Chương 1457: Anh là thị trưởng thật mà

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn tiếp kiến Cam Khả Tuệ và Đặng Địch ở văn phòng.

Thân phận hiện giờ của Cam Khả Tuệ là cán sự văn phòng thành ủy, cấp chính khoa, không có chức vụ cụ thể, trên danh nghĩa là hiệp trợ xử lý chuyện thường ngày của thành ủy.

Nhưng chẳng ai coi chức vụ hiệp trợ này là thật, dù sao Cam Khả Tuệ quá trẻ, dù có là con trai Hà bộ trưởng cũng tạm thời chưa đáng nhắc đến, huống chi Kha Khải Phàm đặc biệt trao đổi với chủ nhiệm văn phòng thành ủy tạm thời không an bài công việc cụ thể cho Cam Khả Tuệ.

Mọi người không hiểu vì sao Liễu bí thư lại dặn như vậy, nhưng cứ chấp hành là được, chuyện của các nha nội, tốt nhất là đừng xen vào.

Thủ tục điều động Cam Khả Tuệ đã được làm xong một thời gian rồi, trì hoãn vài ngày ở kinh thành, mới cùng Đặng Địch tới bái phỏng Liễu bí thư.

Trong văn phòng cực lớn phát vẻ trang nghiêm của bí thư Ngọc Lan, Đặng Địch khẩn trương vô cùng.

Cho dù sau khi cô theo Cam Khả Tuệ, thường ngày thấy toàn nhân vật lớn, không phải thiên kim của bộ trưởng này thì là công tử vị chính cục kia, thậm chí diện kiến một vài vị trưởng bối nhà họ Hà, nhưng không mang lại cho cô áp lực cực lớn như Liễu Tuấn.

Khí thế cả Liễu Tuấn ở CLB Quảng An đã in sâu vào trong đầu của Đặng Địch, không xua đi được.

Liễu Tuấn tất nhiên không chú ý tới sự khẩn trương của Đặng Địch, mỉm cười nói với Cam Khả Tuệ:
– Khả Tuệ, cậu có ý kiến gì với việc an bài công tác của mình không?

Cam Khả Tuệ cũng dần thả lỏng trước mặt Liễu Tuấn, nói:
– Anh Liễu, em muốn xuống cơ sở rèn luyện một chút.

Liễu Tuấn cười:
– Xuống cơ sở rèn luyện, rất tốt, là chủ ý của ai vậy?

Cam Khả Tuệ không dấu:
– Ý của chị cả ạ, chị cả nói em trước kia được nuông chiều chưa biết khổ, không có kinh nghiệm xã hội, xuống cơ sở rèn luyện một thời gian có lợi cho em.

Liễu Tuấn cười ha hả:
– Chị cả của cậu chỉ quen hưởng thụ sinh hoạt, nhưng lại đẩy cậu xuống cơ sở chịu khổ, ha ha, đúng là dễ dãi với bản thân, nghiêm khắc với người khác.

Cam Khả Tuệ gãi đầu cười không nói.

Liễu Tuấn gật gù:
– Ừm, phải nói chủ ý này của chị cả cậu không tệ, càng cở sở, tình huống càng phức tạp, cũng khảo nghiệm được năng lực của một người nhất. Thế này nhé, hiện giờ cuối năm rồi, thành phố đang tổ chức các cuộc kiểm tra lớn, cậu đi theo các đồng chí trong văn phòng cùng xem xem, làm quen tình hình, sau đó quay lại nói cho anh nghe nhận thức của cậu, qua năm mới anh sẽ chính thức an bài công tác thích hợp.

– Vâng, em hiểu rồi.

Cam Khả Tuệ rất cao hứng gật đầu.

– Phải nhớ kỹ, xuống kiếm tra xem nhiều nói ít, không tùy tiện phát biểu, chỉ học tập thôi.

Liễu Tuấn dặn một câu.

Cam Khả Tệ liên tục gật đầu, hắn cũng biết thân phận của mình rất mẫn cảm, dù chức vị thấp, người khác không dám xem thường, nếu tùy tiện phát biểu cái gì đó, đúng thì tốt, lỡ chẳng may nói lời không hợp vừa làm khó người ta lại khiến người ta coi thường.

…. …..

Trong một cái quán nhỏ không có gì đặc biệt trên con phố ăn vặt ở Ngọc Lan, Trầm Nhiêu đang đối phó với một bát phở bỏ lớn, nha đầu này vừa tiến vào quán đã la om lên là có thể ăn một con bò, nói là cả sáng đánh cầu lông, mệt chết, cũng đói chết rồi.

Nhận được điện thoại của Liễu Tuấn nói muốn mời cô ăn cơm, Trầm Nhiên tự ý quyết định chọn quán phở nhỏ này, nói cô lần trước cùng đồng nghiệp tới ăn, mùi vị không tệ, rất thích.

Liễu Tuấn hiểu tâm tư của cô, biết cô sợ mình đưa tới những chỗ xa hoa như khách sạn Thu Thủy, trong mắt Trầm Nhiêu, nhân viên cơ quan nhà nước như Liễu Tuấn, có lẽ có chút quyền lực, quyền lớn thì chắc chắn là không có nếu không chẳng đi loại xe hơi Trường Phong kia, cứ tới khách sạn Thu Thủy ăn tiêu, không khéo lại “phá sản”, nếu dựa vào quền lực trong tay kiếm thêm, chẳng may xảy ra chuyện, chẳng phải là mình hại anh ấy.

Cô gái qua loa như Trầm Nhiêu, lại vừa mới bước vào xã hội, tư tưởng rất đơn thuần, nghĩ như thế cũng không sai, hơn nữa nói rõ cô quan tâm tới Liễu Tuấn, không muốn y phạm sai lầm.

Liễu Tuấn cũng không phản đối, cùng cô tới cái quán nhỏ này, cùng ăn phở bò thơm phương phức.

Đây là một trong số loại thức ăn Liễu bí thư thích nhất.

– Nhiêu Nhiêu, nghe nói em hiện giờ là nhân vật nổi tiếng của trường Thất Trung? Vừa mới tới đã cải cách giáo dục?

Liễu Tuấn vừa ăn vừa hỏi.

Trầm Nhiêu từng nói với Liễu Tuấn muốn tới Ngọc Lan công tác, về sau lại nói muốn thương lượng với cha mẹ, cuối cùng vẫn xác định công tác ở Ngọc Lan.

Kỳ thực Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh không ai muốn con gái đi xa như thế, Trầm Nhiêu vừa nói bọn họ đều lắc đầu phản đối. Tất nhiên bọn họ không biết Liễu Tuấn làm việc ở Ngọc Lan, nếu biết càng liều chết phản đối. Đừng tưởng Trầm Nhiên ngây ngô, nhưng chuyện này cũng biết dấu, chỉ nói là trường học an bài, bản thân không tự quyết được.

Nghe nói là trường học phân phối, Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh liền không tiện nói gì nữa, dù sao Ngọc Lan là thành phố đầu tỉnh chưa chắc kém hơn Đại Ninh, tới đó dạy học cũng là con đường tốt.

Cha mẹ cô làm ăn, trong nhà cũng có chút tích góp, nhưng đều cho rằng, con gái làm việc chính thức tốt hơn, chuyện thương trường không phải ai cũng tham gia được, ở nhà làm ăn do Trầm Nguyệt Sơn làm chủ, Diệp Ninh chỉ phụ giúp.

Thế là chỉ đành miễn cưỡng cho con gái tới Ngọc Lan làm ăn.

Trầm Nguyệt Sơn có người bạn làm ăn ở Ngọc Lan, hai bên quan hệ không tệ, nghe nói người bạn đó có quan hệ ở Ngọc Lan, đợi sau này có cơ hội, hoạt động một chút, điều Trầm Nhiêu về Đại Ninh là được.

Nhưng Trầm Nhiêu phân phối tới trường Thất Trung lại do Dịch Hàn giúp.

Khi ấy Liễu Tuấn chỉ nhắc với hắn một câu, nói có người bạn học ở ĐH Sư phạm tên Trầm Nhiêu, cũng là người quê Đại Ninh, tốt nghiệp xong muốn tới Ngọc Lan làm việc, bảo hắn an bài một chút.

Dịch Hàn tuy thường ngày thanh cao, không giỏi lôi kéo quan hệ đi cửa sau, nhưng can dự vào việc phân phối một sinh viên đại học không khó khăn gì, ai cũng phải nể mặt.

Trường Thất Trung là lá cờ đầu chiến tuyến giáo dục ở Ngọc Lan, tên tuổi lớn, lực lượng giáo viên đông đảo, mỗi năm không biết có bao nhiêu sinh viên sư phạm chen nhau vào, có thể làm giáo viên ở đó đại biểu cho một loại thân phận địa vị, sau này khá có tiền đồ.

Nghe nói các giáo viên trường này, đặc biệt là các giáo viên thâm niên là đối tượng các trường tư ra sức chèo kéo, nghe nói giáo viên thâm niên tại trường tư mỗi tháng có lương tới 5,6 nghìn đồng, thêm vào trợ cấp thưởng nữa mỗi năm có thể kiếm được 100.000 nghìn.

Trong nghề giáo viên trung học, đây là mức lương cao phải ngước nhìn rồi.

Trầm Nhiêu ban đầu không biết những điều này, phân phối tới Thất Trung mới dần dần nghe nói tới, mặc dù cô không “mơ” có lương 100.000 một năm, biết giáo viên trường Thất Trung cao giá, cũng rất vui mừng.

Phụ trách trường Thất Trung biết cô giáo trẻ này là do bên trên có người đánh tiếng, dù không biết là ai, nhưng rất khách khí với cô. Vì Trầm Nhiêu mới trên hai mươi, vừa tốt nghiệp xong, tạm thời để cô làm giáo viên ngữ văn lớp thấp nhất, đợi cô làm quen với công tác rồi mới điều chỉnh công tác theo năng lực.

Phải nói an bài như thế là rất hợp lý, nhưng Trầm Nhiêu làm giáo viên nghiêm túc không được bao lâu đã gây chuyện thị phi, chính là “cải cách giáo dục” mà Liễu Tuấn vừa nói.

Trầm Nhiêu vừa nghe Liễu Tuấn nói tới đề tài này tức thì hờn dỗi không ăn nữa:
– Anh còn cười người ta, thật bực chết đi được.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
– Sao lại cười em, em cải cách giáo dục là chuyện tốt mà, anh rất cao hứng, còn đặc biệt chạy tới chúc mừng.

Trầm Nhiên tức tối hỏi:
– Anh nghe ai nói?

– Đương nhiên là nghe giáo viên trường em rồi, bọn họ nói em vừa mới tới đã làm giáo dục đặc sắc, dẫn dắt học sinh tham dự thảo luật, em còn tranh luận với học sinh trên lớp. Chỉ cần là tiết học của em, học sinh đều hăng hải phát biểu, không khí lớp học rất sôi nổi. Ha ha, em thành tiên phong cài cách giáo dục ở Ngọc Lan rồi….

– Gì mà to tát như vậy, còn cái cách giáo dục… Em đâu có bản lĩnh cao như thế, chỉ muốn để không khí lớp học thêm sôi nổi, dẫn dắt học sinh suy nghĩ nhiều hơn, tham dự nhiều hơn, như thế mới có cảm hứng học tập … Trước kia kiểu giáo dục nhồi vịt học sinh bị áp lực rất dữ, căn bản không có tinh thần học tập.

Trầm Nhiêu làu bàu nói, gò mà hồng hồn, không biết vì kích động hay là phở bò nóng, có điều trông đặc biệt đáng yêu.

– Ừ, phải dũng cảm thí nghiệm anh luôn rất tán thành cải cách giáo dụng, chuẩn bị cho thí điểm, em…

– Ô ôi ôi, cứ làm như mình là thị trưởng ấy, nói ghê thế.

Liễu bí thư còn chưa nói xong, Trầm Nhiêu đã cắt lời y, bĩu môi dè bỉu.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
– Sao anh không thể làm thị trưởng? Chẳng lẽ em không biết thị trưởng Ngọc Lan tên là gì?

– Em biết tên là Liễu Tuấn, nhưng trên thế giới này người cùng họ cùng tên nhiều lắm… Nếu anh là thị trưởng thật, còn có thời gian ngồi nói lung tung với em ở đây?

Liễu bí thư tắc họng, chỉ đành cúi đầu xuống ăn