Chương 1867: Câu cá phải nắm bắt thời cơ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Sải tỉnh trưởng, mời dùng trà.

Ba người dàn hàng ngang, Sài Thiệu Cơ ở ngoài cùng, Tiểu Vũ liền mời trà hắn trước, Tiểu Vũ hiện giờ là bà chủ lớn, thêm vào vì Liễu Tuấn, cho nên cô biết khá rõ nhân vật lớn trên chính đàn tỉnh A. Sài Thiệu Cơ thì còn được coi là người quen cũ của cô rồi.

– Cám ơn cô.
Sài Thiệu Cơ mỉm cười.

Tiểu Vũ nhoẻn miệng cười, nói:
– Không cần khách khí, hôm nay thời tiết không tệ, mọi người câu thêm vài con cá, lát nữa tôi sẽ làm cho mọi người ăn.

– Ha ha, Tiểu Vũ, tài nấu nướng của cô vẫn tốt như xưa chứ?

Tiểu Vũ hơi ngượng ngùng:
– Rất lâu rồi tôi không tự mình nấu nướng, có thể bị thụt lùi rồi.

Sài Thiệu Cơ hơi ngạc nhiên, Tiểu Vũ hiện giờ không làm giúp việc cho Liễu Tuấn nữa sao? Có điều tất nhiên không thể hiện ra mặt.

– Chào Lưu bí thư, mời dùng trà.

Tiểu Vũ theo lễ tiết, trước tiên chào hỏi khách, ở trong thành Phượng Hoàng, cô chính là “địa chủ”.

Lưu Quang Hưng càng ngạc nhiên, người ta nhận ra mình, mình lại không biết người ta, có hơi bị động. Nhìn Tiểu Vũ và Sài Thiệu Cơ đối đáp, tựa hồ hai người rất quen thuộc, nhưng không biết bọn họ quen nhau thế nào. Lúc này Lưu Quang Hưng còn chưa liên hệ tới Liễu Tuấn.

– Lưu bí thư, tôi tên Sở Vũ, bí thư cứ gọi tôi là Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ cũng là lần đầu tiên gặp Lưu Quang Hưng, có điều Liễu Tuấn cùng họ lên thuyền câu cá, quan hệ chắc chắn là rất tốt, nếu không cũng chẳng thể thay thế vị trí bí thư Ngọc Lan của Liễu Tuấn. Cố biết chức vụ đó chắc chắn phải là người của Liễu Tuấn.

Pháo đài Ngọc Lan không thể đổ.

Lưu Quang Hưng liền mỉm cười gật đầu.

Tiểu Vũ tới bên cạnh Liễu Tuấn, đặt chén trà và hoa quả xuống, thấy cổ áo của Liễu Tuấn xộch xệch, liền đưa tay ra chỉnh lại, nhỏ giọng nói:
– Hút ít thuốc, ăn thêm hoa quả vào.

Liễu Tuấn cười gật đầu, ánh mắt trìu mến.

– Tỉnh trưởng, chất nước của hồ Hợp Thùy ngày càng tốt, lại còn tăng thêm mấy cảnh trí, đây toàn là công lao của Cty Phượng Hoàng, giám đốc Lâm thật chịu bỏ công đầu tư.

Sài Thiệu Cơ nhìn cảnh sắc tươi đẹp trên mặt hồ tán thưởng.

Liễu Tuấn cười:
– Điều này chẳng liên quan mấy tới Lâm Hải Nhân, đều là công của Tiểu Vũ.

Sài Thiệu Cơ ngạc nhiên:
– Công của Tiểu Vũ?

– Đúng, hiện giờ Tiểu Vũ là tổng giám đốc Cty Phượng Hoàng, những chuyện này do cô ấy quản lý. Lâm Hải Nhân hiện giờ đặt hết tâm trí cho mạng internet rồi.

Sài Thiệu Cơ và Lưu Quang Hưng đều tròn mắt nhìn Tiểu Vũ.

Thế ra cô gái yểu điệu hơi bẽn lẽn này là tổng giám đốc của CTy Phượng Hoàng?

Tiểu Vũ mặt ửng hồng:
– Thực ra tôi cũng không làm gì cả, đều do nhân viên quản lý công ty làm, tôi chỉ gật đầu ký tên, thường ngày rất thanh nhàn.

Lưu Quang Hưng cười:
– Lời này nói rất hay, rất có chân lý của người nắm quyền… Hổ thẹn, tỉnh trưởng, chúng ta đều phải học tập giám đốc Tiểu Vũ đó. Người ta thế mới là lãnh đạo, chúng ta mỗi ngày bận tối mắt mà nhiều chuyện vẫn sơ xuất.

– Nói đúng lắm, chúng ta đúng là phải học tập Tiểu Vũ.

Liễu Tuấn cười ha hả, chẳng kiêng kỵ đưa tay ra vuốt mái tóc dợn sóng của Tiểu Vũ, tỏ ra rất tán thưởng. Trước kia Bàn Đại Hải đem toàn bộ Cty Phượng Hoàng giao cho Tiểu Vũ, mình chỉ mang cái danh chủ tịch xuông, ít nhiều còn có chút lo lắng, hiện giờ xem ra lo lắng này là thừa rồi.

Có mội đội ngũ quản lý hiệu suất cao cùng mấy cấp phó tài giỏi, Tiểu Vũ làm tổng giám đốc rất ra dáng, cô bản tính lương thiện, đối xử tốt với nhân viên, chính hợp với đạo của người nắm quyền.

Thấy cảnh này, Lưu Quang Hưng hiểu ra, chỉ cười không nói.

Đúng lúc này phao câu của Liễu Tuấn chìm xuống nước, Liễu Tuấn lập tức tóm lấy cần câu, tay giật mạnh, giây câu vạch một đường con tuyệt đẹp trên không trung, con cá bạc toàn thân phát sáng lấp lánh hiện ra dưới ánh mặt trời.

– Oa, con cá này lớn quá, có khí phải tới bảy tám lạng, câu thêm hai con nữa là đủ cho mọi người nhắm rượu rồi.

Tiểu Vũ hớn hở, gỡ cá khỏi móc câu, bỏ vào trong xô bên cạnh, cao hứng nói.

Liễu Tuấn cười:
– Yên tâm, bí thư Quang Hưng câu cá rất cao minh, chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn.

Còn về Sài tỉnh trưởng trình độ quá kém, Liễu tỉnh trưởng cũng không khen ngợi nổi.

Lưu Quang Hưng cười ha hả:
– Tỉnh trưởng làm thế là gây áp lực với tôi đây mà, xem ra hôm nay tôi không câu được một con cá nào thì phụ sự tín nhiệm của lãnh đạo rồi.

– Phải thế chứ, bỏ công một ngày, thế nào cũng phải có thu hoạch chứ hả?

– Được, vậy tôi phải chuyên tâm câu cá, nếu không bị phê bình mất.

Nói thì nói như thế, câu cá là chuyện kiên nhẫn, Sài Thiệu Cơ không thích hoạt động này, cứ ngồi ì ra đó cảm thấy rất buồn chán.

Tiểu Vũ đi vào trong khoang thuyền chuẩn bị thức ăn.

Liễu Tuấn lên tiếng:
– Thiệu Cơ, chuyển hình kinh tế của thành phố tài nguyên phải tranh thủ, không thể dựa vào tài nguyên thiên nhiên mãi được.

Vì Sài Thiệu Cơ trước kia làm bí thư Tổng Đô, cho nên Liễu Tuấn giao công tác chuyền hình kinh tế cho hắn phụ trách.

Nói tới công việc, Sài Thiệu Cơ liền phấn chấn:
– Vâng, vấn đề ở Tống Đô không lớn, Tô Kiệt và Cừu Dụng Chi phối hợp rất tốt, các cán bộ khá đắc lực, Cty than có thể cung cấp tài chính sung túc, qua ba năm nữa, việc chuyển hình kinh tế Tống Đô cơ bản sẽ hoàn thành. Đương nhiên cung ứng than cho công ty sắt thép thì phải đảm bảo. Nếu như khai thác hợp lý, nâng cao trình độ khai thác, thì còn có thể duy trì được hai ba chục năm nữa.

– Hai ba chục năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, quan trọng là khai thác tài nguyên không thể lãng phí, phải có quy hoạch lâu dài, không thể để lại con cháu đời sau đống đổ nát.
Liễu Tuấn trầm tư nói.

– Vâng, đám bảo tính lâu dài của chính sách mới là điều quan trọng. Hiện giờ thể chế của chúng ta, đổi một ban bệ là đổi một đường lối phát triển khác, điều này rất bất lợi với quy hoạch kiến thiết lâu dài, rất nhiều ban bệ hiện nay đều lập quy hoạch trung và ngắn hạn.
Sài Thiệu Cơ rất đồng cảm.

Lưu Quang Hưng nói:
– Điều này không trách bọn được, quy hoạch lâu dài có làm cũng vô dụng, đừng nói là thành phố, cho dù là tỉnh, làm quy hoạch 20 năm sau có thể đảm bảo được chấp hành không? Nam sau sắp triển khai đại hội đảng rồi…

Nói rồi Lưu Quang Hưng liếc nhìn Liễu Tuấn.

Lưu Phi Bằng xòe bài, bố cục chính trị tỉnh A sau này, nếu nói mọi người không quản tâm là giả. Kỳ thực Lưu Quang Hưng rất muốn biết thái độ Liễu Tuấn với việc này ra sao.

Còn cả thái độ của cao tầng Nghiêm Liễu hệ.

Liên quan tới đấu tranh tỉnh A, cùng với bố trí ban bệ tỉnh ủy có lẽ không quan trọng lắm. Quan trọng là ở kết quả đấu tranh cao tầng.

– Tỉnh trưởng , việc chuẩn bị công tác đại hổi đảng, tỉnh trưởng và bí thư Phi Bằng trao đổi ra sao rồi?

Thấy Liễu Tuấn không nói, Lưu Quang Hưng hỏi thắng.

Liễu Tuấn nhìn mặt hồ, thờ ơ đáp:
– Tạm thời chưa trao đổi.

– Nhưng tôi nghe nói, bí thư Tự Lập và đồng chí Triệu Đan đang chuẩn bị, khởi thảo văn kiện thẩm tra tư cách đại biểu.

Lưu Quang Hưng nói có chút lo lắng.

Điều này nói lên, Lưu Phi Bằng chẳng những xòe bài với cao tầng, ở tỉnh A cũng đẩy mạnh hành động, chuẩn bị kiểm soát toàn cục. Lưu Phi Bằng làm thế phải có chút nguyên nhân chứ? Nói trắng ra phải chăng hắn đang ám thị gì đó, cho rằng có thể nắm chắc phần thắng trên đại hội.

Nếu đúng là như thế phải chuẩn bị ứng phó trước mới được, tránh khỏi trở tay không kịp. Cho dù cao tầng cuối cùng cố kỵ “quy tắc ngầm” điều Liễu Tuấn khỏi tỉnh A, cũng không đại biểu Lưu Phi Bằng giành được toàn thắng. Liễu Tuấn có uy vọng cao vời ở tỉnh A, y điều đi, tất nhiên làm thực lực cả tập đoản ở tỉnh A bị tổn thất, nhưng không thể vì thế chắp tay dâng tỉnh A lên. Nếu như Nghiêm Liễu hệ phái một vị đại tướng khác tới thay thế Liễu Tuấn, tình hình không tới mức quá tệ.

Thậm chí Lưu Quang Hưng có tư cách “kế vị”.

Vừa nghĩ tới đây trong lòng Lưu Quang Hưng trào dâng đấu chí.

Liễu Tuấn mỉm cười:
– Những công tác chuẩn bị thế nào cũng phải làm tốt. Dù có thay đổi ra sao, những công tác đó vẫn phải làm.

Thấy vẻ bình tĩnh của Liễu Tuấn, Lưu Quang Hưng liền yên tâm, nó cho thấy Liễu Tuấn đã có biện pháp ứng phó, vì Lưu Quang Hưng biết y không phải loại người cố tổ vẻ cam thâm, nhất là trước mặt bạn bè và cấp dưới thân thiết, đều nói thẳng.

Nhưng Lưu Quang Hưng không nghĩ ra, Liễu Tuấn tự tin như thế là do đâu.

– Quang Hưng, rất nhiều chuyện không tồn tại riêng rẽ, chuyện tỉnh A không phải chỉ liên quan tới người của tỉnh A. Cứ ngồi xem đã, có lẽ chuyện sẽ có thay đổi.

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Lưu Quang Hưng nghiền ngầm lời của Liễu Tuấn, pháo câu chìm xuống một lúc rồi cũng không để ý.

Sài Thiệu Cơ đột nhiên nói:
– Tỉnh trưởng, nghe nói Ngô Tây có ý học tập theo Minh Châu, đã đem báo cáo lập hạng mục gửi lên cho Uông Quốc Chiêu rồi.

Liễu Tuấn cười:
– Hạng mục đó không làm được đâu, cho dù ở bên Minh Châu có làm cũng chưa chắc là chuyện tốt… Này Quang Hưng, cá cắn câu rồi, anh không kéo là nó bơi mất đấy. Câu cá là phải nắm bắt thời cơ.