lập tức gọi điện cho phó phòng tổ chức Truân Chí Quang, bảo lập tức đưa hồ sơ của Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng lên bàn làm việc của mình.

Truân Chí Quang hơn buốn mươi, cũng được coi là “lão thành” rồi, vốn lần này huyện Ninh Bắc xảy ra án lớn, thường ủy cũ gần như bị tận diệt, Truân Chí Quang tự nhận mình rất có cơ hội làm trưởng phòng tổ chức, không ngờ thượng cấp phái phó bí thư tới, gánh luôn chức trưởng phòng tổ chức.

Truân Chí Quang rất ấm ức, phóng chừng là vì liên quan tới vụ án lớn kia, thượng cấp không tin tưởng vào cán bộ bản địa của huyện Ninh Bắc lắm.

Về sau phó bí thư đột nhiên điều đi, thị ủy phái Liễu bí thư tới, Truân Chí Quang lại nhìn thấy một tia hi vọng.

Vị Liễu nha nội này tuổi trẻ, huyện Ninh Băng hiển nhiên chỉ là một cái bàn đạp, bí thư tiểu Liễu sẽ không ở đây quá lâu, chỉ cần mình cùng vị thủ trưởng trẻ tuổi này làm tốt quan hệ, tới lúc Liễu bí thư lên chức, cái cấp phó xử thế nào chẳng rơi lên đầu mình chứ?

Vì vậy Truân Chí Quang khoảng thời gian này làm việc rất chăm chỉ, phàm là chuyện là Liễu bí thư căn dặn là làm vừa nhanh vừa tốt, rất được Liễu bí thư tán thưởng.

Điện thoại của Liễu Tuấn vừa gọi đi chưa tới năm phút, vị phó phòng béo mập này đã chạy tới phòng làm việc của Liễu bí thư rồi.

– Liễu bí thư đây là tài liệu bí thư cần.

Truân Chí Quang cố sức lắm mới khom cái lưng to lớn xuống, đặt hai bản hồ sơ tới trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nhận lấy, cười nói:
– Vất vả rồi cho Truân trưởng phòng rồi, mời ngồi.

– Cám ơn Liễu bí thư .

Truân Chí Quang liền ngồi đối diện với bàn làm việc.

Liễu Tuấn trước tiên mở hồ sơ của Chung Trường Sinh chậm rãi lật xem, vừa xem vừa nói với Truân Chí Quang:
– Truân trưởng phòng này, vừa rồi Bành huyện trưởng có ở chỗ tôi thương lương qua vấn đề ban bệ của công ty than. Bành huyện trưởng tiến cử Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng, đồng chí ở huyện Ninh Bắc lâu rồi, đối với hai vị đồng chí này có cách nhìn thế nào?
Liễu Tuấn không hề che giấu.

Đối với Truân Chí Quang, ấn tượng của y không tệ, dù không phải là tâm phúc có thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng thông qua mấy tháng quan sát và tiếp xúc, Liễu Tuấn cho cằng Truân Chí Quang hoàn toàn coi là một cấp dưới tận chức tận trách.

Truân Chí Quang được Liễu bí thư tôn trọng thành ra bối rối.

Xem ra ấn tượng của Liễu bí thư với mình càng lúc càng tốt rồi, chuyện trọng đại như vậy tìm mình thương lượng đầu tiên.

Truân Chí Quang thử thăm dò:
– Liễu bí thư , hai đồng chí này thì đều có đặc điểm riêng..

Nghe nói là huyện trưởng Bành tiến cử Truân Chí Quang liền thận trọng chú ý, theo hắn thấy, Liễu bí thư và Bành huyện trưởng rất không hòa hợp, người Bành huyện trưởng tiến cử, không biết Liễu bí thư có chịu dùng không.

Bình thường mà nói, phó bí thư chuyên tổ chức đảng vụ nhưu Liễu Tuấn, còn kiếm trưởng phòng tổ chức, lại có quan hệ mật thiết với người đứng đầu như vậy, cơ bản có thể làm “nhất ngôn đường” rồi.
*** Nhất ngôn đường: Thời xưa, các cửa hàng có ghi nhất ngôn đường, tức là có ý không bán hai giá , không mặc cả. Một ý nghĩa khác nói về lãnh đạo chuyên quyền độc đoán, không tiếp thu ý kiến của người khác.

Truân Chí Quang không nắm rõ được suy nghĩ của Liễu Tuấn cho nên mới dùng từ ngữ “ai nấy có đặc điểm riêng” để tiến có thể công, lùi có thể thủ.

Liễu Tuấn đưa mắt lên nhìn hắn một cái, bình đạm hỏi:
– Họ có những đặc điểm gì?

Nếu như đã quyết định hợp tác với Bành Thiếu Hùng, trên việc bố trí ban bệ cho công ty than, Liễu Tuấn không định vượt mặt Bành Thiếu Hùng, nhưng thái độ này thì phải làm ra, dù sao thì y quản vấn đề cán bộ, lần này tôi bật đèn xanh cho anh, không phải đại biểu cho lần sau tôi cũng bật đèn xanh.

Vì vậy Truân Chí Quang bắt đầu giới thiệu đặc điểm của hai người kia, nói rất khách quan, dùng từ cũng tương đối cẩn thận, không xen quá nhiều ý kiến bìn luận cá nhân.

Cách nhìn của Truân Chí Quan về Chung Trường Sinh thì hợp với Bành Thiếu Hùng, có chút vẻ “Lữ Đoan đại sự không hồ đồ”, còn Long Pháp Bằng, Truân Chí Quang bình luận về hắn chính diện hơn, nói người này quan hệ xã hội và thị trường rất có thủ đoạn, công ty mới thành lập nếu như dùng hắn phụ trách phòng tiêu thụ là khá thích hợp.

***Gia Cát cả đời đều cẩn thận, Lữ Đoan đại sự không hồ đồ, Lữ Đoan là tể tướng thời Tống, ông trông thì ngốc nghếch, nhưng chẳng hề ngốc, đó chỉ là tu dưỡng của ông ta, gặp phải chuyện đại sự tuyệt đối không đại khái qua loa.

Liễu Tuấn mỉm cười:
– Nói như vậy, hai người huyện trưởng Bành tiến cử đều có thể dùng được rồi, vậy tôi bỏ thời gian ra nói chuyện với họ vậy.

Truân Chí Quang liên tục gật đầu.

Liễu Tuấn làm việc nhanh gọn, chiếu ngày hôm đó lần lượt triệu kiến Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng, bàn bạc xong, cảm thấy bình luận của Bành Thiếu Hùng với hai người bọn họ khá là đúng.

Ngày kế, phòng tổ chức huyện ủy phái cán bộ khảo sát, tiến hành nói chuyện với mấy vị phó khoa phụ trách công ty than, làm một số người không ngờ rằng, phó chủ nhiệm giáo ủy Dịch Hàn cũng nằm trong danh sách khảo sát.
*** Giáo ủy : ủy ban giáo dục, sau này khi thủ tướng Chu Dung Cơ lên nắm quyền đã đổi nó thành bộ giáo dục.

Thế là có lời đồn Liễu bí thư muốn để Dịch Hàn đảm nhận phó giảm đốc chủ quản tài vụ của công ty than, Dịch Hàn là bạn đại học của Liễu bí thư , vợ lại là thư ký của Bạch bí thư , cũng có thể coi là “người một nhà” của hai vị bí thư rồi.

Nghe nói tổng đầu tư công ty than Hưng Tịnh hơn năm trăm triệu, sau này giao dịch than, lại càng liên quan tới giao dịch tài chính cực lớn, hai vị bí thư muốn để người mình tin cậy được quản lý túi tiền, mà hơn nữa càng làm cho người ta bất ngờ là, Dịch Hàn không ngờ lại xảy ra vấn đề.

Truân Chí Quang rất tức giận.

Khảo sát với Dịch Hàn là do hắn tự dẫn đội, vì biểu thị sự trung thành với Liễu bí thư .

Công ty than mới thành lập, kế hoạch tạm thời là bố trí ba đồng chí phụ trách một chính hai phó.

Thao suy nghĩ lãnh đạo trong huyện, Chung Trường Sinh làm giám đốc nằm toàn cục, người này hiện đang làm phó cục trưởng cục than đá, hết sức quen thuộc tình hình mỏ quặng trong huyện, làm người đứng đầu là đương nhiên.
Long Pháp Bằng là phó cục trưởng cục vật tư kiêm cục trưởng nghiệp vụ, tiêu thụ là ngón nghề sở trường, đảm nhận phó giám đốc phụ trách nghiệp vụ.
Dịch Hàn là nhân vật điền hình “yêu thích cống hiến” mà đoàn tỉnh ủy dựng lrrn, làm phó chủ nhiệm giáo ủy huyện, bản thân còn mặc chiếc áo véc cũ từ khi học đại học, để người như vậy đi quản lý tài vụ, có thể nói lãnh đạo huyện có tầm nhìn.

Lý do bên ngoài này, Truân Chí Quang chẳng bận tâm.

Đối với chuyện an bài này, Truân Chí Quang có sự lý giải của riêng mình, Chung Trường Sinh và Long Pháp Bằng đều là người Bành Thiếu Hùng tiến cử, Liễu Tuấn và Bạch Dương sao có thể để người của Bành Thiếu Hùng nhất thống sơn hà? Xen vào trong là chuyện đương nhiên, Dịch Hàn chính là người Liễu bí thư chuẩn bị cho xen vào.

Đối với Truân Chí Quan mà nói, hai người đầu có thể thuận lợi làm giám đốc, phó giám đốc công ty than hay không không phải là vấn đề lớn, Bành Thiếu Hùng không phải là “tổ chức” của Truân Chí Quang hắn. Nhưng Dịch Hàn phải đảm bảo không có vấn đề gì, ít nhất là phải không có vấn đề gì ở cửa ải khảo sát cán bộ này.

Còn về phần cuối cùng có được huyện ủy thông qua không, thì không phải là chuyện Truân Chí Quang bận tâm lắm.

Hắn chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được.

Không ngờ kết quả vẫn xảy ra vấn đề.

Xã Thất Lĩnh Trùng không ngờ có người viết thư nặc danh tố cáo Dịch Hàn có quan hệ nam nữ không chính đáng với nữ giáo viên Long Diễm Lệ của trường tiểu học Mi Sơn.

Truân Chí Quang tức giận thì tức giận, nhưng không thể không đèm tình huống này báo cáo chi tiết cho Liễu bí thư biết.

Liễu Tuấn nghe xong hết sức ngạc nhiên, mày nhướng lên nói:
– Không ngờ lại có chuyện này.

– Liễu bí thư , tôi cho rằng thư tố cáo nặc danh không thể tin được, theo điều tra tìm hiểu của chúng tôi, đồng chí Dịch Hàn và cô giáo Long Diễm Lệ có chút qua lại, nhưng đều là quan hệ công tác bình thường.

Dịch Hàn là hiệu trưởng trường trung học Thất Lĩnh Trùng, có tiếp xúc nhiều một chút với giáo viên trong khu vực mình quản lý là chuyện rất bình thường. Thư tố cáo nặc danh chỉ theo lời đồn thổi, không đủ làm bằng chứng.

Truân Chí Quang lời lẽ chính nghĩa, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Liễu bí thư .

Liễu bí thư thì chỉ lặng lẽ uống trà, không tỏ vẻ gì cả.

Trong lòng Truân Chí Quang lại có chút không yên, nói thực, hắn làm việc cùng với Liễu Tuấn bốn năm tháng rồi, nhiều khi không nhìn thấu vị cấp trên trẻ tuổi này đang nghĩ gì.

– Liễu bí thư , tôi cho rằng ở trong thời khắc mẫn cảm này, có kẻ viết thư nặc danh ắt có chút lòng dạ bất trắc.
Truân Chí Quang thầm nghĩ, dù sao thì cũng đã nói ra rồi, cứ biểu hiện nhiệt tình thêm một chút, Liễu bí thư rất muốn nâng đỡ Dịch Hàn, điều này khẳng địch sẽ không nhầm được.

Liễu bí thư trẻ tuổi như vậy mà đã là phó xử thực quyền rồi, lưng dựa vào cha vợ tỉnh ủy bí thư và cha ruột làm tỉnh trưởng, Liễu bí thư đương nhiên phải tạo dựng thành viên nòng cốt cho mình.

Dịch Hàn tuổi trẻ, có bằng cấp, lại là bạn học của Liễu bí thư , chính là nhân tuyển tốt nhất.

Liễu Tuấn khoát tay nói:
– Chuyện không có chứng cứ không nên tùy tiện suy đoán.

– Vâng, Liễu bí thư nói rất đúng.

Truân Chí Quang liên tục gật đầu, nhưng lòng thầm suy đoán xem lời nói của Liễu bí thư có ý gì, rốt cuộc nói không tùy tiện suy đoán, là nói kẻ “lòng dạ bất trắc” kia, hay là không nên tùy tiện suy đoán vấn đề tác phong của Dịch Hàn?

Liễu Tuấn nói:
– Truân trưởng phòng vất vả rồi.

– Không vất vả không vất vả gì, vậy Liễu bí thư làm việc, tôi về trước.

Truân Chí Quang đứng dậy cáo từ, Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay lại lần nữa nói “vất vả rồi”, tâm tình bồn chồn của Truân Chí Quang tức thì thư thái hẳn. Đối với cấp dưới kinh nghiệm và tuổi tác đều hơn hẳn mình này, Liễu Tuấn luôn rất khách khí, chưa từng giờ lên mặt bừa bã.

Truân Chí Quang đi rồi, Liễu Tuấn ngồi xuống nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Bạch Dương.

– Chị à, có thời gian không?

– Có!
Bạch Dương trả lời rất ngắn gọn.

Đêm 30, Liễu Tuấn không kìm chế được tình cảm, ma xui quỷ khiến thế nào lại đề xuất yêu cầu vượt giới hạn muốn “ôm” chị Bạch Dương, tuy cuối cùng không thành sự thực, nhưng quan hệ hai người lại càng thêm vi diệu.

Mấy ngày đầu, trong lòng Liễu Tuấn cứ là lạ, rất bối rối, mà Bạch Dương cũng như vậy, nhưng sau này dần dần thay đổi, ánh mắt Bạch Dương nhìn y ngày càng thêm nhu hòa, khi hai người ở cùng nhau trong gian phòng số một, thậm chí có một lần Bạch Dương chủ động đặt tay vào trong tay của y, hết sức tự nhiên.

Liễu Tuấn liền rời phòng làm việc, đi tới phòng làm việc của Bạch Dương ở sát vách.