Chương 1983: Chức vụ mới của Liễu Tuấn

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn ở câu lạc bộ của Trần Khiết không lâu, khi trở về đại nội, thời gian còn khá sớm.

Đại hội đảng đã kết thúc, hội nghị TW vẫn chưa kết thúc, ban lãnh đạo TW mới xuất hiện, tất nhiên cần nhiều chuyện thương lượng, các ủy viên TW phải ở lại thủ đô thêm mấy ngày.

Thường đây là thời điểm Liễu phủ và Nghiêm phủ náo nhiệt nhất.

Không ngoài dự Liệu, khi Liễu Tuấn về tới nhà quả nhiên có khách.

– Chào Quách bí thư.

Liễu Tuấn mỉm cười chào.

Vị khách đó là Quách Kỳ Lương, vừa mới tiến vào cục chính trị, chức vụ đề nghị là phó thủ tướng, cho dù phải qua trình tự của đại hội nhân dân toàn quốc bố nhiệm, nhưng Liễu Tấn Tài yêu cầu Quách Kỳ Lương sớm tiến kinh, nắm lấy công tác hệ thống tài chính, nên lúc này hắn xuất hiện ở phòng khách của Liễu phủ là điều hợp lý.

Hắn vốn là đại tướng trung kiên của Nghiêm Liễu hệ, có điều tính ra, hắn là cấp dưới trực tiếp của Nghiêm Ngọc Thành, chưa từng làm việc dưới quyền Liễu Tấn Tài. Khi Liễu Tuấn làm việc ở huyện Ninh Bắc thường gặp Quách Kỳ Lương ở nhà Nghiêm Ngọc Thành, nên quen thuộc lẫn nhau.

Quách Kỳ Lương đứng dậy:
– Liễu bí thư trở về rồi.

Chàng trai trẻ năm xưa gọi mình là chú Quách, hiện giờ thân phận cơ bản đã tương đương, là thành viên hội nghị hạch tâm. Quách Kỳ Lương không thể làm cao trước mặt Liễu Tuấn.

Trừ Quách Kỳ Lương, trong nhà không có người khách khác, Liễu Tuấn biết nhất định là tới Nghiêm phủ . Nghiêm Ngọc Thành sắp nghỉ hưu, mọi người đi “an ủi” Nghiêm bí thư. Hơn nữa Liễu Tấn Tài và Quác Kỳ Lương có công việc bàn bạc, không tiện ngồi nghe.

Liễu Tuấn thì tất nhiên ngoại lệ, bất kỳ công việc gì của Quốc vụ viện y cũng có thể nghe.

– Quách bí thư khi nào tiến kinh nhậm chức? Mảng công tác đó tiếp nhận càng sớm càng tốt.

Liễu Tuấn vừa mới ngồi xuống đã hỏi ngay.

Liễu Tấn Tài làm việc cần cù thực tế, nói chuyện công việc càng không vòng vo. Liễu Tuấn ảnh hưởng lớn của cha.

Quách Kỳ Lương cười:
– Tác phong của Liễu bí thư và thủ tướng đúng là truyền thừa từ một mạch. Ý tứ của thủ tướng cũng như thế, tôi muốn trì hoãn cũng không được.

Liễu Tấn Tài nói:
– Kỳ Lương, không phải là tôi giục cậu, nhưng công tác này đúng là cần phải nắm lấy ngay. Tình hình nước ngoài, nhất là nước Mỹ không lạc quan. Ngân hàng của bọn họ tham dự vào hoạt động kinh doanh thương nghiệp quá sâu, đã trở thành chủ lực của thị trường. Ở một trị trường đầu cơ, ngân hàng làm như thế là rất nguy hiểm. Hiện giờ ngân hàng của chúng ta cũng như thế, ở một số tỉnh thành, giá địa ốc tăng vọt một cách bất thường, đằng sau có bóng dáng của ngân hàng. Cả mảng cổ phiếu, tình chất đầu cơ quốc hữu rất rõ ràng. Loại kinh tế bong bóng phù phiếm đó chúng ta phải cảnh giác. Tôi hi vọng mọi người tăng cường chỉnh đốn, cán bộ phụ trách không chịu nghe lời, có thể hạ hết xuống.

Nụ cười trên mặt Liễu Tấn Tài không còn thấy đâu nữa, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm nghị. Quách Kỳ Lương trầm giọng đáp:
– Vâng thưa thủ tướng.

Từ khi cải cách mở cửa tới nay, ngành nghề ngân hàng thương nghiệp trong nước chưa bao giờ lắng dịu, mù quáng tham gia đủ các loại hoạt động kinh doanh mang tính đầu cơ, thế cục đã vô cùng nguy hiểm. Vì Khâu Tình Xuyên biểu hiện xuất sắc ở cương vị chủ tịch ủy ban ngân giám, nên hiện tượng nợ xấu và cho vay sai quy định được hạn chế từ căn bản, có điều mức độ đầu cơ kinh doanh vẫn còn rất nghiêm trọng.

Lần này tiến cử Quách Kỳ Lương làm phó thủ tướng chủ quản công tác tài chính, là để xoay chuyển cục diện bất lợi kia.

Năm năm trước, Liễu Tấn Tài vừa mới lên nhậm chức, Nghiêm Liễu hệ còn chưa đứng vững, luôn phải hết sức thận trọng ứng phó với thế công của Minh Châu hệ cùng với áp lực cực lớn tới từ các phe phái, một số chính sách không được quán triệt thực thi tốt. Hiện giờ đấu tranh giành được toàn thắng, Nghiêm Liễu hệ hoàn toàn trụ vững, Lý Trì Quốc, Liễu Tấn Tài, Tương Hướng Kiệt, Quách Kế Hiền bốn người tiền vào thường ủy cục chính trị, thực lực tăng mạnh. Trong nhiệm kỳ năm năm tiếp theo, Liễu Tấn Tài thể hiện ra mặt cứng rắn của mình, khai đao với cán bộ thiếu tách nhiệm không cần khách khí.

“Có thể hạ hết xuống”. Câu nói này đã thể hiện rõ ràng quyết tâm của Liễu Tấn Tài.

Hiện giờ có quyền “chém giết”, bất kể như thế nào cũng phải ngăn cản nguy cơ này xuất hiện trên người chúng ta. Quách Kỳ Lương ngoài mềm trong cứng, là nhân tuyển thích hợp.

– Liễu bí thư khi nào nam hạ?

Trò chuyện về thế cục kinh tế trong nước một hồi, Quách Kỳ Lương hỏi tới hành trình của Liễu Tuấn. Ban lãnh đạo TW mới xuất hiện, thời gian Liễu Tuấn ở lại tỉnh A cũng chỉ còn đếm từng ngày, đã có quyết định rồi.

Liễu Tuấn nói:
– Ở bên phía tỉnh A còn có một số công tác phải giao tiếp, hẳn là cũng nhanh thôi.

– Kiến nghị cá nhân tôi là phải thật nhanh, đồng chí Cù Hạo Cẩm sắp tới thủ đô nhậm chức rồi. Thế cục tỉnh D lại rất phức tạp, công tác tỉnh ủy không thể không có người chủ trì trong thời gian dài.

Tỉnh D là nơi Liễu Tuấn sắp tới nhậm chức, tỉnh có thế cục chính trị phức tạp nhất toàn quốc.

Quách Kỳ Lương lại cảm khái nói nói:
– Thành thực mà nói, tôi bội phục khí phách của hai vị lãnh đạo, tình D quá phức tạp, người mềm một chút tới đó không trấn áp được cục diện. Tw lần này điều Liễu bí thư tới, đúng là có mắt nhìn ngọc.

Liễu Tuấn không khỏi cười khổ.

Xem ra cái thanh danh “giỏi đấu đá” của y thực sự là quá vang vọng rồi, vốn sau khi Biện lão đề nghị điều động Liễu Tuấn, y rất muốn tranh thủ tới Sơn Thành. Một là né tránh cái mũ ủy viên dự khuyết TW, hai là cục diện Sơn Thành không phức tạp như tỉnh D, một thời gian sau này, công tác chủ yếu tập trung ở kiến thiết kinh tế. Liễu Tuấn hi vọng trong năm năm này lập nên cơ sở vững vàng để tiến vào cục chính trị.

Nhưng Lý chủ tịch đích thân triệu kiến y, nói rõ ràng, là đồng chí Cù Hạo Cẩm tiến cử, hi vọng y tới tỉnh D chủ trì công tác. Cù Hạo Cẩm trình bày với Lý chủ tịch, chính vì tỉnh D phe phái đông đảo, thế cục phức tạp, tình hình đối ngoại cũng không đơn giản, cho nên cần có một lãnh đạo uy thế tới tọa trấn. Cù Hạo Cẩm cho rằng, đồng chí Liễu Tuấn là nhân tuyển vô cùng thích hợp.

– Đồng chí Liễu Tuấn tuy tuổi hơi trẻ một chút, nhưng năng lực ứng phó với cục diện phức tạp rất cao, tỉnh D cần một đồng chí năng lực công tác cao, tác phong cứng rắn như thế tới chủ trì công tác, mới có thể phát triển tốt hơn, nhanh hơn.

Đó là nguyên văn lời nói của Cù Hạo Cẩm với Lý chủ tịch.

Lúc này bố cục nhân sự cao tầng đã được định đoạt, Cù Hạo Cẩm cũng biết mình sắp rời khỏi tỉnh D. Thực ra, Lý chủ tịch hẹn gặp Cù Hạo Cẩm có một mục đích là tham khảo nhân tuyển kế nhiệm ông ta.

Có lẽ ngay cả Lý chủ tịch cũng không ngờ rằng Cù Hạo Cẩm sẽ ra sức tiến cử Liễu Tuấn.

Cù Hạo Cẩm tiến cử Liễu Tuấn, thực sự là khó nắm bắt được ý đồ.

Phải nói đề nghị này của Cù Hạo Cẩm là một lòng vì công việc, tiến cử nhân tài cho đảng và nhà nước. Nhưng trong đó không bài trừ khả năng “chơi xỏ”. Liễu nha nội chẳng phải thích đấu tranh sao? Vậy thì được, cho cầu tới tỉnh đấu tranh kịch liệt nhất để thoải mái phát huy “sở trường”.

Cục diện tỉnh D phức tạp, các thế lực quấn lấy nhau đấu đã không ngơi nghỉ. Thân là bí thư tỉnh ủy, Cù Hạo Cẩm tất nhiên có cảm thụ sâu sắc.

Trong mấy năm Cù Hạo Cẩm nhậm chức ở tỉnh D, nhìn qua thì khống chế thế cục rất tốt, nhưng bên trong trong phải thỏa hiệp vô số mới có thể duy trì được cục diện ổn định đoàn kết đó. Với tính cách của Liễu Tuấn, một khi y tới đó, có thể “nhịn” được hay không thì thật khó nói.

Tỉnh D rắc rối hơn xa tỉnh A, Liễu nha nội “thích đấu đá” nếu như vẫn cứng rắn như trước kia, không khéo ngã lộn cổ ở tỉnh D.

Là bí thư tỉnh ủy tiền nhiệm, là một trong số cự đầu, Cù Hạo Cẩm tiến cử nhân tuyển có phân lượng cực lớn, Lý chủ tịch nhất định phải nghiêm túc suy nghĩ đề nghị của ông ta.

– Liễu Tuấn này, không cần băn khoăn nhiều làm gì, phải dám đi đầu thiên hạ. Chuyện người khác không làm được, chưa chắc cậu đã không thể làm được.

Đó là lời dặn dò của Lý chủ tịch khi triệu kiến hắn.

Bất kể như thế nào, Cù Hạo Cẩm tiến cử cùng cả ngợi y, là một vốn liếng chính trị lớn. Từ ý nghĩa nào đó mà nói, Liễu Tuấn chẳng những được đại lão trong hệ phải thừa nhận, mà cho dù địch thủ cũng thừa nhận.

Dưới tình hình như thế, cơ hội cho Liễu Tuấn tự lựa chọn theo ý mình thực sự không nhiều lắm.

Hiển nhiên Quách Kỳ Lương có thể lý giải tâm tình của Liễu Tuấn vào lúc này, cười nói:
– Liễu bí thư, rất nhiều chuyện chẳng phải là người ngoài thì rõ, người trong cuộc thì mù mờ. Tỉnh D tất nhiên là phức tạp, nhưng sau khi Liễu bí thư tới đó tìm hiểu thêm, có lẽ không phải là quá phức tạp.

Ý từ trong lời nói của Quách Kỳ Lương rất rõ ràng, tiền nhiệm của cậu chỉ duy trì, điều hòa các thế lực. Cậu có thể không cần dùng phương pháp đó, là dùng con đường khác, mở ra một vùng trời đất mới.

Liễu Tấn Tài bình thản nói:
– Cây ngay không sợ chết đứng, bất kể là đi đâu làm việc, chỉ cần kiên trì nguyên tắc, lập trường kiên định, là không cần lo trước sợ sau. Tw luôn rất ủng hộ công tác ở địa phương.

Liễu Tuấn gật đầu.

Với dư uy đại thẳng của Nghiêm Liễu hệ, chẳng những ảnh hưởng lớn tới cấp dộ TW, cũng có sức trấn nhiếp lớn với các phê thế lực địa phương. Tỉnh D không phải là vương quốc độc lập, Liễu Tuấn có thể thẳng tay làm việc.