Chương 1015: Lưu Huy thủ đoạn chu đáo

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn có một thói quen, mới đến một nơi thì sẽ thích đi dạo phố một mình, để cảm thụ nhân văn lịch sử của thành phố, lý giải một chút phong tục dân tình, về mặt thời gian cũng không cố định. Thông thường là khi cảm thấy hứng, công vụ hơi nhàn hạ thì sẽ ra ngoài đi một chút.

Buổi chiều một ngày, Liễu thị trưởng đang xử lý một ít văn kiện tại phòng làm việc, đứng dậy vươn vai, đi tới bên cửa sổ trông về phía xa, ánh đèn thành phố thấp thoáng, nhập vào tầm mắt khiến người có cảm giác thân thiết.

Y ở trên hội nghị thị trưởng đề xuất ra ba hạng mục, đã bàn bạc thông qua Thường ủy hội Thành ủy, hình thành văn kiện chính thức rồi phát xuống mỗi khu huyện. Đây là ba văn kiện quan trọng mà Phủ thị chính tuyên bố sau khi Liễu Tuấn nhậm chức, văn kiện thứ nhất là công tác thống kê tình hình thiên tai, văn kiện thứ hai là triển khai công tác vệ sinh phòng dịch toàn thành phố.

Hai hạng mục công tác đầu cũng chiếm được chứng thực quán triệt rất tốt.

Sự thực chứng minh, ánh mắt của Liễu Tuấn rất tốt, Cừu Dụng Chi là nhân tài có thể dùng. Phụ trách công tác thống kê rất đúng chỗ, nhanh chóng chuẩn xác thăm dò tình huống nhân viên bị thương và tổn thất kinh tế gặp phải trong trận đại hồng thủy lần này. Bởi vì có vài bờ bao bị vỡ, tổn thất kinh tế rất lớn, nước đọng trong nội thành cũng tạo thành tổn thất rất nghiêm trọng. Tình hình nhân viên thương vong thì tốt hơn, di tản tương đối đúng lúc, không có xảy ra sự kiện chết tập thể. Sau khi Liễu Tuấn tỉ mỉ xét duyệt qua, chiếu theo bài báo cáo công tác thống kê của Cừu Dụng Chi, báo cáo lên Thành ủy cùng Chính phủ Tỉnh ủy.

Về điểm này đã nằm ngoài dự liệu của Cừu Dụng Chi, vốn tưởng rằng, Liễu thị trưởng ít hoặc nhiều cũng muốn tiến hành sửa chữa trau chuốt một ít.

Đúng vậy, chính là sửa chữa trau chuốt.

Báo cáo bị thiên tai như vậy, trình độ cẩn thận của nó còn hơn cả bài luận văn bác sĩ. Trước kia mỗi lần báo cáo bị thiên tai sau cơn hồng thủy, Phủ thị chính đều sửa chữa nhiều lần, thị trưởng đích thân kiểm định, mục đích đơn giản là vì tranh thủ được “Lợi ích” lớn nhất. Toàn bộ Chính phủ địa phương cũng ôm tâm tư như thế, tận khả năng hướng cấp trên muốn thêm chút tiền.

Đầu năm nay, bất kể cá nhân hay là đơn vị cũng am hiểu sâu một cái đạo lý: trong tay có tiền mới dễ làm việc.

Nhưng Liễu thị trưởng không ngờ lại không có sửa chữa chút gì, liền dùng bản thảo của Cừu Dụng Chi trực tiếp báo cáo lên, điều này khiến Cừu Dụng Chi rất là cảm động. Đây chính là tín nhiệm của lãnh đạo đối với hắn mà!

Đi theo một lãnh đạo như vậy, quả thật là sảng khoái!

Hồng thủy rút đi đã hai tháng, công tác vệ sinh phòng dịch cơ bản đã bước vào giai đoạn kết thúc, toàn thành phố chưa từng bạo phát bệnh tật lây truyền có quy mô lớn, vệ sinh phòng dịch cũng làm tương đối đúng hạn.

Tinh lực chủ yếu của Liễu Tuấn đều đặt ở trên nhiệm vụ bắt đầu trùng kiến và phát triển kinh tế sau thiên tai.

Ở trên hội nghị thị trưởng đưa ra ba hạng mục để mọi người tranh luận, thảo luận ở trên hội Thường ủy Thành ủy càng gây nên tranh luận dữ dội hơn. Tuy nhiên trọng điểm tranh luận không hề ở trên bản thân các hạng mục mà là tập trung trên phương thức huy động vốn.

Cách làm của Liễu Tuấn bán ra tài sản quốc hữu cho các công ty cho thuê, để đổi lấy một khoản tài chính kiến thiết đang cần gấp, đã làm cho rất nhiều Thường ủy lo lắng trong lòng. Phóng nhãn toàn quốc, còn chưa có một tỉnh thành phố nào làm qua như thế bao giờ. Địa phương đã thử nghiệm có thể đã có, nhưng người ta thường đều là đóng cửa mà làm, không lộ đầu cũng không lộ đuôi, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn, nhưng Liễu Tuấn lại gióng trống khua chiêng, ngang nhiên tại hội Thường ủy Thành ủy đề xuất bán ra tài sản quốc hữu với quy mô lớn. Lá gan này cũng quá lớn rồi.

Tài sản quốc hữu, danh như ý nghĩa, chính là toàn bộ quốc gia. Nói trắng ra một chút là gia sản của Tiềm Châu. Liễu thị trưởng anh vừa lên nắm quyền, chưa làm việc khác, đại sự đầu tiên chính là bán gia sản, tựa hồ không thể nào nói nổi rồi?

Những tài sản quốc hữu này cũng không phải nguồn sinh lực tái sinh, bán đi còn có thể tái sinh lại. Gia sản của Tiềm Châu chỉ có nhiêu đó, anh bán hết đi, sau này Tiềm Châu không phải thành một xác không à?

Hiện tại anh gom được một số vốn, thế nhưng trên lưng tài chính thành phố là một bao quần áo nặng nề, hàng năm phải chi ra một khoản phí dụng để trả cho các công ty cho thuê, làm cho tài chính thành phố vốn đang căng thẳng lại gặp phải cảnh họa vô đơn chí. Như vậy “dần chi mão lương” cũng không có phúc rồi. Không ngờ Liễu Tuấn anh vì chiến tích của bản thân mình, một phát đem thu nhập tài chính sau 10 năm thậm chí 20 năm cũng đều đưa vào dự chi. Chờ sau này anh đi rồi, người kế nhiệm sẽ phải làm sao đây? Anh ném cho người ta một thành phố có xác không và một bao quần áo nặng nề, còn anh thì phủi mông thảnh thơi ra đi!

Không thể làm như thế được.

Ở trong ban Thành ủy, phó bí thư Thành ủy bài danh gần với Liễu Tuấn, bí thư Kỷ ủy Lê Mẫn Trung là người thứ nhất đưa ra ý kiến phản đối.

Lê Mẫn Trung năm nay gần 50, tướng mạo hiền lành, chưa nói đã cười, nhìn Liễu Tuấn đang ngồi ở đối diện, mỉm cười nói: “Thị trưởng, ba hạng mục mà thị trưởng đề xuất, trên nguyên tắc tôi hoàn toàn đồng ý. Xây dựng đường, xây khu Khai phá, đối với sự phát triển kinh tế của thành phố ta có ý nghĩa rất quan trọng. . .”

Liễu Tuấn gật đầu mỉm cười tỏ ý, tuy nhiên y cũng biết, Lê Mẫn Trung chỉ sợ không phải đang ca tụng y đâu.

“. . . Chỉ là phương thức thị trưởng đề xuất để tập trung tài chính tôi cảm thấy còn có thể thương lượng thêm. Xử lý tài sản quốc hữu, nhất định phải thận trọng. Nếu như bán ra quy mô lớn, có phải nên xin ý kiến trước trong tỉnh hay không? Đó là tài sản của quốc gia, một lần bán đi hết, không tốt lắm đâu.”

Lê Mẫn Trung nói năng rất khách khí. Liễu Tuấn so với ông ta còn trẻ hơn đến 20 tuổi, nhưng không bằng người ta là thị trưởng, người đứng đầu Chính phủ, chức vụ cùng cấp bậc cao hơn so với mình, quy củ nên giữ thì nhất định phải giữ. Loại cán bộ cổ hủ như Lê Mẫn Trung, lại còn làm tới Kỷ ủy, chú trọng nhất chính là một quy củ. Nhưng khách khí thì khách khí, quy củ thì quy củ, ý phản đối bày tỏ rất rõ ràng. Hơn nữa đặc biệt rõ ràng nhắc nhở Liễu Tuấn, hạng mục như vậy, hoàn toàn không cần đem đến thảo luận ở trên hội Thường ủy, anh cứ xin ý kiến trong tỉnh trước rồi hãy nói! Cũng đừng đến lúc đó, ngay cả toàn bộ Thành ủy Tiềm Châu cũng dính vào trong. Hai vị đại lão tân nhậm trong tỉnh đều đang nhìn chằm chằm vào Tiềm Châu đấy.

Phải nói, đây là Lê Mẫn Trung đang thiện ý nhắc nhở, xem như phó bí thư bài danh thứ 3 Thành ủy, thân tín của Cận Tú Thực, phân lượng là rất cao, Liễu Tuấn phỏng chừng, cho dù Cận Tú Thực không đích thân gọi điện thoại cho hắn, Lưu Huy cũng nhất định đã thông qua hắn rồi, chỉ ra thân phận “minh hữu” của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn lại mỉm cười tỏ ý, biểu thị cảm tạ đối với lời nhắc nhở của Lê Mẫn Trung.

Thái độ của phó bí thư chuyên trách Đảng bộ Yêu Hải Anh hơi bất đồng với Lê Mẫn Trung. Bà đầu tiên là giơ cờ tỏ vẻ ủng hộ với Liễu Tuấn, cho rằng ba hạng mục mà Phủ thị chính đề xuất là phương pháp quan trọng để chấn hưng kinh tế Tiềm Châu, rất đáng chờ mong. Nhưng nói tới phương thức huy động vốn, Yêu Hải Anh cũng như Lê Mẫn Trung, bắt đầu cẩn thận hơn, nói: “Kiến nghị của thị trưởng là rất tốt, rất có tư duy sáng tạo. Có đúng là có thể tiến hành thí điểm trước hay không?”

Đây cũng là phương pháp thường dùng trong quá trình cải cách mở cửa. Đối với một sự vật mới mẻ, cấp trên không có chính sách có thể theo, thông thường đều sẽ dùng phương thức thí điểm để tiến hành thử nghiệm. Một là tìm kiếm kinh nghiệm thao tác, tìm ra chỗ thiếu hụt và chỗ chưa đủ có khả năng xảy ra, vì làm chuẩn bị để mở rộng sau này, thứ hai cũng có thể nắm trong tay được hiệu quả, một khi đầu mối không đúng thì lập tức có thể thu hồi lại, sự mạo hiểm trên chính trị cũng sẽ nhỏ đi rất nhiều.

Đề nghị này của Yêu Hải Anh rất là hợp lý.

Thái độ của phó bí thư Thành ủy, bí thư Chính pháp ủy Đổng Xương lại không như vậy. Sau khi Yêu Hải Anh lên tiếng, ánh mắt của Lưu Huy liền rơi xuống trên mặt hắn. Đổng Xương mỉm cười, trước tiên vuốt vuốt kiểu tóc đại bối đầu(*) bóng loáng trên đầu, ho khan một tiếng, chậm rãi nói: “Lưu bí thư, Liễu thị trưởng, vấn đề trên phương diện kiến thiết kinh tế tôi không phải là rất tinh thông. Tuy nhiên tôi cho rằng, các đồng chí hẳn là tin tưởng ánh mắt và năng lực của Liễu thị trưởng chủ đạo kiến thiết kinh tế. Khu Trường Hà chính là ví dụ chứng minh mà, ha ha. . . nếu Liễu thị trưởng cho rằng phương pháp bán ra tài sản quốc hữu để gom góp tài chính là làm được, tôi biểu thị tán thành.”
(*)kiểu tóc giống Châu Nhuận Phát.

Nói rồi, Đổng Xương hướng về Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Trong mắt Lưu Huy hiện lên một tia cảnh giác không dễ phát hiện, dư quang đảo qua trên mặt Liễu Tuấn, nhưng chỉ thấy người cộng tác trẻ tuổi này cũng là mỉm cười hướng về Đổng Xương gật đầu, không có bất cứ vẻ mặt gì khác người, không khỏi ở trong lòng thở dài một tiếng. Vị này nhìn qua, dường như so với thị trưởng tiền nhiệm Trần Hướng Dương ngoài 50 tuổi còn phải trầm ổn hơn ba phần a!

Kế tiếp, những Thường ủy khác cũng phát biểu cái nhìn của mình, đa số là tán thành hình thức phát triển của Liễu Tuấn, nhưng đối với thủ pháp bán ra tài sản quốc hữu để xoay sở vốn thì đều bảo lưu ý kiến. Người chân chính hoàn toàn tán thành, ngoại trừ Đổng Xương, cũng chỉ có phó thị trưởng Thường vụ Triệu Sư Phạm. Triệu Sư Phạm có thể tại trên Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng cũng đã bị Liễu Tuấn thuyết phục, có thể là vì bảo trì tiếng nói nhất trí với Liễu Tuấn, biểu thị ủng hộ cách làm của Liễu Tuấn, có thể thử một lần.

Mặc kệ nội tâm Triệu Sư Phạm là nghĩ như thế nào, ở trên hội Thường ủy thảo luận vấn đề thuần tính kinh tế, xem như phó thị trưởng Thường vụ, hắn hẳn là phải bảo trì nhất trí với Liễu Tuấn, dù sao ở trên Hội nghị xử lý thường vụ thị trưởng hắn đã đồng ý mà. Trên hội Thường ủy lại thay đổi, chẳng phải là thành tiểu nhân lật lọng còn gì? Sai lầm như thế không thể phạm phải, bằng không thì chính là công khai làm khó dễ Liễu Tuấn.

Nếu như không bị bất đắc dĩ, ai lại đi nguyện ý đắc tội với Liễu nha nội?

Đợi sau khi đại đa số Thường ủy cũng phát ngôn qua, Liễu Tuấn mới cười nói: “Các đồng chí đưa ra rất nhiều ý kiến, tôi khiêm tốn tiếp thu. Khả năng tôi đối với hình thức huy động vốn gom góp tài chính bằng cách bán ra tài sản quốc hữu vẫn còn chưa nói được rõ ràng, thế thì nói thêm hai câu nữa vậy. Điểm thứ nhất, cũng không phải bán ra toàn bộ tài sản quốc hữu cho công ty cho thuê, chúng ta chỉ là lập kế hoạch bán ra một bộ phận, nhất là bộ phận có công dụng thương nghiệp nhất định, sau khi có thu hoạch tài chính rồi sẽ tiến hành cải tạo thăng cấp, có thể triển khai càng thêm hữu hiệu, thu hoạch lợi nhuận lớn hơn nữa. Điểm thứ hai, khi mà số tài chính ban đầu mà trong thành phố gom góp được đáng kể, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn cấp tốc khởi động kiến thiết kinh tế toàn Tiềm Châu, thực hiện bước đột phá. Đợi sau khi tài chính thành phố có chuyển biến rõ ràng hơn, bộ phận tài sản quốc hữu tốt có thể nghĩ đến chuyện mua về. Hơn nữa, quan trọng nhất là, chúng ta bán ra một phần tài sản quốc hữu đồng thời, tài sản quốc hữu mới cũng đang sản sinh. Chỉ cần kinh tế phát triển lên rồi, chúng ta có thể xây càng nhiều xí nghiệp, càng nhiều nhà cao tầng. Cho nên, từ trên ý nghĩa này, chúng ta không phải là “dần chi mão lương”, dùng “tiền tử tôn”(*), mà hoàn toàn ngược lại, chúng ta sẽ tích lũy cho tử tôn càng nhiều tài phú, càng nhiều tài sản.”
(*)tiền tử tôn là tiền của ông bà đã chết để lại cho con cháu, ngụ ý ở câu trên là dùng tiền từ việc bán tài sản quốc hữu mà đời trước để lại.

Đối với bài “diễn thuyết” của Liễu Tuấn, các Thường ủy lễ phép gật đầu, cũng không dự định phát biểu thêm ý kiến, ánh mắt của mọi người đều nhìn qua bí thư Lưu Huy ngồi ở ghế thủ vị, chờ hắn gõ nhịp định đoạt.

Lưu Huy trầm ngâm nói: “Thị trưởng, các hạng mục nghị quyết thuần kinh tế, cần phải lấy Phủ thị chính làm chủ.”

Liễu Tuấn mỉm cười, gật đầu, biểu thị hiểu rõ ý của hắn.

Chuyện này, vẫn là trước tiên lấy danh nghĩa của Phủ thị chính để làm, Thành ủy tạm thời không xen vào, cũng lưu lại sẵn một con đường sống. Quả nhiên thủ đoạn chu đáo.