Chương 1850: Phong ba nho nhỏ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đại hội kết thúc tốt đẹp, Liễu tỉnh trưởng không vội về tỉnh A, y tới sân bay thủ đô đón vợ.

Nghiêm Phi cuối cùng không đưa Liễu Dương tới Italia cùng, Liễu tỉnh trưởng vì rất nhiều nguyên nhân cũng không thể cùng vợ tới quốc gia bán đảo Địa trung hải đó, Nghiêm Phi đưa Lam Lam và Huyên Huyên tới Italia thăm Ông già.

Vốn định ở lại Italia 15 ngày, có điều về sau Nghiêm Phi lại sang Pháp bái phỏng hai nhà thiết kế thời trang, cho nên tới 20 ngày mới thong thả trở về.

Khả năng Nghiêm Phi không biết rằng chuyến đi nước ngoài lần này của mình, khiến bao nhiêu người quan tâm.

Đưa ra phản ứng đầu tiên bộ ngoại giao, bộ trưởng ngoại giao đích thân đề xuất với Liễu Tuấn, hi vọng đồng chí Nghiêm Phi chuyến đi này dùng tư cách cá nhân hội kiến mấy vị lãnh tụ Hoa kiều, ngoài ra hi vọng đồng chí Nghiêm Phi thay mặt gặp một vị nữ lãnh tụ chính trị có quan hệ mật thiết nước ta, tăng cường tình cảm.

Phải nói bộ ngoại giao làm thế là chuyện thường, đó là thủ pháp ngoại giao nhất quán, nhiều chuyện mà ngoại giao chính thức không làm được, hoàn thành thông qua hình thức tư nhân này.

Nghiêm Phi tuy không ở trong thể chế nhưng thân phận cực kỳ không tầm thường, bất kỳ địa vị ở nhà chồng hay nhà mẹ đẻ đều cực cao, dù là bái phỏng ai cũng thì đối phương đều sẽ thấy được tôn trọng.

Có điều Liễu Tuấn khéo léo từ chối.

Không muốn Nghiêm Phi bị thế tục quấy nhiễu đó là mục tiêu Liễu Tuấn định sẵn, không thay đổi vì bất kỳ nguyên nhân gì.

Vừa từ chối bộ ngoại giao, phó tỉnh trưởng Hầu Vĩnh Hồng đã tới góp vui, không biết từ đâu cô ta biết phu nhân Liễu tỉnh trưởng sắp “tới thăm” Italia, liền tìm Liễu Tuấn nói ở bên Châu Âu có hai khách hàng lớn có ý hợp tác với tỉnh A, nhưng thời gian qua lại chù trừ, không có tiến triển thực chất, không biết lần này đồng chí Nghiêm Phi ra nước ngoài, hành trình an bài có quá chặt chẽ không. Nếu thời gian cho phép mong đồng chí Nghiêm Phi tiếp xúc hai vị khách Châu Âu kia, để tài chính mau tới nơi.

Nghe lời này của Hầu Vĩnh Hồng, Liễu Tuấn dở khóc dở cười.

Nhưng Liễu tỉnh trưởng lại chẳng thể vểnh râu trợn mắt với người ta, nói ra thì “đầu sỏ” của chuyện này là chính y, ai bảo y cả ngày từ sáng tới tôi đọc sau chữ “muốn tiến bộ, lập thành tích”, các phó thủ của y thuộc lòng. Làm các cán bộ phụ trách chính phủ hiện giờ đa phần hăng say làm việc, muốn lập thành tích.

Ai chẳng biết Liễu Tuấn có khả năng ảnh hưởng tới sự tiến bộ của cán bộ cấp phó bộ.

Người ta có hai vị lão gia tử là lãnh tụ quốc gia mà lại.

Liễu Tuấn chỉ đành cười đảm bảo với Hầu Vĩnh Hồng, chuyện này không cần đồng chí Nghiêm Phi đích thân ra tay, thông qua con đường khác cũng xử lý được, cứ giao cho Liễu tỉnh trưởng.

Được Liễu Tuấn hứa hẹn, Hầu Vĩnh Hồng cười tươi như hoa.

Đồng chí Nghiêm Phi có đi bái phỏng hai khách hàng kia hay không không quan trọng, chỉ cần Liễu tỉnh trưởng nhận lấy việc này là xong, về công việc, Liễu Tuấn chưa bao giờ nói xuông.

Tiếp theo là kinh động tới Hắc Tử.

Khách sạn Thu Thủy phân bố khắp nơi trên thế giới, hiện giờ đã có hơn trăm chi nhánh, Hắc Tử một năm có khoảng lớn thời gian bay đi bay lại khắp nơi trên thế giới kiểm tra công tác. Hắn có một ban bảo vệ riêng, do Elisa đặc công KGB phụ trách, trước kia đảm nhận vệ sĩ cho tuần trăng mật của Liễu Tuấn và Nghiêm Phi. Lần này Nghiêm Phi ra nước ngoài tất nhiên cũng kinh động tới ban bảo vệ này.

Hắc Tử lập tức bố trí chu đáo, phải ra bốn nữ vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Nghiêm Phi, thậm chí Hắc Tử tới Italia trước Nghiêm Phi một ngày, đích thân tọa trấn.

Kỳ thực Nghiêm Phi hoàn toàn lấy thân phận tư nhân ra nước ngoài, rất ít người biết, cơ bản không có nguy hiểm gì, Hắc Tử thận trọng như thế, là mang suy nghĩ cẩn tắc vô áy náy.

Đại sư quán đặt ở Italia cũng nhận được thông báo, muốn bọn họ quan tâm liên tục tới hành tung của đồng chí Nghiêm Phi, chú ý bảo vệ an toàn nhân thân cho cô.

Tất cả những bố trí này, Nghiêm Phi không hề hay biết, nhân viên bảo vệ Hắc Tử phái ra cũng chỉ tiếp xúc với Huyên Huyên và Lam Lam.

Giờ vợ trở về, Liễu tỉnh trưởng tất nhiên ở lại thủ đô thêm hai ngày, đích thân tới sân bay đón.

Cái gì chưa nói, trong lòng Liễu Tuấn đúng là rất nhớ vợ.

Ở phòng chờ của sân bay, Hồ Hạo Nhiên hiếu kỳ nhìn thủ trưởng như một chàng thanh niên ngồi không yên, cứ đi đi lại lại. Hồ Hạo Nhiên đi theo Liễu Tuấn một thời gian rồi, lần đầu tiên nhìn thấy mặt “thiếu trầm ổn” của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn nóng lòng muốn thấy vợ, nên sớm hơn một chút.

May là máy bay tới đúng giờ, không bao lâu sau, Nghiêm Phi với bộ váy xanh dưới sự tháp tùng của Lam Lam và Huyên Huyên, cùng đoàn khách đi tới.

– Vợ ơi bên này này.

Tỉnh trưởng đại nhân cũng không khác gì người thường, giơ cao tay gọi ầm lên.

Thực ra từ rất xa Nghiêm Phi đã thấy Liễu Tuấn rồi, y cao lớn, nên rất nổi bật trong đám đông. Liền nhoẻn miệng cười bước nhanh hơn.

Đúng lúc này không biết từ đâu ra mấy người trông như phóng viên, chạy thẳng tới, tiếp đó là ánh đèn flash chớp lên liên hồi, làm Liễu tỉnh trước không khỏi ngạc nhiên.

Liễu Tuấn rất nhanh hiểu ra, chẳng phải là vì thân phận nhà thiết kế của Nghiêm Phi bị tiết lộ, mà là cùng máy báy của cô còn có một ngôi sao điện ảnh đang nổi, các phóng viên kia là tới vì ngôi sao đó, vì ngôi sao đó đi sau Nghiêm Phi, nên làm người ta hiểu lầm.

Có điều luận riêng về dung mạo khí chất, Nghiêm Phi rõ ràng hơn ngôi sao kia nhiều, hoàn toàn không ở một cấp bậc. Nói không chừng một số phóng viên nhìn thì chụp ảnh ngôi sao, nhưng lại ngầm di ống kính, đem dung nhan tuyệt thế của Nghiêm Phi lưu lại.

Lo lắng này của Liễu tỉnh trưởng không phải là không có lý.

Nghiêm Phi đi tới bên Liễu Tuấn tươi cười giang hai tay ra, Liễu tỉnh trưởng như ở chốn không người, ôm lấy eo vợ, xoay một vòng, làm hương thơm tỏa khắp nơi, còn thơm lên gò mà như bạch ngọc của cô.

– Tiểu Tuấn nhớ em không?

Nghiêm Phi hồn nhiên hỏi.

– Nhớ, đương nhiên là nhớ rồi, biết hôm nay em về, êm qua anh không ngủ được, lát nữa phải ngủ bù.

Liễu Tuấn nói rất khoa trương.

Hai vợ chồng đang thủ thỉ, không ngờ có ánh đèn chớp lên, lần này thực sự có người chụp bọn họ rồi.

Liễu Tuấn còn chưa lên tiếng, phóng viên không biết nặng nhẹ kia đã bị Huyên Huyên và Lam Lam kẹp vào giữa, chỉ có Hồ Hạo Nhiên vẫn lặng lẽ đứng sau Liễu Tuấn không nhúc nhích.

– Đưa máy ảnh đây.

Huyên Huyên lạnh lùng đưa tay ra.

Phóng viên kia nhìn chừng hai mấy, tóc dài, mặt càng dài, đeo kính gọng đen, thấy thế thì có chút giật mình.

– Xin lỗi cô, tôi không có ý gì đâu.. Chỉ vi cảnh vừa rồi thật quá cảm động, cho nên tôi .. Chụp lại, các vị yên tâm, tôi giữ lại làm kỷ niệm thôi, tuyệt đối không đưa ra ngoài.

Tóc Dài vội vàng giải thích.

Thật ra câu nói này là giữ thể diện cho Liễu Tuấn, Tóc Dài không kìm được đưa máy ánh lên chụp, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì Nghiêm Phi quá đẹp. Nếu chẳng có Nghiêm Phi, cho dù có mời người ta chụp cũng bị khinh cho, nói gì tới cảm động hay không.

Tác phong của của Lam Lam càng dứt khoát nhanh gọn hơn, không nói một lời giật lấy máy ảnh của phóng viên kiên, mở ra lấy phim, Tóc Dài còn chưa tỉnh lại, cuốn phim đã bị hủy.

– Này, các người, các người sao lại dã man thế?

Tóc Dài hét lên, vẻ mặt rất tội nghiệp, trong đó có mấy bức ảnh hắn chụp ngôi sao lớn kia, giờ hỏng hết rồi, có thể nói tổn thất nặng nề.

Lam Lam lạnh lùng nói:
– Ăn nói chú ý vào.

– Nếu không ăn đòn đấy.

Huyên Huyên thêm vào một câu, trả máy ảnh lại cho hắn.

Nghiêm Phi tựa hồ có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói:
– Lần này cậu ta về bị phê bình mất.

Liễu Tuấn cười lắc đầu:
– Không sao, ngôi sao thế này nhiều lắm, cậu ta tìm bừa vài người chụp ảnh về nộp là được.

Có lẽ lời này Liễu tỉnh nói hơi to, người nghe thấy không ít, bao gồm cả ngôi sao kia kia, đều đồng loạt quay đầu sang nhìn qua phía y.

Khuôn mặt ngôi sao kia lộ ra vẻ khó chịu, nói ra cô ta rất ức rồi, cô ta vốn là mỹ nữ hàng đầu, bất kể đi tới đâu cũng được người ta chú ý, không ngờ bị Nghiêm Phi che lấp hết, ai nhìn thấy Nghiêm Phi cũng bị dung nhan cô làm cho chao đảo, còn cô ta thiếu chút nữa như người qua đường.

Thế cũng đành đi, Nghiêm Phi đúng là xinh đẹp xuất chúng, cô ta không phục cũng đành nhịn.

Không ngờ vừa tới sân bay, mới tìm lại chút cảm giác ưu việt, lại nghe được câu “câu bình luận” cực kỳ chướng tai kia, cô ta lập tức biến sắc.

– Này, ăn nói kiểu gì thế?

Một nam nhân trên ba mươi có vẻ người đại diện bên cạnh ngôi sao đó liền tức khí hùng hổ đi tới quát tháo. Các phóng viên ào ào giơ máy ảnh lên định chụp tin tức hiếm có này.

– Lui lại.

Đột nhiên Hồ Hạo Nhiên lách mình chắn trước người đại diện, quát lớn.

Liễu Tuấn lắc đầu kéo tay Nghiêm Phi rời khỏi phòng chờ, Huyên Huyên và Lam Lam theo sát.

Người đại diện kia trừng mắt lên nhìn Hồ Hạo Nhiên.

– Mày…

Hồ Hạo Nhiên liếc hắn một cái, làm những lời nói tiếp sau của hắn phải nuốt hết lại.