Chương 1534: Chỉ chiêu

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Chế độ lãnh đạo tập thể đó em suy nghĩ qua đi, phải toàn diện một chút, đường lối của thầy Mai là chính xác, hơi giống thế chế chính trị của của chúng ta hiện nay, đảng ủy, chính phủ, hội đồng nhân dân, chính hiệp, ai có chức trách nấy, không phải một ban nào đó quản lý tất cả. Ví dụ ban giáo viên chủ yếu là quản lý chuyện trường học và nghiên cứu. Ở trưởng học có thể gọi là hội nghị đại biểu giao viên, ở những vấn đề này, hội nghị có quyền quyết định. Các việc khác do ban giáo vụ xử lý. Ở các quốc gia phương tây gọi là hội đồng giáo dục, toàn bộ việc quản lý, kinh doanh, phát triển do hội đồng ngày quyết định. Hội nghị đại biểu giáo viên có thể đưa ý kiến tham khảo. Nhân tuyển của hội đồng giáo dục này phải chú ý, phải chọn nhiệt tình với giáo dục, nhiệt tình tài trợ giáo dục làm thành viên.
Liễu Tuấn rất kiên nhẫn nói.

Kiếp trước Liễu Tuấn chẳng kiến nhẫn với Hạ Hiểu Tình như vậy, y làm thế là do “tâm lý bồi thường” hi vọng có thể cấp cho Trầm Nhiêu thêm chút quan tâm yêu thương hoặc trợ giúp.

– Biết rồi…

Trầm Nhiêu tiếp tục bĩu môi, thật ra trong lòng rất phục Liễu Tuấn, người này quan liêu một chút, nhưng nghe ra còn có chút chân tài thực học, nói tới toàn là điều mấu chốt.

Liễu Tuấn uống một ngụm trà, đã nhìn thấy đáy cốc rồi.

Trầm Nhiêu không nói gì, đứng dậy cầm lấy cốc của Liễu Tuấn, ra ngoài đổ đẩy nước sôi vào đặt trước mặt y. Có điều Trầm Nhiêu lại ấm ức.

Vốn cho rằng mình biểu hiện như thế, người này phải cám ơn một tiếng, ai ngờ y cầm ngay cốc lên uống như chuyện hiển nhiên.

Điều này làm Trầm Nhiêu mang “chủ nghĩa nữ quyền” rất bất mãn.

Liễu Tuấn chẳng phát hiện ra cô giáo Trầm bất mãn, nói ra cũng phải thôi, hiện giờ thân phận y ra sao, không biết có bao nhiêu người nghĩ đủ mọi trò lấy lòng y, tiểu nha đầu rót cho y cốc nước thì có là cái gì.

Tâm tư của Liễu bí thư đang ở việc cải cách giáo dục.

– Lần trước em cải cách giảng dạy anh thấy là đường lối rất đúng, cách giáo dục của chúng ta hiện nay là loại nhồi vịt, điều này rất bất lợi cho sự phát triển của học sinh, là sự hủy hoại lớn cho sức khỏe của học sinh, cũng hạn chế động lực học tập tri thức mới của chúng sau này. Nói thật, giáo dục của chúng ta quá công lợi, tất cả đều vì thi đỗ vào đại học, tìm được việc làm tốt. Đây kỳ thực là đi ngược lại bản chất giáo dục, đi ngược lại bản chất học tập… Rất nhiều người trẻ tuổi, vừa thi đỗ đại học là vứt bỏ sách vở, chỉ biết ăn chơi , không hứng thú học tập thêm. Thường có nhiều học sinh ưu tú đạo đức lẫn học tập ở trung học, tới đại học liên tục trốn tiết, nguyên nhân chủ yếu nhất là do chán học.
Liễu Tuấn châm một điếu thuốc nói.

Trầm Nhiêu nhiều lần kháng nghị việc Liễu Tuấn hút thuộc, nhưng hiệu quả hoàn toàn là con số 0, Liễu Tuấn cứ hút như cũ. Trầm Nhiêu ngoài túc giận thì chẳng biết làm thể nào, cũng có chút kỳ quái, sao người này cố chấp như thế mà mình cứ muốn ở bên y? Nếu đổi lại là nam nhân khác dám không nghe lời “khuyên bảo”, cô giáo Trầm sớm đã bỏ đi rồi.

Hiện giờ cô giáo Trầm quen rồi, không để ý nữa, chỉ chuyên tâm nghe lời Liễu Tuấn nói, thực sự là nói vào gan ruột của cô.

– Anh cho rằng, hiện giờ trung học nếu bòi dưỡng ra nhân tài kiểu mới, phương diện nội dung và phương thức giáo dục phải thay đổi. Anh có mấy quan điểm, em tự tham khảo xem, nếu có thể dụng được thì viết vào phương án của em… Thứ nhất, anh cho rằng có thể thí điểm lớp học nhỏ, trong trường em bao nhiêu học sinh một lớp.

– Dạ? Ừm… Chừng 60 học sinh, khối tốt nghiệp nhiều hơn một chút, 70 học sinh một lớp.

– Ừ, không khác thời của anh mấy, bọn canh khi tốt nghiệp một lớp 80 người, lớp bổ túc càng khủng bố, hơn một trăm người, thậm chí 200 người cũng có, bằng giảng đường đại học rồi.. Theo anh lớp nhỏ này 30 học sinh là hợp lý, chúng ta muốn phổ biến giáo dục nhân cách, giáo dục vui vẻ. Mục đích đầu tiên của giáo dục là dạy học sinh làm người như thế nào, tiên học lễ hậu học văn mà…

– Ừ quan điểm này em tán đồng, nhưng trường học không tán đồng đâu…

Trầm Nhiêu gật lấy gật để, gặp phải ánh mắt của Liễu Tuấn, không khỏi xấu hồ lè lưỡi ra, vừa rồi đã nói, trường học có đồng ý hay không, trước tiên không quan tâm.

– Điều thứ hai, môn học phụ rất quan trọng. Vì thi cử, rất nhiều trường học của chúng ta đã ít môn phụ càng ít hơn nữa, một số thậm chí chỉ có hư danh. Điều này kỳ thực không đúng, môn học phụ rất quan trọng cho việc tăng trưởng tri thức, có lợi cho học sinh sau này vào xã hội. Thứ ba, trường học không chỉ tăng cường thể dục, âm nhạc mỹ thuật, mà còn phải dưới sự dẫn dắt các giáo viên thành lập tổ, câu lạc bộ yêu thích môn nào đó, nhìn qua thì không có tác dụng gì, thực tế làm mở rộng tầm nhìn, tăng cường hứng thú học tập của học sinh. Vi như học ảo thuật, xiếc. Đừng coi thường những thứ đó, nó là căn bản giáo dục vui vẻ, ít nhất tăng thêm sức tập trung học tập. Khiến đi học trở thành một chuyện thú vị, anh nghĩ tâm tình học tập của đám trẻ sẽ có thay đổi lớn lao..

– Ha ha, nếu làm vậy thật thì thiên hạ đại loạn rồi, trường học biến thành sân chơi mất…
Trầm Nhiêu cười, nhưng mắt lộ vẻ mong mỏi, nói:
– Chưa nói gì khác, anh làm em bị hấp dẫn rồi, núi đúng là có trường học như thế, em tình nguyện làm học sinh một lần nữa…

– Vậy phải xem bản lĩnh của em rồi.

Trầm Nhiêu ngạc nhiên:
– Sao lại xem bản lĩnh của em? Đâu phải em nói mà quyết định được.

– Ha ha, chưa chắc đâu, chỉ cần em làm tốt phương án, nói không chừng được Dịch Hàn coi trọng.

Trầm Nhiêu mắt sáng lên:
– Phải ha, mau mau, anh còn chủ ý xấu xa gì nói hết cả đi để em tham khảo.

Lần này tới Liễu bí thư cay cú, đưa tay gõ cho một cái.

Kiếp trước đây là động tác nhỏ y hay làm với Hạ Hiểu Tình.

– Điều thứ tư, là điều nghiêm túc. Các phòng nghiên cứu và giảng dạy phải thực sự làm nghiên cứu, trả lại quyền ra để thi cho giáo viên dạy học. Hiện giờ những phòng nghiên cứu này chỉ biết ra những quyển sách bộ đề thi gì đó, toàn là nghĩ tới cách moi tiền học sinh, thật không ra làm sao cả.
Liễu Tuấn vừa nói vừa lắc đầu.

Trầm Nhiêu tròn mắt lên:
– Chuyện này làm sao anh biết được?

Liễu Tuấn cười không đáp, y đã quan tâm tới cải cách giáo dục, thì một số hiện tượng lạ trong trường học, Liễu bí thư thế nào cũng biết đôi chút.

– Điều thư năm liên quan tới cô giáo Trầm.

Trầm Nhiêu gật mình:
– Sao lại liên quan tới em?

– Ha ha, anh thấy giáo viên trung học hiện này cần tiến hành bồi dưỡng lại một lần nữa. Có rất nhiều giáo viên trung tiểu học, từ khi đi học tới khi làm giáo viên, chỉ có biết mấy thứ sách vở liên quan tới thi cử, chẳng có chút tố dưỡng tri thức nào, tố dưỡng khác càng chẳng cần nói. Cô giáo Trầm, cô nói chuyện này có đúng không?

Trầm Nhiêu chun mũi, phản đối:
– Hừ, anh vu không, cô giáo đây là sinh viên ưu tú, sở thích phong phú, ca hát khiêu vũ, cầm kỳ thi họa, cái gì cũng biết, tưởng giống như anh chỉ biết ăn uống thôi hả.

Liễu Tuấn cười ha hả, tiếng cười rất khoan khoái.

Kỳ thực mỗi tuần cùng Trầm Nhiêu đi dạo, xem sách, nói chuyện, chẳng phải là sự điều tiết với Liễu bí thư sao? Rất nhiều quan viên sau khi tan ca đắm chìu vào ăn chơi hưởng lạc, cũng quá nửa làm dịu thần kinh quá căng thẳng của mình.

– Thứ sau, chính là bố trí tiết học, ở rất nhiều quốc gia tiếng Anh, trung học có một tiết cổ điển, học Shakespeare học Magna Carta, không học qua những môn này thì không được thi đại học các chuyên ngành pháp luật. Nước ta lịch sử lâu đời, văn học cổ điển bao la như biển, anh nghĩ nên có một môn học tương tự chuyên học những môn văn hiến, sử thư, chế độ, chính luận, thơ phú, không hệ tệ đâu.

Ý kiến này làm cố giáo Trầm hơi hoa mắt chóng mặt, nghĩ một lúc mới cẩn thận nói:
– Văn học của chúng ta không phải có cổ văn sao? Còn lịch sử nữa, thế là đủ rồi chứ?

– Đủ hay không anh không bình luận, em tự xem lấy mà làm.

Trầm Nhiêu ngoẹo đầu suy nghĩ, lúc sâu mới miễn cưỡng nói:
– Nể tình anh tốn công suy nghĩ, em đem những thứ này viết vào trong báo cáo, chỉ cần lãnh đạo nhìn trúng, coi như anh có chút cống hiến với cải cách giáo dục.

Liễu bí thư nói:
– Giúp đỡ được cho đại nghiệp cải cách của cô giáo Trầm là kẻ hèn này vinh dự lắm rồi.

– Đương nhiên, không phải là ai ý kiến với em cũng được tiếp nhận đâu.
Cô giáo Trầm rất kiêu ngạo nói.

Liễu bí thư cười ha hả.

– Thế này nhé, vì biểu dương cho sự nỗ lực của anh, lát nữa ăn cơm em sẽ trả tiền.
Cô giáo Trầm khảng khái nói, có lẽ cảm thấy an toàn, lại thêm vào một câu:
– Mời anh ăn sơm suất