Chương 1297: Giám đốc công ty quốc hữu lớn nhất

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Các cháu cho rằng kinh sư là của chốn của đám hoàn khố các cháu sao? Tranh giành đánh đấm vì một đứa con gái ăn chơi đã là đủ mất mặt rồi, lại còn điều động cả bộ đội đặc chủng giúp đánh lộn, thực sự quá nực cười.
Hà Duyên An một lần nữa tức giận vỗ vào tay vịn ghế.

Có điều lần này Cam Khả Tuệ không giữ im lặng nữa, dũng cảm ngẩng đầu lên kháng nghị:
– Mẹ, con biết con sai rồi, con không nên đánh nhau với người ta, càng không nên gọi chị cả và anh Thắng Lợi tới giúp. Con kiểm điểm, con nhận sai, nhưng Đặng Địch không phải là đứa con gái ăn chơi, cô ấy làm việc ở CLB Quảng An một cách quy củ.

Thì ra nghe Hà Duyên An đem người trong lòng thành đừa có gái ăn chơi, đụng vào vảy ngược của Cam Khả Tuệ, nên dù trong lúc Hà Duyên An tức giận, Cam Khả Tuệ cũng không kìm được lên tiếng lấy lại danh dự cho bạn.

– Đau lòng rồi à? Nếu cô ta quỷ củ, liệu có gây ra phiền toái lớn thế không? Làm việc ở chốn như CLB Quảng An còn thanh bạch được hay sao?
Nghe con trai lên tiếng chống lại, Hà Duyên An càng giận hơn, nhìn hắn trừng trừng:
– Cái CLB đó, ta nghe nói là của thằng hai nhà họ Cao mở, cực kỳ loạn, đừng tưởng ta không biết gì.

Hà Duyên An dẫn đầu mở ra chốn ăn chơi xa hoa ở kinh thành, nhưng Hà Duyên An chưa bao giờ tới chơi, đừng thấy tính cách bà tân tiến cở mở, cũng hết sức yêu quý Hà Mộng Doanh nhưng giữ vững quy tắc, vì thế có thành kiến lới với chốn xa hoa, coi nó như những chỗ chơi bời thông thường.

Nhất là tiếng xấu của thằng hai nhà họ Cao không được Hà Duyên An ưa gì.

Hà Mộng Doanh nói:
– Tiểu cô, chuyện này tiểu cô hiểu lầm thực rồi, Đặng Địch đúng là cô gái quy củ, Khả Tuệ muốn giúp cô ấy, Cao nhị muốn phá. Cho nên mới sảy ra chuyện hôm nay, kỳ thực không nghiêm trọng đến thế. Không phải Liễu Tuấn đến rồi sao?

Hà đại tiểu thư rất rõ, ở loại chuyện thế này ba chị em bọn họ cộng lại cũng chẳng bằng sức nặng của Liễu Tuấn trong lòng Hà Duyên An.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói Liễu Tuấn là người nối nghiệp được hai hệ phái lớn coi trọng, lần này tới TW đoàn làm việc chính là do đích thân phó chủ tịch Lý Trì Quốc điểm danh trong cuộc thảo luận của ban bí thư TW, khi đó có hai luồng ý kiến bất đồng ý kiến tranh cãi. Mọi người đều khẳng định tài năng và thành tích của Liễu Tuấn, chia rẽ ở tuổi tác của Liễu Tuấn, cuối cùng Hà Trường Chinh biểu thị ủng hộ hết sức rõ ràng, chính vì thế chuyện này mới hình thành nhất trí cuối cùng đưa lên cuộc họp thường ủy cục chính trị thảo luận.

Đây mới là nguyên nhân chủ yếu Hà Mộng Doanh ngầm cho phép Hà Thắng Lợi gọi điện cho Liễu Tuấn, nếu không muốn xử lý một tên Cao Nhị thì Hà đại tiểu thư ra tay là quá đủ rồi, cần gì phải kinh động tới Liễu bí thư, thế thì quá đề cao Cao Tương Hoành rồi.

Tác dụng của Liễu bí thư chính thể hiện ra vào lúc này.

Còn về tâm lý uất ức vì bị người ta “lừa vào tròng” thì chẳng ai quan tâm cả.

– Ta cũng biết thằng hai nhà họ Cao là đứa không ra gì, nhưng các cháu làm như thế chẳng phải ngang hàng với nó sao? Nếu nó làm việc vi phạm pháp luật, các cháu có thể tố cáo mà, nước chúng ta là xã hội pháp trị.
Hà Duyên An hơi hòa hoãn một chút.

Dù sao Hà Mộng Doanh không còn là tiểu nha đầu thắt hai bím tóc nhảy tung tăng quanh chân mình nữa, mà là nhà từ thiện nổi danh toàn quốc, ít nhiều phải nể mặt một chút.

Hà Thắng Lợi nghe câu này của tiểu cô len lén quay đầu sang làm mặt quỷ với Hà Mộng Doanh.

Vốn cho rằng tiểu cô tân tiến lắm có khoảng cách ít nhất với đám hậu bối, ai ngờ hiện giờ mới biết là sai lầm lớn. Hà Duyên An có tân tiến đến đâu cũng là quan lớn trong thể chế, suy nghĩ sao có thể giống đám “lang thang ngoài xã hội” như bọn họ được.

Có điều nếu như Hà bộ trưởng đã nói đường đường chính chính như thế, Hà Thắng Lợi quyết không dam đi giải thích “quy củ” giới nha nội với bà, Hà Thắng Lợi không ngốc, chuyện “tự sát” rõ ràng như thế sao có thể làm được chứ?

Tới tận lúc này Cam Sương luông im lặng rửa tai lắng nghe mới hoang mang lên tiếng:
– Rốt cuộc là sao? Lúc thì nói bạn bè, lúc thì lại đánh nhau lại còn dính líu tới quân đội nữa.

Lời này nói ra làm tất cả mọi người bật cười.

Kể cả Hà Duyên An.

Hà Duyên An lắc đầu bất lực, nói:
– Cam giáo sư, ngài đúng là không nhiễm bụi trần! Nói với ngài thế này nhé, con trai ngài lớn rồi, có bạn gái rồi, có điều nó bạn gái của nó làm việc ở chốn ăn chơi, cái chỗ đó là do đứa thứ hai của Cao Kính Chương làm ông chủ. Nó không đồng ý giữ chặt đứa con gái kia không buông, con trai ngài kích động lòng hiệp nghĩa, nổi giận vì hồng nhan chạy tới chỗ người ta gây chuyện bị đánh cho một chận, sau đó Mộng Doanh và Thắng Lợi kêu chiến sĩ đội đặc chúng quân khu thủ đô tới trả thù. Chuyện là như thế, hiện giờ ngài đã nghe rõ chưa?

Cam Sương choàng tỉnh gật gù, có điều lập tức lại nhìn Liễu Tuấn tỏ vẻ không hiểu:
– Vậy Liễu Tuấn thì sao? Chuyện này thế nào lại liên quan tới TW đoàn?

Trong mắt Cam Sương, bất kể là Hà Mộng Doanh hay Hà Thắng Lợi đều chỉ là đám nhóc con chưa hiểu chuyện giống Cam Khả Tuệ thôi, chỉ có Liễu Tuấn là cán bộ cao cấp “hiểu rõ đại nghĩa”, vì thế không hiểu vì sao y lại xuất hiện trong màn hài kịch này.

Còn về bạn gái của con trai làm việc ở đâu thì ông không tìm hiểu thêm.

Lần này tới Hà bộ trưởng trí tuệ cũng bị đánh bại rồi, há mồm ra không biết giải thích với chồng ra sao.

Cam Sương không thẹn là phần tử tri thức thuần túy nhất.

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói:
– Chú Cam, chuyện không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ xảy ra một số chuyện không vui, hiện giờ đám Cao Tương Hoành đã biết sai xin lỗi Khả Tuệ, chuyện này coi như qua rồi.

Hà Duyên An cười nhạt:
– Qua rồi? Chỉ sợ chưa chắc. Vì chuyện đại đội đặc chủng đã kinh động tới cao tầng quân đội, có người đang chất vấn đại đội đặc chủng rốt cuộc thuộc sở hữu quốc gia hay là sở hữu tư nhân?

Nghe lời này sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên nghiêm trọng.

Không ngờ lại phát sinh ra vấn đề lớn đến thế?

Chẳng trách Hà Duyên An biết nhanh như vậy.

Chớp mắt trong đầu Liễu Tuấn hiện lên khuông mặt có ba phần giống người bảy phần giống quỷ của Trần Vệ Tinh, chuyện thế này Cao nhị tuyệt đối không đi hớt lẻo. Dùng tới lực lượng của cơ quan quốc gia phục vụ cho cá nhân, không biết Cao nhị đã làm tới bao nhiêu lần, sao có thể vác đá đập chân mình? Tự phá hỏng quy tắc của giới nha nội, “thanh danh hiển hách” của Cao nhị trong giới nha nội sẽ bị tổn hại.

Trần Vệ Tinh là kẻ có khả năng giở trò nhất.

Cha hắn Trần phó chính ủy luôn đối đầu với Hà Trường Chinh, là nhân vật trọng yếu trong hệ phái lớn khác trong quân đội, nhưng bao năm qua Hà Vũ hệ quật khởi mạnh mẽ, giờ đã thành người lèo lái thực sự trong quân, khoảng cách hai bên chênh lệch ngày càng lớn, Trần phó chính ủy chỉ đành nuốt cơn giận vào lòng.

Giữa Trần Vệ Tinh và Liễu Tuấn cùng Hà Mộng Doanh có hiềm khích lớn, nhân cơ hội này đi vu khống là khả năng rất lớn.

Liễu Tuấn thản nhiên:
– Không sao, chẳng làm nên được cơm cháo gì.

Hà Duyên An nhìn y một cái gật đầu.

Hà Duyên An thường không hỏi tới chuyện trong quân đội, nhưng bà biết tiếng nói của Liễu Tuấn trong nội bộ Hà Vũ hệ, mỗi năm Liễu Tuấn đều là khách tham dự cuộc họp hai nhà Hà Vũ, chuyện trong quân y càng rõ hơn bà.

Hà Duyên An tức thì an tâm không ít.

Chỉ cần chuyện này không lớn thì những chuyện khác không đáng kể rồi, Hà Duyên An không lo con trai mình vì thế mà biết thành hoàn khố thực sự, dù sao 20 năm công phu rèn luyện lúc nhỏ chẳng phải tầm thường, đám hoàn khố cũng không thể dùng vài ba tháng hoàn toàn đồng hóa được Cam Khả Tuệ chứ?

– Khả Tuệ con nói xem chuyện ra làm sao? Khi học đại học bao nhiêu cô gái theo đuổi con không động lòng, vì sao lại nhìn trúng cô gái kia?

Tới đây Hà Duyên An mới thực sự hồi phục tâm thái của người làm mẹ, bắt đầu quan tâm tới “chuyện cả đời” của con trai, bà thủy chung không thể thích ứng được với chuyện Đặng Địch làm việc ở CLB Quảng An, nhất là làm việc dưới trướng thằng hai nhà họ Cao càng làm ba chỉ cần nghĩ tới đã khó chịu.

Dù là cán bộ cao cấp dính tới việc nữ nhi thường tình này cũng khó tránh khỏi mang quan điểm thế tục.

Cam Khả Tuệ nói:
– Mẹ, Đặng Địch là cô gái ngoan, cô ấy khác với những cô gái ngoài xã hội.

Hà Duyên An nghiêm mặt nói:
– Con tiếp xúc với cô ta bao lâu rồi mà biết cô ta là cô gái ngoan? Con hiểu cô ta lắm à?

Cam Khả Tuệ nhìn sang Hà Mộng Doanh cầu cứu.

Hà Duyên An nói:
– Tiểu cô, chuyện này không vội, cứ để hai em nó tiếp xúc một thời gian, hiện giờ Đặng Địch làm việc ở chỗ cháu, có cháu trồng chừng. Tiểu cô yên tâm đi.

Hà Duyên An gật đầu.

Chuyện giữa đám thanh niên đúng là không vội được, bây giờ như keo với sơn ai phản đối cũng vô dụng, nói không chừng chẳng ai quan tâm tới thì chẳng bao lâu tự chia tay.

– Mẹ, con không muốn ở lại Tây Bắc nữa, con muốn về thủ đô.

Thấy mẹ sắc mặt hòa hoãn dần, Cam Khả Tuệ liền lớn gan nói tới c huyện thuyên chuyển công tác.

Hà Duyên An không khỏi tức giận, lạnh lùng nói:
– Sao đã không chịu được, muốn ở cùng một chỗ với cô ta rồi à?

– Không phải, ở Tây Bắc thông tin bế tắc, tư tưởng lạc hậu cổ hủ không chịu được, ở đó con chẳng học được cái gì, con cũng muốn biết nhiều thêm một chút.

Cam Kha Tụê đưa ra lý do rất lớn, còn liếc sang phía Liễu Tuấn.

Hà Duyên An lòng máy động.

Liễu Tuấn cười:
– Tiểu cô, để Khả Tuệ tới TW đoàn rèn luyện đi, ít nhất cũng có thể tiếp xúc với các mặt của xã hội.

– Được lắm, thì ra mấy đứa thương lượng với nhau rồi. Được, vậy tiểu cô để Khả Tuệ tới chỗ cháu, nếu cháu dạy hư nó đứng trách tiểu cô tìm cháu gây phiền toái.