Chương 1896: Ba anh ấy làm ở bộ công an

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thấy Tiễu Kiếm hung dữ như vậy, lại thấy giấy công an, tên Lương lại bị người ta dẫm lên như một con chó, không chống cự được, Tóc Vàng càng không phản ứng gì, đoán chừng bị ngất rồi. Ba tên thanh niên khác nhìn nhau rồi bỏ bình rượu trong tay xuống.

– Cô cũng bỏ vũ khí xuống.

Tiêu Kiếm quát Tiểu Vân vẫn dẫm chân lên ghế.

Tiểu Vân do dự hỏi:
– Anh là cảnh sát thật à?

– Lắm mồm, mau bỏ xuống.

Tiêu Kiếm chẳng phải hạng biết thương hương tiếc ngọc, chẳng chút khách khí quát.

Tiểu Vân lại do dự một lúc mới bỏ nửa chai rượu xuống, có điều đặt ở chỗ có thể với tới, hiển nhiên là không yên tâm lắm, chẳng may tình hình có biến thì cô có thể cầm lấy để phòng thân.

Trình Tân Kiến lấy điện thoại ra gọi cho chủ CLB Hoàng Gia.

– Con mẹ nó, Dịch Hoàng Minh, tên tiểu tử ngươi ở xó nào? Sàn Bowling có huyết án rồi, mau xéo ra đây, mau lên đi, dẫn theo người khống chế hiện trường.

Trình cục trưởng mồm miệng dơ dáy, người không quen chẳng ai liên hệ được hắn với quan lớn thuộc bộ công an.

– Tiêu Kiếm, bỏ chân ra cho hắn thở.

Tên Lương bị Tiêu Kiếm dẫm chân lên miệng há hốc, mặt trắng bệch, cho thấy không thở được nữa. Liễu Tuấn cau mày nói.

Tiêu Kiếm liền bỏ chân ra.

Tên Lương không vội đứng dậy mà nằm đó thở dốc, hồi lâu mới tỉnh lại, trên sàn đầy máu tươi.

Chủ CLB nghe nói có huyết an, tức thì sợ són cả ra quần, cuống cuồng dẫn mấy bảo vệ chạy tới. Dịch Hoành Minh rất béo, chạy vội như thế khi tới trước mặt Trình Tân Kiến đã thở hồng hộc gần như nói không lên lời nữa rồi.

– Trình.. Trình cục, có … Có chuyện gì thế ạ?

Một lát sau Dương Hoành Minh mới bình ổn lại nhịp thở, lắp bắp nói.

Trình Tân Kiến tức không chỗ phát tiết, tức thì quát um lên:
– Tên tiểu tử ngươi còn hỏi chuyện gì? Không thấy loạn hết lên, thứ chó mèo gì cũng có sao? Nhìn đi, loạn hết rồi, mau xử lý đi.

– Vâng, vâng.. Làm Trình cục kinh hãi rồi…

Dịch Hoành Minh rối rít cúi đầu tạ tội, bọn họ làm nghề giải trí, lấy lòng được “đại ca” quản lý trị an của bộ công an, cần có may mắn cực lớn. Dịch Hoành Minh, vì tiếp cận Trình Tân Kiến không biết hao tổn đầu óc thế nào cuối cùng mới được Trình Tân Kiến chấp nhận, không ngờ lại để xảy ra chuyện này, thật đúng là xui xẻo.

Trình Tân Kiến càng bực mình hơn Dịch Hoành Minh, vốn bị chuyện Lương Quốc Cường có thể bị điều đi làm vô cùng khó chịu rồi, mời Liễu Tuấn tiêu kiến lại bị đám ranh con phá đám. Cục tực này không biết phải phát tiết như thế nào đây.

– Đám ranh con này cùng một bọn, không biết vì sao lại đanh nhau. Thằng khón nạt kia bị vỡ đầu, băng bó cho nó trước đó. Bên kia còn có một thằng cầm hung khí kháng cự, bị Tiêu cục giáo hoán rồi, đi xem xem nó còn thở không?

Trình Tân Kiến chỉ vào hiện trường hết sức hỗn loạn nói.

Những người khách khác sớm đã ngừng chơi, vây tới xem náo nhiệt rồi.

Dịch Hoành Minh vâng dạ luôn mồm, lập tức sai thủ hạ xử lý hiện trường. Bản thân thì đứng bên cạnh Trình Tân Kiến không rời nửa bước, có thể nhìn ra Trình cục cực kỳ tức giận, phải cẩn thận ứng phó, nếu không Trình cục điên lên là hắn toi ngay. Cho dù Trình Tân Kiến chỉ đưa một ngón tay ra hắn cũng chẳng chống cự lại được.

Mấy nhân viên bảo vệ liền mang hòm thuốc tới, lau máu tươi trên mặt tên Lương, lấy băng ra quấn loạn trên đầu hắn thành cái bánh tét. Tên họ Lương chỉ bị thương ngoài da , không đáng lo, xử lý qua loa một chút là ngăn được máu tươi. Tên Tóc Vàng nằm trên mặt đất thì nằm im thin thít, hai bảo vệ luống cuống một hồi mới làm cho hắn lờ đờ tỉnh lại.

Có điều Tiêu Kiếm là dân trong nghề, cú ra chân kia của hắn làm Tóc Vàng ngất xỉu, nhưng không tới mực bị nội thương, nhưng bị ứ máu, đau ba bốn ngày thì khó tránh được.

Tóc vàng là con chó săn trung thàn của tên Lương, vừa mới tỉnh lại vội vàng chạy tới bên cạnh tên Lương hỏi thăm thương thế.

Tên Lương tâm tình rất tệ, trợn mắt lên nhìn hắn.

– Ai là ông chủ?

Tóc vàng hiểu nhiên là thường xuyên được hưởng sự “đãi ngộ” này, nên chẳng để ý, hướng về bên này rống lên.

Dịch Hoành Minh nhìn hắn.

– Ông là chủ nơi này hả? Ha ha ha, ông thảm rồi, ông biết đây là ai không? Ba của anh ấy ở bộ công an, các người dám đánh anh ấy, không muốn làm ăn nữa à?

Tóc vàng cũng có phần tinh mắt, nhìn một cái là nhận ngay ra Dịch Hoành Minh là ông chủ. Lúc này bất chấp lời dặn ” giấu thân phận” của tên Lương.

Dịch Hoành Minh tức thì tái mặt, hắn vốn không bận tâm lắm, mở chốn ăn chơi, chuyện này thấy nhiều rồi, có khối cách xử trí. Nhưng tóc vàng lại nói tên Lương có cha làm ở bộ công an thì không khỏi khẩn trương. Kiếm cơm trong nghề này bất kể thế nào cũng không thể đắc tội với công an được.

– Trình cục…

Dịch Hoành Minh nói với Trình Tân Kiến như cầu xin.

Trình Tân Kiến cau mày hỏi:
– Này nhóc con, cha mày tên là gì?

Nếu là con của đồng nghiệp trong bộ, thì phải nể tình vài phần.

Tên Lương lườm Trình Tân Kiến, thái độ lập tức lại trở nên ngạo mạn.

– Anh ấy là Vương Hạo Lương, ba ấy ấy là Vương Lập Tân, cục trưởng của bộ công an.

Vẫn là Tóc vàng đáp, mặt nghênh nghênh cứ như Vương Lập Tân là cha hắn.

Trình Tân Kiến cười:
– Thì ra là con trai Vương Lập Tân, nhóc con sao không học lấy cái tử tế?

Vương Hạo Lương khinh khỉnh nhìn Trình Tân Kiến.

Trình Tân Kiến kệ hắn, quay sang nói với Liễu Tuấn:
– Phó cục trưởng cục đốc sát.

Liễu Tuấn gật đầu:
– Xử lý kín đáo thôi.

– Ừ, biết rồi.
Trình Tân Kiến đáp lời rồi quay sang nói với Dịch Hoành Minh:
– Giải tán hết đám đông đi, đám nhóc con đánh nhau có gì mà xem.

Dịch Hoành Minh vội gật đầu vâng dạ, sai bảo vệ đi khuyên bảo khách vây quanh.

– Mấy đưa kia, theo ta sang phòng bên kia xử lý.

Trình Tân Kiến quát đám Vương Hạo Lương.

– Anh là ai?

Vương Hạo Lương khó chịu hỏi.

– Thằng ranh con, ta và ba mày làm việc với nhau nhiều năm, xem như là người quen. Nếu không ta thèm vào mà quản cái chuyện chó chết này. Mấy thằng ranh con, không phục hả? Không phục tao ném vào đồn cảnh sát, bảo ba mày tới nhận người xem có đánh tét mông mày ra không?
Trình Tân Kiến chửi.

Vương Hạo Lương tức thì tịt ngòi, câu cuối của Trình Tân Kiến nói trúng chỗ hiểm. Tính khí của cha hắn không hiền lành, xem ra đây đúng là đồng nghiệp của cha, cũng làm ở bộ công an.

Chính vì Trình Tân Kiến nóng tính, hắn mới khá “ngoan ngoãn”, nếu không dựa vào chiêu bài của cha hăn thì hắn sớm rống lên rồi.

Liễu Tuấn nói:
– Anh Trình, chuyện này anh xử lý nhé, tôi về trước đấy.

– Ừ, con bà nó, đúng là xui xẻo, đi chơi cũng không yên thân, ngày mai bù lại vậy.

Trình Tân Kiến hơi xấu hổ, sớm biết thế này đã chẳng tới đây, khiến Liễu Tuấn không vui.

Liễu Tuấn cười:
– Không sao.

Dịch Hoành Minh ở bên cạnh luôn ngầm suy đoán thân phận của Liễu Tuấn. Thấy Trình Tân Kiến hết sức cung kính, gần như là Liễu Tuấn bảo sao nghe vậy, liền biết người trẻ tuổi này khẳng định có lai lịch lớn. Lập tức sinh ý lấy lòng, chen tới, liên tục cúi đầu với Liễu Tuấn, nói:
– Tiên sinh, tôi tên là Dịch Hoành Minh, là ông chủ nơi này, hôm nay thật có lỗi, làm tiên sinh mất hứng, chỗ này có tấm thẻ, mời tiên sinh lần sau tới, tôi chiêu đãi miễn phí…

Nói rồi lấy ra một tấm thẻ nhỏ, muốn đưa cho Liễu Tuấn.

Trình Tân Kiến quát nhỏ:
– Xéo qua một bên, đừng làm phiền người ta.

Thật đúng là, không biết thân biết phận, thấy ai cũng dám sấn đến.

Dịch Hoành Minh giật này mình, vội thu tấm thẻ lại, vâng dạ rối rít, cúi đầu xuống không dám ngẩng lên.

Liễu Tuấn gật đầu với hắn rôi đi thẳng.

Xe vừa về tới đại nội, Trình Tân Kiến đã gọi điện thoại tới:
– Tỉnh trưởng, làm rõ rồi, mấy thằng ranh hẹn hai cô gái ra ngoài chơi, thằng con Vương Lập Tân chân tay ngứa ngáy muốn sờ mó con nhà người ta. Ai ngờ cô bé kia dữ dằn, cho hắn một đập…

Liễu Tuấn cười:
– Người trẻ tuổi mà, luôn thích mấy trò kích thích.

– Đúng thế, Vương Lập Tân bình thường đạo mạo, không ngờ con trai là thằng khốn kiếp. Chuyện này nếu để Ung Chiêu Bình biết xem Vương Lập Tân để mặt mũi vào đâu.

Trình Tân Kiến cười ha hả.

Nghe câu này Vương Lập Tân là cán bộ Ung Chiêu Bình coi trọng, Trình Tân Kiến đang hỏi có nên gây chút chuyện khó chịu không. Tuy nói chuyện không lớn, nhưng thời kỳ mẫn cảm, nếu dúng đúng chỗ, có thể có tác dụng bất ngờ chưa biết chừng. Nếu chẳng phải thế Trình Tân Kiến chẳng gọi điện báo cáo.

Chuyện vặt vãnh này sao đáng để Liễu tỉnh trưởng phải nhọc lòng.

Liễu Tuấn hời hợt nói:
– Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, giáo dục một chút là được.

– Được, tôi biết rồi.

Trình Tân Kiến biết tâm tư của Liễu Tuấn, không nhiều lời nữa.

Liễu Tuấn bỏ điện thoại xuống, lái xe tới chỗ Nghiêm Ngọc Thành. Dù Lương Quốc Cường là cấp dưới trực tiếp của Liễu Tấn Tài, nhưng chuyện này trao đổi trước với Nghiêm Ngọc Thành tốt hơn.

Tuy hiện giờ mục tiêu hệ phái rất rõ ràng, là tóm chặt lấy Vư Hướng Hoành, các phương diện khác cần cân bằng thích đáng. Nhưng có thể không phải nhượng bộ là tốt nhất.