Chương 787: Lăng nhã

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngày 25 tháng chạp, năm hết tết đến, các đơn vị cơ quan đã chẳng còn ai chịu nghiêm túc làm việc nữa rồi, các cán bộ thì bận rộn đi lo lót quan hệ, các cán bộ phổ thông thì tất bận chuẩn bị ăn tết, không khí hân hoan nào nhiệt. Khu Trường Hà thì phong trào kiến thiết tưng bừng.

Liễu nha nội trước đó mặc dù bị xử phạt cảnh cáo, nhưng thu hoạch cũng dồi dào, Trì Cổ bị đuổi việc, từ cán bộ cấp chính xử trở thành “chân trắng”, cả đời này hắn xem như đã cáo biệt thể chế rồi, cho dù nhà họ Trì có thể lực tới đâu, Trì Cổ cũng không thể đông sơn tái khởi được nữa.

Kỳ thực với cái tính cách của Trì Cổ, hắn đúng là không hợp kiếm cơm trong thể chế nữa, lần này còn bảo vệ nổi, nhưng lần sau thì sao? Nói không chừng bị tổng thẳng vào nhà lao ngồi bóc lịch rồi.

Dù sao Trì An Phong cũng không ở trên chính trường nữa, mặc dù dư uy vẫn còn, nhưng quan trường rất thực tế, ân tình dùng một lần là ít đi một phần, nhà họ Trì vì bảo vệ cho Trì Cổ lần này xem như đã vận dụng hết vốn liếng, nhưng quan hệ có thể dùng đã dùng cả rồi, nợ món ân tình lớn như vậy còn phải trả nữa.

Giả sử ân tình lần này còn chưa trả hết đã lại xảy ra chuyện gì, lúc đó muốn người ta ra mặt thì khó lắm!

Xử lý được Trì Cổ, lại điểu Vương Bác Siêu từ tít thành phố Đại Ninh tới thay thế vị trí chính pháp ủy, Liễu Tuấn một chiến dịch đã lập nên quyền uy của mình ở khu Trường Hà và Cty Trường Phong.

Song Liễu bí thư hiểu rất rõ, loại việc dựa vào mưu mô để lập nên quyền uy là không đủ vững chắc, kỳ binh chỉ có thể dùng một lần, nếu muốn lập nên uy tín lâu dài thì phải có thành tích.

Hai tập đoàn tài chính khổng lồ của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, trút tiền vào một khu cao tân nhỏ tí, tức thì cả khu vận chuyển cao tốc. Tranh thủ trước khi hết năm, một loạt hiệp nghị hợp tác đã được ký, đợt tài chính đầu tiên đã gửi đến, gần tới một tỷ, mấy chục hạng mục lớn nhỏ đồng loạt khởi công, tức thì tiếng máy móc xây dựng nổ uỳnh uỳnh khắp khu Trường Hà, các vị giám đốc đầu tư bên ngoài quần áo sang trọng lũ lượt xuất hiện ở các công trường, tiền hô hậu ủng, cho dù là thời đỉnh cao của khu cũng không thấy được cảnh tưởng náo nhiệt như thế.

Liễu Tuấn dùng thủ đoạn mạnh mẽ, quả nhiên thu được hiệu quả rất tốt, trên tỉnh vốn còn một số tiếng chất vấn nghi ngờ Liễu Tuấn, hiện giờ đều dần lắng xuống.

Thành tích sờ sờ ra đó, còn nói được gì nữa.

Hạng mục kiến thiết cụ thể ra sao Liễu Tuấn không xen vào, Tiểu Thanh và Xảo Nhi phái tới đều là tinh anh thực sự ở thường trường, đoàn thương nhân mà Kim Phú Xương kéo tới cũng chẳng có ai là hạng xoàng, không cần Liễu bí thư phải “lắm mồm”. Liễu bí thư chỉ cần nắm thật chức hai ban công chức và quản lý của khu, toàn lực chi viện hậu cần, không để các nhà đầu tư bị níu chân.

Vương Bác Siêu vừa nhậm chức, liền dùng thủ đoạn sấm sét học từ Lương Quốc Cường và Trình Tân Kiên, một mặt chỉnh đốn trật tự nội bộ chi cục công an, thanh trừng đám thân tín của Trì Cổ, một mặt triển khai hoạt động chính đốn trị an rầm rộ, đem cả một đám lưu manh ương ngạnh trong khu tóm một mét mấy chục tên về đồn công an, uốn nắn cẩn thận. Đem một số tên đặc biệt ngang ngược trong đó đưa thẳng vào nhà lao, những kẻ cầu đầu thì bắt đầu thu thập tài liệu, chuẩn bị đem ra xét xử.

Thế là diện mạo của khu Trường Hà được rực rỡ hẳn lên, dân chúng hò reo ăn mừng, khen ngợi bí thư và cục trưởng cục công an mới rầm trời.

Liễu nha nội cuối cùng cũng khẽ thở phào một hơi, cho rằng có thể an tâm đón năm mới rồi.

Không ngờ vào lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại ngoài dự liệu.

Điện thoại do Lăng Nhã gọi tới.

– Liễu Tuấn, tôi đang ở sân bay Ngọc Lan.
Trong điện thoại Lăng Nhã nói có chút tức giận.

Liễu Tuấn ngạc nhiên lắm, mặc dù cấp bậc của Lăng Nhã không cao, nhưng lại là nhân viên trong văn phòng của Hồng lão tổng, nếu như vì công việc mà tới Ngọc Lan, tuyệt đối không thể lặng lẽ như thế. Giả sử Lăng Nhã tới du lịch thì càng không đúng, giờ đã sắp hết năm, cô chạy tới đây du lịch làm cái gì? Mà Ngọc Lan cũng chẳng phải là thẳng cảnh du lịch nổi tiếng.

Hơn nữa nghe giọng nói rõ ràng là đang giận ai đó!

– Được, cô ở nguyên đó đừng đi đâu, tôi tới đón cô ngay.
Liễu Tuấn không kịp nghĩ nhiều, dặn.

– Ừ.
Lăng Nhã cũng chẳng nói thừa, cúp điện thoại luôn.

Khi Liễu Tuấn tới sân bay, Lăng Nhã bấc giác đưa cổ tay lên xem đồng hồ, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ, có điều chỉ thoáng qua chốc lát, lập tức hồi phục vẻ không vui.

Từ khu Trường Hà tới sân bay Ngọc Lan, phải tới mười bốn mười lăm kilomet, Liễu Tuấn mười mấy phút sau đã tới nơi, có thể coi là thần tốc. Phải biết rằng khi đó còn chưa có đường cao tốc, có thể thấy Liễu bí thư cúp điện thoại một cái là không chần chừ một giây lái xe chạy tới ngay.

Lăng Nhã không ngờ vẫn ăn mặc đồ công sở vô cùng chính thức, khí chất ưu nhã của cán bộ hành chính và nữ trí thức cao cấp lộ ra hoàn toàn. Trên tay cô trống trơn, chẳng có hành lý gì cả, cứ như cô làm việc ở thành phố Ngọc Lan, vừa mời từ văn phòng làm việc đi ra, chuẩn bị ăn cơm qua loa, rồi lại lao đầu vào trong công việc bộn bề.

Liễu Tuấn thì ăn mặc rất tùy ý, áo Jacket màu vàng nhạt, cùng áo len cao cổ màu xanh thẫm, dày da quần tây, đầy sức sống thanh xuân, không hề nhận ra được là người đứng đầu một cơ quan hành chính.

Liễu Tuấn vừa đi tới gần, đã theo thoi quen đưa tay ra, Lăng Nhã bĩu môi, như chẳng hề trông thấy bàn tay Liễu bí thư, hậm hực nói:
– Liễu Tuấn, anh cố tình chọc tức tôi đấy à?

Liễu nha nội mỉm cười thu tay lại, nói:
– Tiểu Nhã, tôi không phải là Trương Nghị, đừng lấy tôi ra mà trút giận.

– Được, anh giỏi lắm! Nếu thế thì xin mời ngài trở về đi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra, tôi đáp chuyến bay kế tiếp quay lại.

Lăng Nhã tức thì giận dỗi quay người đi, dày cao gót nện rầm rầm trên sàn đá, đến thẳng chỗ bàn vé, chiếc eo nhỏ đong đưa rất đúng mực, thêm vào bộ đồng phục bó chặt cặp mông tròn trịa, làm cho mấy nam nhân bên cạnh mở to mắt ra nhìn.

Lăng Nhã đi chừng hai mươi bước, cảm giác Liễu Tuấn chẳng hề đi theo, không nhìn được quay đầu lại nhìn, nhưng phát hiện ra Liễu nha nội theo sát sau mình cách mấy mét, nhìn mình rất vui vẻ.

– Tại sao anh đi đứng không có chút tiếng động nào vậy? Anh có còn là nam nhân không?
Lăng Nhã trừng mắt lên.

– Đi thôi, đừng để lát nữa lên máy bay khóc lóc một mình.

Liễu Tuấn mỉm cười kéo tay Lăng Nhã, động tác hết sức tự nhiên, cứ như hai người là bạn bè lâu năm rồi vậy.

– Đừng hòng! Có anh khóc một mình ấy.

Lăng Nhã bĩu môi, đôi mày liễu hơi nhưỡng lên, thậm chí còn khẽ dậm chân, như cô bé con hời dỗi, đâu còn chút bóng dáng gì của nữ nhân trưởng thành.

Liễu Tuấn chỉ cười, nắm tay Lăng Nhã đi ra ngoài.

Lăng Nhã để mặt cho y nắm tay mình, không nói một lời.

Đi ra khỏi phòng chờ, gió lạnh căm căm thổi qua, tấm thân mảnh mai của Lăng Nhẽ khẽ run lên, bất giác nhích lại gần Liễu Tuấn, nhưng y lại khẽ buông tay cô ra.

Lăng Nhã hơi giật mình, vội tách ra một chút.

Nhưng không biết vì sao, nam nhân này chỉ nắm tay cô một lúc, sự phiền muộn trong lòng đã tan đi không ít.

Liễu Tuấn lái tới là chiếc xe BMW sang trọng trước kia của giám đốc Cty Trường Phong, Liễu Tuấn tạm thời còn chưa xử lý, có điều chiếu theo cách làm của Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc, chỉ sợ chiếc xe ngày không giữ được bao lâu.

Xe của thành ủy phân phối cho y chỉ là một chiếc Audi, chiếc xe này quá bắt mắt.

– Này, cán bộ cấp sở ở thành phố Ngọc Lan đều đi xe xa hoa như vậy sao?
Ngồi trên chiếc ghế da rộng rãi êm ái của chiếc BMW, Lăng Nhã tò mò hỏi.

Liễu Tuấn thản nhiên nói:
– Cô quan tâm nhiều như thế làm gì? Cãi nhau với Trương Nghị, chạy tới chỗ tôi thư giãn, thì phải bỏ suy nghĩ của nhân viên văn phòng Hồng lão tổng đi. Nếu không khi cô trở về vẫn cứ tức tối thôi.

Lăng Nhã lại bị tức nghẹn luôn.

Cô đột nhiên phát hiện ra, nhận thức của mình với Liễu Tuấn không được toàn diện, trước kia chỉ cảm thấy người này chững chạc thành thục, có thể cho người ta cảm giác an toàn, làm bạn bè rất tốt. Nhưng không ngờ tới kẻ này còn có một mặt “vô lại” như thế, nói câu nào là làm người ta tức chết câu đó! Hoàn toàn là thái độ của một tên nha nội.

Lăng Nhã trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn, làm om lên:
– Hừ, làm sao anh lại biết tôi và Trương Nghị cãi nhau? Anh dựa vào cái gì mà khẳng định như thế?

Liễu Tuấn cười nói:
– Đại tiểu thư, cô viết hai chữ khó chịu lên trên mặt kia kìa! Chẳng là là cô giận thủ trưởng nên từ xa xôi ngàn dặm chạy tới đây à?

– Con người anh thật là, anh quá tự tin đấy! Tôi không thể cãi nhau với bạn bè à? Sao cứ nhất định phải cãi nhau với Trương Nghị.
Lăng Nhã miệng thì nói cứng, nhưng trong lòng ngạc nhiên không thôi.

Không thể không thừa nhận, những người làm lãnh đạo cơ sở, ánh mắt nhìn mặt đoán y rất là sắc sảo, tựa hồ nhìn một cái là xuyên qua lục phủ ngũ tạng của ngươi, làm ngươi chẳng thể trốn đi đâu được.

Nhưng nếu là người khác, cho dù có nhìn thấu tâm tư của mình cũng sẽ không nói thẳng ra như Liễu Tuấn, mà chỉ giữ trong lòng, mặt còn cười tươi, nói những chuyện chẳng liên quan, để chuyển hướng đề tài.

– Cô mà cãi nhau với bạn bè thì phải về khóc lóc kể lể với Trương Nghị! Cãi nhau với Trương Nghị, thì mới tìm bạn bè khóc lóc kể lể.

– Anh chết đi! Cái gì mà khóc lóc với kể lể? Nói thật khó nghe, nói cho anh biết, tôi và anh ta cả ngày chẳng nói với nhau được mấy câu, cãi nhau với bạn bè mà về tìm anh ta, thà rằng tự nói với đầu gối còn hơn.

Lăng Nha nói rồi bất giác lời nhớ tới cái vẻ lạnh nhạt của Trương Nghị, anh ta và đám bạn bè thì cười nói như pháo rang, được công nhận là người giỏi xã giao! Chỉ có với cô là nói một câu cũng chẳng có hứng, cho dù là cãi nhau cũng chỉ lạnh lùng nói mấy câu, rồi xoay người bỏ đi, mấy ngày chẳng thèm về nhà.

Liễu Tuấn chỉ cười, nhẹ nhàng nhấn ga, chiếc BMW lao vụt đi.