Chương 1943: Tìm người thế nào để hợp tác với Liễu Tuấn?

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Liễu bí thư xem, hiện tại đã đến thời gian ăn cơm, hai vị lãnh đạo có phải nên dùng cơm trước, sau đó chúng ta mới báo cáo công tác?”

Úc Chí Đạt cẩn thận dò hỏi, trong mắt mang theo vài phần mong mỏi.

Liễu Tuấn hầu như cũng chưa vào cửa, ngày hôm nay đột nhiên đến đây thị sát, nhất định là có nguyên nhân. Bất kể là nguyên nhân gì, điều này đối với Úc Chí Đạt mà nói chính là một cơ hội, phải vững vàng nắm lấy. Có thể, đây cũng là cơ hội duy nhất. Phí thời gian hai năm nữa, phỏng chừng chỉ có thể là cấp Phó sở suốt quãng đời còn lại.

Liễu Tuấn thản nhiên cười: “Được, ăn cơm trước. Chí Đạt, khách sạn Thanh Tùng này rất tốt, Khâu chủ tịch nghe nói văn phòng đặt tại thủ đô mà tạo rất nhiều lợi nhuận nên muốn qua đây xem. Đợi cơm nước xong, mọi người có kinh nghiệm tốt gì có thể giới thiệu cho Khâu chủ tịch. Đương nhiên, gặp phải nan đề gì thì có thể thỉnh giáo. Khâu chủ tịch chính là một thần tài đấy.”

Khâu Tinh Xuyên cười cười, không nói năng gì.

Những lời cuối cùng của Liễu Tuấn đã khiến /khâu chủ tịch “cảnh giác”. Người này dù đã làm bí thư Tỉnh ủy nhưng cũng không thể không đề phòng. Nếu như tùy tiện tiếp lời, đến lúc đó nói không chừng lại bị hắn “bẫy” một phát.

Liễu bí thư đã có “tiền án” là vậy.

Hôm nay không thể so với dĩ vãng, hắn là chủ tịch Hội ngân giám, không phải là thống đốc của ngân hàng Trung ương.

Úc Chí Đạt vội vã nói: “Đúng đúng, có thể được hai vị lãnh đạo chỉ điểm, chính là cầu còn không được. . . Liễu bí thư, Khâu chủ tịch, mời đi bên này.”

Về phần năng lực lợi nhuận của khách sạn Thanh Tùng thì không sai, vì sao chủ tịch Hội ngân giám muốn đến xem, đó không phải là việc Úc Chí Đạt nên suy nghĩ. Tuy nói hai người có vẻ như rất không phối hợp với nhau, nhưng tâm tư của lãnh đạo sao lại có thể dễ dàng mà đo lường được? Nhiệm vụ của hắn chính là chiêu đãi lãnh đạo cho tốt.

Nói không chừng Khâu chủ tịch lập tức sẽ phải ra bên ngoài nhậm chức bí thư Tỉnh ủy hay tỉnh trưởng thì sao?

Đây cũng là việc rất bình thường.

Mấy năm nay mặc dù Úc Chí Đạt bị biên duyên hóa, đang ở thủ đô, nhưng đối với đại cục lại thấy rõ hơn nhiều so với cán bộ mấy năm nay. Hắn hiểu Khâu Tinh Xuyên là bạn tốt của Liễu Tuấn, cũng là nhân vật lĩnh quân mới xuất hiện mà phe phái cực lực ủng hộ. Sau này Khâu Tinh Xuyên muốn đi lên cương vị càng cao hơn, lý lịch có thực chức lãnh đạo ở địa phương cũng là thứ cần có.

Khách sạn Thanh Tùng là bốn sao đồng thời cũng là văn phòng trú tại Thủ đô, cho nên nó hơi khác một chút so với khách sạn thông thường. Tại hậu viện của khách sạn Thanh Tùng có sáu tòa biệt thự độc lập, nhân viên phục vụ đều được bố trí đầy đủ, đây là chuyên môn chuẩn bị cho các lãnh đạo trong tỉnh vào kinh thành làm việc. Đương nhiên, khi lãnh đạo tỉnh không có, người đứng đầu của các địa thị và bộ uỷ trực thuộc tỉnh cũng có tư cách vào ở.

Úc Chí Đạt dẫn Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên đến căn lầu số 1 ở hậu viện.

Căn lầu số 1 ở trên diện tích kiến trúc hay là thiết bị lắp đặt bên trong đều là tốt nhất trong khu biệt thự, trên nguyên tắc chỉ cung cấp cho bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng sử dụng. Lãnh đạo tỉnh khác thường sẽ không được an bài ở đây.

Trước đây khi Lưu Phi Bằng vào kinh làm việc, rất thích ở tại căn lầu số 1.

“Ha ha, căn lầu này cũng không tệ lắm, rất có cảm giác.”

Đi vào căn lầu số 1, Khâu Tinh Xuyên mỉm cười nói.

Khâu Tinh Xuyên nói: “Thủ đô tấc đất tấc vàng, cái này rất không được rồi. Rất nhiều khách sạn năm sao cũng không có biệt thự phân phối độc lập như vậy.”

Liễu Tuấn cười nói: “Nếu Khâu chủ tịch thích thì cứ xem như nhà của mình là được, bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây ở. Tuy nhiên đã nói trước rồi đấy, phí dụng phải thì phải thanh toán, chúng tôi cũng không chiêu đãi miễn phí.”

Khâu Tinh Xuyên cười ha ha: “Ừm, không hổ là bí thư Tỉnh ủy tỉnh A, đại biểu cho thương nhân Nam phái, Liễu bí thư xem như là đã nắm được rất sâu tinh túy của thương nhân Nam phái rồi đấy.”

Hai vị lãnh đạo hay nói giỡn, Úc Chí Đạt tự nhiên chỉ có thể cười theo, tuyệt đối không thể tùy ý nói chen vào.

Úc Chí Đạt cấm lấy thực đơn từ trong tay nhân viên phục vụ, kính cẩn đưa cho Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên. Liễu Tuấn và Khâu Tinh Xuyên cũng không khách khí, đều tự chọn hai món ăn, còn lại thì Úc Chí Đạt sẽ an bài. Tuy nhiên Liễu Tuấn ý đặc biệt phân phó, không được làm nhiều, lãng phí.

Rất nhanh, sáu món ăn và một canh đã chuẩn bị chu toàn và lần lượt được đưa lên.

Thấy lãnh đạo cũng không có ý gọi người tiếp khách, Úc Chí Đạt liền rời khỏi nhà hàng, lại nháy mắt gọi hai nhân viên cũng lui ra ngoài. Đại lãnh đạo như Liễu bí thư và khâu chủ tịch ăn cơm cùng nhau, nội dung nói chuyện cũng rất mẫn cảm, người khác sẽ không thể nghe ké được.

“Nào, Liễu Tuấn, kính cậu một ly.”

Khâu Tinh Xuyên tự mình rót đầy rượu cho Liễu Tuấn, sau đó nâng ly nói. Liễu Tuấn được tuyển bí thư Tỉnh ủy hơn một tháng, đây vẫn lần thứ hai y tụ họp với bạn, lễ tiết này vẫn phải chú ý một chút.

Liễu Tuấn nâng ly lên cạn với Khâu Tinh Xuyên, hai người đều là uống 100%.

“Cục diện cuối cùng cũng sáng tỏ, thật không dễ dàng nhỉ.”

Khâu Tinh Xuyên cảm khái nói.

Trận chiến đấu này đã dài đến mấy năm, hiện tại rốt cuộc thắng bại phân minh. Khâu Tinh Xuyên bị hãm thân vào trong cũng cảm thấy một loại thoải mái. Kế tiếp, chính là hiệp thương thế nào, đạt thành cân đối mới thế nào.

Liễu Tuấn cười nói: “Đại cục tuy sáng tỏ, nhung cục cá biệt, sợ rằng sẽ càng khó bề phân biệt.”

Đây cũng là lời nói thật, trao đổi lợi ích là một việc vô cùng vi diệu. Đó cũng không phải rau cải trắng đưa ra thị trường, minh mã yết giá, tiền giao cháo múc rõ ràng. Mỗi tập đoàn chính trị đều muốn tại lần “thanh trừ” lần kế tiếp thu được lợi ích lớn nhất nhưng khẳng định không phải mỗi bên đều có thể như nguyện dĩ thường.

Khâu Tinh Xuyên thản nhiên nói: “Đúng là như vậy, cũng bao gồm cả tỉnh A. Có người không muốn thấy được cậu yên tĩnh như vậy, có người nói chuẩn bị sẽ điều qua họ Hô Diên, chung ban với cậu.”

Họ Hô Diên đương nhiên chỉ chính là đương nhiệm tỉnh trưởng tỉnh Hải Tây- Hô Diên Ngạo Bác, một người cũng rất cường thế, điều hắn qua tỉnh A, ý đồ không muốn “yên tĩnh” là rất rõ rệt.

Vu Hướng Hoành sụp đổ, bên kia bị thương nặng, nội bộ đương nhiên sẽ xuất hiện những tiếng nói bất đồng. Tương đối mà nói, Cù Hạo Cẩm nhất hệ càng đạt được sự coi trọng của cao tầng hơn trước đây. Đoạn thời gian trước, Kính Thu Nhân, Trình Tử Thanh tọa trấn chỉ huy, Vu Hướng Hoành mình trần ra trận, hò hét xung phong, “phân công” nhiệm vụ rất là rõ ràng, hình như có thể coi là là “tổ hợp hoàng kim”. Hôm nay bị Nghiêm Liễu hệ triệt để đánh bại, nội bộ đại phái hệ yêu cầu tự mình kiểm thảo lại. Mà Cù Hạo Cẩm lập thân đoan chính, phẩm đức tốt thì trong mắt đại lão cao tầng trở nên càng đáng quý hơn.

Căn cứ vào tình thế của giai đoạn hiện tại để dự đoán, nhiệm kỳ mới năm nay, hội nghị thành viên cự đầu sẽ xuất hiện biến hóa rất lớn.

Kính Thu Nhân bởi vì lần “thất bại” này tiến thêm một bước là không thể, mục tiêu lớn nhất lúc này chính là ở trong tuyển cử nhiệm kỳ mới năm nay thu được cơ hội liên nhiệm. Tuy nhiên cũng có độ khó. Mấy vị nguyên lão của Minh Châu hệ rất có khả năng sẽ hướng vào Cù Hạo Cẩm và Trâu bộ trưởng, hy vọng mượn năng lực của họ để tiếp tục khởi động non sông, tối thiểu thì cũng không thể để cho các phe phái khác liên thủ đè ép quá mức được.

Hô Diên Ngạo Bác là thuộc hạ cũ của Cù Hạo Cẩm, rất được Cù Hạo Cẩm coi trọng, có thể nói là chi chính trong chi chính. Do hắn đảm nhiệm tỉnh trưởng tỉnh A sẽ sẽ rất có lực hiệu triệu, có thể tương đối thoải mái mà tập hợp lại các thành viên cũ của Cù Hạo Cẩm và Lưu Phi Bằng, tiếp tục dựng lên đại kỳ, tỉnh A không đến mức sẽ thật sự biến thành “hậu hoa viên” mới của Nghiêm Liễu hệ được.

An bài như vậy chủ yếu là xuất phát từ suy tính mặt chính trị. Đương nhiên, cũng không bài trừ có thành phần “tranh hơn thua” ở bên trong. Bất kể như thế nào cũng phải có người đứng ra kiềm chế Liễu Tuấn, không thể để cho danh tiếng của y càng lớn mạnh hơn.

Có thể có một số đại nhân vật có ánh mắt đã thấy được vài chục năm sau. Nếu như hiện tại không kiềm chế Liễu Tuấn một chút, cứ để mặc cho y phát triển như vậy, vài chục năm thời gian trôi qua, Liễu Tuấn thực sự không người có thể kháng cự.

Ánh mắt của chính trị gia xưa nay không phải thiển cận.

Liễu Tuấn cười cười, khẽ lắc đầu: “Tôi thấy cũng chỉ là một lời đồn. Phân lượng của Hô Diên Ngạo Bác không đến mức nhẹ như vậy đâu.”

Khâu Tinh Xuyên cũng cười.

Trên điểm này, hắn và Liễu Tuấn có cái nhìn hoàn toàn nhất trí. Hô Diên Ngạo Bác là đội hậu bị bên kia gắng sức bồi dưỡng, quyết không đến mức được sử dụng như một “quả boom”. Nói như vậy, cán bộ đội hậu bị có tiền đồ thì nhất đều phải bảo vệ thỏa đáng hơn, trước khi mình trở nên cường đại đến cực điểm, khả năng đưa tới tỉnh A để sống mái với Liễu Tuấn sẽ không lớn.

An bài có chỉ số nguy hiểm rất cao như vậy, cho dù Liễu Tuấn cố kỵ đến ảnh hưởng của các mặt cũng sẽ không chèn ép Hô Diên Ngạo Bác quá mức. Nhưng là trợ thủ của Liễu Tuấn, ngay từ đầu Hô Diên Ngạo Bác sẽ bị vây trong cảnh phụ thuộc địa vị, muốn tại tỉnh A thành một phái riêng thì độ khó quá lớn. Khả năng lớn nhất chính là tại tỉnh A năm năm, hoàn toàn bao phủ dưới vầng sáng của Liễu Tuấn, cam chịu làm một chiếc lá tô điểm thêm đóa hồng Liễu Tuấn.

Đã đến trình tự cấp tỉnh bộ, không ai lại đi lãng phí thời gian như vậy.

“Cho nên, có một loại ý kiến khác là muốn để cậu phối hợp với một tỉnh trưởng lão luyện thành thục.”

Khâu Tinh Xuyên nói.

Liễu Tuấn gật đầu tán thành: “Ừm, an bài như vậy cũng là kế sách rất tốt rồi.”

Liễu Tuấn có cường thế, dù sao tuổi còn trẻ, phối hợp cho hắn một tỉnh trưởng lão luyện thành thục, một kỳ sau sẽ lui tuyến hai là “chiến thuật” hợp lý nhất. Cái gọi là không cầu sẽ được, nếu không có không gian tiến thêm một bước để bay lên, thời gian quyền uy hiển hách của Liễu bí thư gây nên trên đầu “lão tỉnh trưởng” không khỏi bị suy giảm mạnh. Bản thân Liễu bí thư cũng phải chú ý, không thể để lại ảnh cái tiếng là “khi dễ” lão đồng chí.

Khâu Tinh Xuyên nhìn Liễu Tuấn một cái, thản nhiên nói: “Nhân tuyển như vậy, hiện tại đã có vài người, chỉ nhìn xem cuối cùng sẽ định thế nào thôi.”

Vài nhân tuyển này Liễu Tuấn cũng đã nghe nói. Trong đó có phó chức của bộ uỷ Trung ương, có bộ uỷ quốc gia, cũng có cán bộ của tỉnh khác, đều có đủ điều kiện đảm nhiệm một tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn mỉm cười không nói gì, tay thì gắp lấy một đũa thức ăn.

“Này, sao tôi nghe nói là cậu đã có ý nghĩ khác nhỉ?”

Khâu Tinh Xuyên nhìn Liễu Tuấn, hơi hiếu kỳ hỏi.

Liễu Tuấn cũng biết ngụ ý của hắn là gì, cười nói: “Đừng quản việc này, uống rượu đi.”