Chương 1887: Bới móc

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Liễu tỉnh trưởng, trông anh thoải mái quá nhỉ.
Hà Mộng Doanh trêu.

Đây là văn phòng hà cố vấn trong CLB Trường Thành ở thủ đô, trừ Liễu Tuấn và cô ra còn có Xảo Nhi. Xảo Nhi tới thủ đô, thường ở phòng tổng thống khách sạn Thu Thủy, có điều hiện giờ đang lúc nguy hiểm , tất cả phải thận trọng. Khách sạn Thu Thủy là mục tiêu đối phương nhắm vào, Liễu Tuấn và Xảo Nhi cùng xuất hiện ở đó là không khôn ngoan.

Ở chỗ Hà Mộng Doanh an toàn hơn nhiều.

Quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Doanh người khác có biết hay không không quan trong, ít nhất trên danh nghĩa Hà Mộng Doanh độc thân. Quan trọng ở chỗ cô là con gái Hà Trường Chinh, bên kia đang quyết đấu với Nghiêm Liễu hệ tới cao trào, có thể không đụng vào Hà Vũ hệ thì cứ không đụng vào là hơn.

Tất nhiên ở cuộc đấu tranh này tập đoàn trong quân thường đều phải giữ vững thái độ trunglập, cho dù Hà Vũ hệ có lòng giúp đỡ Liễu Tuấn, cũng chỉ có thể dùng một số biện pháp thật khéo léo. Ví dụ thông qua quan hệ cá nhân đi ảnh hưởng tới một số nguyên lão trong đảng. Công khai tỏ thái độ ủng hộ một bên là phạm kỵ húy.

Vì thế lúc này nếu như bên kia đem mục tiêu đặt vào trên người Hà Vũ hệ, là bằng với việc ép Hà Mộng Doanh phải tỏ thái độ rồi.

Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Liễu Tuấn và hai cô vợ cùng xuất hiện ở thủ đô là vì thương lượng cách phó, Hà Mộng Doanh và Lương Xảo tới trước, Liễu tỉnh trưởng tới sau. Vừa vào cửa ngồi xuống, Xảo Nhi pha trà cho y thì Hà đại tiểu thư lại lên tiếng trêu ghẹo.

Trong các hồng nhan của y, quan hệ giữa Xảo Nhi và Hà Mộng Doanh là mật thiết nhất, từ rất lâu trước đó, khi Khiễu Tuấn còn học ở Nam Phương, ba người bọn họ đã thường ở cùng nhau nói chuyện rồi.

Nhưng đương nhiên là nói chuyện rất quy củ.

– Hà cố vấn muốn tôi phải làm sao đây? Sốt ruột hay là nổi giận?
Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống, lưng ngả vào ghế sô pha. Xảo Nhi hé miệng cười, hai mươi năm rồi mà hai người này vừa gặp mặt vẫn cứ đấu khẩu.

Hà Mộng Doanh nói:
– Dù sốt ruột hay tức giận thì cũng là đúng mà? Người ta đã kế dao lên cổ anh rồi.

– Con dao của bọn chúng còn cách cổ anh xa lắm. Muốn kể lên cái cổ này đâu phải dễ dàng như thế.

Thấy Liễu Tuấn thực sự không hề bận tâm, Lương Xảo liền có chút lo lắng:
– Tiểu Tuấn, em thấy anh đừng coi thường. Chuyện này đã gây xôn xao lên rồi, hiện giờ ở trên mạng cũng có nói….

Công ty siêu cấp như tập đoàn Hoa Hưng và Thu Thủy đều là tiêu điểm mà gi truyền thông chú ý, thường ngày có chút động tĩnh thôi là báo chí tranh nhau đưa tin rồi, hiện giờ đột nhiên bị cơ quan quốc gia điều tra, tất nhiên lập tức được lên trang nhất.

Tất nhiên không bái trừ khả năng có kẻ cố ý đem chuyện này rêu rao, khiến dư luận phản ứng kịch liệt.

Đây là ngày thứ tư sau khi Hắc Tử tới Ngọc Lan, bốn ngày qua Liễu Tuấn không nhàn rỗi tới một khắc, toàn bộ mạng lưới quan hệ được bung ra thu thập tình báo.

Đối phương lần này gây khó dễ công tác bảo mật làm rất tốt, với quan hệ của Liễu Tuấn mà không hề nghe ngóng được chú phong thanh nào. Hơn nữa đồng loạt sáu địa phương cùng hành động, có thể thấy đối phương phát động toàn bộ lực lượng, chuẩn bị tìm chỗ đột phá ở đây nhằm giảm bớt áp lực cho Vu Hướng Hoành.

Vu Hướng Hoành ở trong tập đoàn có lẽ không được “yêu quý” đến như vậy. Nhưng vị trí của hắn thật sự quá mẫn cảm, cũng quá quan trọng. Phải biết thành phố Minh Châu được mệnh danh cho cả tập đoàn lớn, ý nghĩa với bên kia thế nào không cần phải nói nữa.

Nếu như Vu Hướng Hoành bị hạ bệ, không đơn giản là mất đi một ghế trong hội nghị hạch tâm, bên kia có thể đưa một người ra thay thế hắn. Quan trọng là Vu Hướng Hoành ngã xuống, có nghĩa là Nghiêm Liễu hệ đã xác lập được ưu thế trong chiến dịch này. Thêm vào Lý chủ tịch hoàn thành tiếp nhận quyền lực, hệ phái của y sẽ vượt qua Minh Châu hệ trở thành tập đoàn chính trị mạnh nhất.

Với bên kia mà nói, đó là một kết quả rất khó tiếp nhận.

Bốn ngày qua Liễu Tuấn thu thập được rất nhiều tin tức bí mật, nghe nói hành động này được một nhân vật siêu cấp gật đầu, do Kính Thu Nhân và Trình Từ Thanh đích thân chủ trì.

Sau tỉnh thành đồng loạt ra tay đều là phạm vi thế lực truyền thống của bên kia.

Có tin tức còn nói, Kính Thu Nhân trao đổi với Tiết Viễn Sơn, hi vọng Tiết Viễn Sơn có thể có hành động tương tự ở Đông Hải. Nhưng cuối cùng bên phía Đông Hải không có động tĩnh gì.

Điều này nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn rồi.

Vào thời khắc mẫn cảm này, Tiết Viễn Sơn quyết không xen vào vũng nước đục. Nhà họ Tiết có quan hệ nhất định với phía bên kia, nhưng còn chưa tới mức độ đó. Dù nhà họ Tiết hay Tiết Viễn Sơn, với bên kia chỉ là hợp tác, có thể gọi là đồng minh chính trị.

Đồng minh và người mình là chuyện khác hoàn toàn.

Nghĩ tới đây Liễu Tuấn khẽ thở phào.

Lý chủ tịch đã xác định Tương Hướng Kiệt là người nối nghiệp, Tương Hướng Kiệt thân là nhân vật lãnh tụ hệ phái thế hế mới, việc thành lãnh tụ cơ bản được xác định.

Nhưng lên tới vị trí nào thì không giống nhau, hiện giờ chỉ còn hơn một năm nữa là tới đại hội đảng toàn quốc diễn ra, nếu vận động thỏa đáng, không phải là không có hi vọng.

Với Liễu Tuấn mà nói, y có vui lòng thấy Tương Hướng Kiệt léo lên tới đỉnh cao hay không thì khó nói.

Có điều nếu Tương Hướng Kiệt lên tới được đỉnh cao vạn dân kính ngưỡng, ít nhất là chuyện hơn mười năm nữa. Hệ phái cũng chưa chắc có được lợi ích lớn nhất nhờ nó, mà còn phải chịu áp lực lớn hơn. Vì nâng đỡ Tương Hướng Kiệt, hệ phải nhất định phải nhượng bộ cho tập đoàn chính trị khác.

Sự nhượng bộ này có lẽ bao gồm cả lợi ích của Liễu Tuấn cũng bị đem ra trao đổi. Cho nên trong lòng Liễu Tuấn không mong muốn xuất hiện thế cục này.

Bất kể là ai, biết mình có thể trở thành vật “trao đổi” đều chẳng vui vẻ gì.

Tiết Viễn Sơn đặt mình bên ngoài, bất kể bên nào giành phần thắng hắn cũng được lợi.

Tương Hướng Kiệt sắp phải đối diện với một cục diện vô cùng gian nan.

Thấy Liễu Tuấn rơi vào trầm tư, Hà Mộng Doanh và Xảo Nhi đều không lên tiếng quấy rấy, nam nhân này không phải là chàng sinh viên năm xưa, mà đã thành cây đại thụ chọc trời, là chỗ dựa lớn nhất cho họ.

Nghe nói trước khi động thủ, nội bộ bên kia cũng có ý kiến bất động, cho dù thế nào Hoa Hưng và Thu Thuy là công ty siêu cấp đứng đầu trong nghành nghiệp của mình. Mấy năm qua sức ảnh hưởng của quỹ từ thiện Hoa Hưng ngày càng lớn, được xã hội khen ngợi không ngớt. Thuần túy vì mục đích chính trị mà ra tay, một khi tốn công trở về, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Nói lớn lên, có khả năng ảnh hưởng tới môi trường kinh tế cả nước.

Dù sao đất nước ngày càng hòa nhập vào thị trường toàn cầu, rất nhiều nhà tư bản quốc tế cực kỳ chú trọng quy tắc cuộc chơi, nếu như cả hai công ty lớn như vậy cũng có thể trở thành vật hi vinh cho đấu tranh chính trị, thì nó sẽ là một tai họa, nói lên cái quốc gia phương đông kia, hoàn toàn không tồn tại quy tắc cuộc chơi công bằng.

Cho dù có thể không quan tâm tới điều đó, thì cũng không thể không quan tâm tới thế lực đằng sau hai tập đoàn lớn kia.

Cuối cùng Trình Tử Thanh hạ quyết tâm.

Nếu đã có vấn đề thì phải tra. Tra không ra cũng không sao, có thì sửa, không có thì không được phạm vào.

Đó là nguyên văn lời của Trình Tử Thanh.

Trầm tư hồi lâu, Liễu Tuấn nhìn sang phía hai cô vợ.

– Sao thế, nghĩ ra biện pháp rồi chứ?

Hà Mộng Doanh vẻ mặt nghiêm túc, cô biết bây giờ không phải là lúc đùa.

Xảo Nhi lại đứng lên, thay cho Liễu Tuấn một cốc trà nóng, cốc trà kia đã nguội rồi.

Liễu Tuấn liền cười:
– Không có gì, chỉ cần chúng ta ngay thẳng thì chẳng có chuyện gì lớn.

Hà đại tiểu thư lườm y:
– Nói dễ nghe nhỉ, cho dù là một quả trứng gà, bọn chúng cũng có thể bới được xương ra. Đập vỡ vỏ rồi nhét xương vào có gì mà khó.

Liễu Tuấn cười:
-May là người tra án không thông minh như Hà cố vấn , nếu không đứng là hơi rắc rối rồi.

Hà Mộng Doanh không khỏi uất nghẹn, lúc nào rồi mà người này còn trêu ghẹo cô.

Lương Xảo nhìn Hà Mộng Doanh rồi lại nhìn Liễu Tuấn:
– Tiểu Tuấn, chị Mộng Doanh nói không phải không có lý đâu.

Liễu Tuấn khoát tay:
– Không lo, hiện giờ quan trọng là thời gian, chỉ cần chúng ta đững vững được hai tháng là thắng bại đã phân rồi.

Chỉ cần đại cục đã định, nguy cơ của tập đoàn Thu Thủy và Hoa Hưng tất nhiên là được giải trừ, cứ bám lấy mãi cũng vô dụng.

– Hai tháng?
Hà Mộng Doanh cau mày:
– E rằng chưa chắc trụ được, dù sao quyền chủ động nắm trong tay người ta.

– Chủ động nắm trong tay ai thì khó nói lắm, có điều anh thấy chủ ý vừa rồi của em không tệ. Bọn chúng muốn bới xương trong trứng gà chứ gì? Rất tốt, tôi kiến nghị Hà cố vấn và chủ tịch Lương chủ động thả xương vào trong trứng gà cho bọn chúng bới. Phải nghiêm túc phối hợp với cơ quan quốc gia tra án.

Hà Mộng Doanh và Lương Xảo mắt cùng sáng lên, tựa hồ như hiểu ra điều gì.