Chương 1513: Mười năm mài kiếm

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu bí thư trở về nhà thì dã là 9 giờ tối, lúc này mùi rượu trên người Liễu bí thư đã nhạt đi một chút, mùi nước hoa càng nhạt, Liễu bí thư rốt cuộc vẫn nhớ tắm rửa một chút.

Nghiêm Phi thấy lúc y vào nhà, bước chân có chút uể oải, đi tới quan tâm hỏi:
– Sao thế, không được khỏe à?

Còn nhớ khi rất nhỏ, lúc Liễu Tuấn chín tuổi hai người chơi trên bãi cỏ trong trụ sở ủy van cách mạng huyện Hướng Dương, Nghiêm Phi mệt chẳng buồn đứng dậy, cuối cùng Liễu Tuấn cõng cô về.

Làm quan càng lớn càng dễ mệt người.

Nghiêm Phi đau lòng lắm.

Liễu Tuấn cười:
– Không sao, bạn bè tụ hội, uống hơi nhiều một chút.

– Anh đó, phải học ba, quy củ nghiêm, không phải xã giao nhiều như anh.

– Nghiêm bí thư là lãnh đạo của đảng và quốc gia, nhìn xa trông rộng, hùng tài đại lược, anh học sao nổi.

– Lại bẻm mép, uống rượu liên quan gì tới hùng tà đại lược? Chả lẽ không uống rượu thì không có hùng tài đại lược? Em nhớ ba uống rượu rất ít, chẳng phải vẫn là lãnh tụ quốc gia sao?

Nghiêm Phi phản bác, “ba” này là nói Liễu Tấn Tài.

Nói chuyện với vợ một lúc Liễu bí thư thấy người nhẹ nhõm, tất cả mệt mỏi bị quét sạch, cười hì hì hỏi:
– Con đâu?

– Ngủ rồi!

– Hả, ngủ rồi, mấy giờ rồi?
Liễu bí thư giật mình.

– Đã hơn chín giờ rồi, em quy định mỗi ngày phải ngủ trước chín giờ, trẻ nhỏ phải ngủ nhiều mới lớn nhanh.

Liễu Tuấn gật đầu, rất tán đồng, nhìn dung nhan kiều diễm như hoa của vợ, Liễu bí thư cười xấu xa:
– Phi Phi, tối nay anh không xử lý công việc nữa, ngủ sớm đi, chúng ta phải ngủ nhiều mới lớn nhanh, hi hi…

Phi Phi lập tức nhìn ra vẻ “bất thiện” trong mắt chồng, hé miệng cười, muốn trêu y mấy câu, nhưng nghĩ rồi lại thôi, nói:
– Vậy em chuẩn bị y phục cho anh tắm rửa.

– Ừ!

Liễu Tuấn ngồi xuống ghế xô pha nghỉ ngơi, cầm cốc trà lên uống một ngụm, đợi Nghiêm Phi pha nước nóng xong sẽ gọi y. Ở trong nhà Liễu Tuấn thích ngâm nước nóng, có thể tiêu trừ mỏi mệt.

Không ngờ Nghiêm Phi vừa mời từ phòng ngủ chính thò đầu ra chuẩn bị gọi y thì điện thoại vang lên, Liễu Tuấn nhún vai với vợ, chỉ đành đi nghe điện thoại.

– A lô, tôi, Liễu Tuấn đây.

– Tiểu Tuấn, là mẹ..

Không ngờ đầu điện thoại bên kia là tiếng Nguyễn Bích Tú.

– Mẹ …
Liễu Tuấn cười:
– Dương Dương đã ngủ rồi.

Thường lúc này Nguyễn Bích Tú gọi điện tới là muốn nói chuyện với cháu nội, tuy Nghiêm Hạo và Vũ Mục Dã đều ở thủ đô, thường xuyên tới thăm bà ngoại, nhưng Nguyễn Bích Tú vẫn rất nhớ cháu nội. May là thời gian của Nghiêm Phi rất tự do, thi thoảng đưa con về thủ đô chơi với bà nội.

Nguyên Bích Tú nói:
– Lần này không phải mẹ muốn nói chuyện với Dương Dương, mà là tìm con.

– Vâng, mẹ nói đi.

Mẫu thân đặc biệt gọi điện tới tìm mình nói chuyện, tình hình này rất hiếm thấy, có điều Liễu Tuấn không thấy có gì không ổn. Mẹ con nói chuyện là bình thường, chẳng ai quy định, Nguyễn Bích Tú chỉ được nhớ cháu nội, không nhớ con trai.

– Tiểu Tuấn này, có phải hiện giờ tình thế đất nước không được lạc quan hay không?
Nguyễn Bích Tú chần chừ hỏi.

Liễu Tuấn thật sự cả kinh, trước kia Nguyễn Bích Tú rất ít khi nói tới chuyện chính trị, còn lần này vừa lên tiếng lại nói tình hình đất nước không lạc quan, chưa từng có.

– Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi?

Liễu Tuấn cố nén kinh ngạc, hỏi.

– Mẹ đang muốn hỏi con đấy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Ba con thời gian qua không có ngày đêm gì cả, trừ ăn cơm đi ngủ ra, thì gần như không về nhà, không họp hành thì thị sát, mỗi ngày ngủ chưa tới 5 tiếng đồng hồ, ăn nghiêm túc cũng chỉ được một bữa, còn toàn gọi thư ký làm mấy món ăn qua loa trong văn phòng … Như thế không được, trước kia tốt xấu gì cũng ở nhà ăn một ngày ba bưa, mẹ còn bồi bố cho ba con một chút, giờ ngay cả cơ hội đó cũng không có … Có phải quốc gia xảy ra chuyện gì trọng đại, nên ba con mới bận như vậy?

Nguyên Bích Tú lo lắng trùng trùng nói, giọng áp xuống rất thấp, tựa hồ sợ ai nghe thấy.

Liễu Tuấn càng nhíu mày chặt hơn, vốn cũng biết sau khi lên vị trí chính thức, Liễu Tấn Tài sẽ rất bận rộn, nhưng không ngờ lại bận tới như thế.

– Mẹ đừng lo, đất nước vẫn ổn, không có chuyện gì trong đại đâu, chỉ nhiệm vụ của ba nặng nề…
Liễu Tuấn an ủi mẹ.

Nguyễn Bích Tú lập tức cắt ngang lời y, nói:
– Nếu như không có chuyện trọng đại, mà còn bận tới chuyện này, nếu phát sinh ra chuyện lớn gì, thì có phải không cần ăn cần ngủ gì nữa không?

Có thể nghe ra Nguyên Bích Tú oán khí rất nặng.

Chẳng trách được, nam nhân của mình, mình không thương thì còn ai thương?

Thật ra Liễu Tuấn mặc dù an ủi mẹ, bản thân cũng thấy chuyện không ổn, liền nói:
– Mẹ đừng gấp, chuyện này để con nói với ba … À. Hiện gờ ba về nhà chưa?

Nguyên Bích Tú hừ một tiếng, tức giận nói:
– Nếu ông ấy về nhà rồi, mẹ gọi điện cho con làm gì?

– Vâng, vâng…
Liễu bí thư không khỏi bật cười:
– Mẹ đừng gấp, con gọi điện thoại tới văn phòng ba đây.

Nghiêm Phi đi tới, cười nói:
– Đừng vội cúp máy, em nói chuyện với mẹ, anh vào thư phòng gọi điện đi.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, biết Nghiêm Phi muốn an ủi mẹ chồng, liền giao ống nghe cho Nghiêm Phi mình đi vào thư phòng.

Trước khi gọi điện thoại, Liễu Tuấn theo thói quen nâng cổ tay lên xem giờ, đã là 9h 32 phút rồi.

Điện thoại vừa thông lần này Liễu Tuấn không gọi qua thư ký mà trực tiếp gọi tới điện thoại bảo mật.

– Ba, là con đây, ba ăn cơm chưa?

Liễu Tuấn câu đầu tiên hỏi phụ thân ăn cơm hay chưa?

– Ha ha, ăn rồi.

Nghe giọng Liễu Tấn Tài có vẻ như khá vui vẻ, có lẽ trong lúc công việc bận rộn, con trai gọi điện tới, có thể có tác dụng điều tiết.

Liễu Tuấn lại hỏi:
– Ba ăn ở đâu? Ăn ở phòng làm việc, bảo thư ký làm ít mỳ cho no bụng phải không?

Liễu Tấn Tài sửng sốt:
– Sao, mẹ gọi điện cho con rồi à?

Liễu Tuấn vừa lên tiếng đã bám lấy vấn đề ăn cơm cằn nhằn, Liễu Tấn Tài tất nhiên nghĩ ngay ra nguyên do.

Liễu Tấn Tài nói thật:
– Vâng, mẹ hỏi con có phải đất nước xảy ra chuyện trọng đại gì không mà thủ tướng không có cả thời gian về nhà ăn cơm.

Liễu Tấn Tài không nói, chỉ hít sâu một hơi, rồi lại chậm rãi thở ra, như muốn giải tỏa hết áp lực trong lòng.

– Ba, con cũng biết ba đang sốt ruột vì chuyện kinh tế quá nóng…

Hiện giờ toàn quốc đều xuất hiện tình huống đầu tư tài sản cố định quá nóng, khiến cho tài nguyên lãng phí, chỉ số GDP cao không thật, điều đó làm Liễu Tấn Tài hết sức sầu lo.

– Ài, đâu chỉ vì kinh tế quá nóng…

Liễu Tấn Tài nói nửa câu rồi thôi.

Kỳ thực trừ kinh tế quá nóng, còn bảo vệ môi trường, phê duyệt đất đai hỗn loạn, công nhân nghỉ việc khó tìm việc làm, cùng cải cách y tế, giáo dục, rất nhiều vấn đề quần chúng phản ứng rất mạnh mẽ.

Liễu Tuấn biết cái khó cho cha, Liễu Tấn Tài là người có trách nhiệm rất cao, nhìn thấy những vấn đề này lại không thể lập tức giải quyết. Nhưng ở trong nước, vấn đề kinh tế không tồn tại độc lập mà có đủ thứ dây mơ mơ rễ má với chính trị. Muốn giải quyết những vấn đề này ổn định vĩ mô là không thể tránh khỏi, nhưng ổn định vĩ mô ắt phải đắc tội với rất nhiều tập đoạn lợi ích, đó là một quyết đấu vô cùng gian nan, thậm chí có thể nói là một mình chống lại tất cả.

– Ba, đừng gấp, hiện giờ thời cơ chưa tới.
Liễu Tuấn khéo léo nói.

Kỳ thực Liễu Tấn Tài đã bắt đầu tiến hành bố trí ổn định vĩ mô rồi, ý của Liễu Tuấn là cha mình phải có một quá trình, để các cơ cấu có liên quan cọ xát làm quen, rồi mới tiến hành việc lớn. Điều động cán bộ chủ yếu cấp tỉnh vừa mới hoàn thành, cũng cần thời gian làm quen, lúc này có hành động lớn là không hợp.

– Ba biết, nhưng phải làm một số công tác chuẩn bị trước chứ.

Liễu Tấn Tài nói, đây cũng là lời giải thích cho con trai, một lát nữa Liễu Tuấn còn có trách nhiệm công tác tư tưởng với mẹ.

– Tiểu Tuấn, hỏi con chuyện này, con đánh giá Khâu Tình Xuyên ra sao?

Liễu Tấn Tài đột nhiên thay đổi đề tài.

Liễu Tuấn giật mình:
– Ba, ba định để an ta tới ủy ban ngân giám à?

Ủy ban ngâm giám mới thành lập năm nay, có phát huy được hiệu quả không còn chưa biết, nhưng hiển nhiên Liễu Tấn Tài gửi gắm hi vọng lớn vào cơ cấu này.

Liễu Tấn Tài hỏi ngược lại:
– Con thấy sao?

Liễu Tuấn cau mày, trầm ngâm một chút rồi mới nói:
– Cá nhân con thấy vẫn là câu đó, thời cơ chưa tới, anh ta hiện giờ ở Giang Khẩu cũng chưa làm ra thành tích gì làm người ta tin ttưởng. Ba, mài một thanh kiếm mất mười năm.

Liễu Tấn Tài cười nói:
– Được, vậy ba mài thanh kiếm này, chỉ mong nó là thành kiếm sắc.

Liễu Tuấn cũng cười.

Xem ra đồng chí lãnh đạo nào đó ở Giang Khẩu sắp đau đầu rồi, Liễu Tấn Tài muốn mài kiếm thế nào cũng phải lấy cái gì đó ra để hỗ trợ cho Khâu Tình Xuyên.