Chương 943: Cáo trạng tới tấp

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn đi vào văn phòng của Hướng Hoài, hai cán bộ tài chính đang nói chuyện với hắn vội đứng dậy chào hỏi Liễu bí thư, sau đó vội vàng cáo từ.

– A, Liễu bí thư, khách quý, khách quý.

Hướng Hoài cười ha hả, từ sau bàn làm việc đi ra, nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc liên tục, nụ cười chân thành không để đâu cho hết, so với trước kia còn nhiệt tình hơn ba phần.

Liễu Tuấn cũng mỉm cười bắt tay Hướng Hoài.

Phải nói Liễu Tuấn không ghét Hường Hoài, đối với bất kỳ ai am hiểu chuyện đời y đều không ghét, mặc dù biết bọn họ cười là giả dối, nhưng trên quan trường có bao nhiêu người cười chân thành được?

Có thể giữ lại mặt mũi cho nhau đã là khá lắm rồi.

– Liễu bí thư mời ngồi đi, Tiểu Chu, mau pha trà.

Hướng hoài niềm nở như bạn cũ lâu năm gặp nhau.

Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ:
– Hướng sở trưởng quá khách khí rồi.

– Liễu bí thư hôm nay đại giá quang lâm có điều chi chỉ giáo?

– Hướng sở trưởng trêu tôi hả? Tôi làm gì dám chỉ thị sở trưởng! Nhưng chuyện của Cty Trường Phong, thì Hướng sở trưởng phải chẳng nên ủng hộ chúng tôi một chút.

Giao tiếp với những quan viên ban ngành chức năng này Liễu Tuấn chưa bao giờ vòng vo, nếu anh mà cứ mập mờ với bọn họ, thì bọn họ có thể nói dông nói dài tới tận sang năm.

Hướng Hoài mặt vẫn tươi cười, nhưng ánh mắt nghiêm lại:
– Ái chà, Liễu bí thư đúng là bạo tay, thành phố Ngọc Lan chúng ta cũng sắp sản xuất xe hơi rồi, đúng là không ngờ tới..

Liễu Tuấn mặt cũng tươi cười, nhưng trong lòng thầm thở dài, đám quan viên này quen quanh quẩn rồi. Chuyện này cũng bình thường, thân là sở trưởng sở tài chính, Hướng Hoài mà không có công phu “thái cực” phòng thân, thì mỗi ngày người ta chen tới sụp cửa mà xin tiền.

– Hướng sở trưởng quá khen, kỳ thực cũng là tình thế bức ép thôi, nếu không cách tân, không nghĩ lối ra, chỉ dựa vào làm xe máy thì khó thành đạt được. Cty Trường Phong có hơn ba nghìn công nhân và gần vạn miệng ăn đang đợi, đó là áp lực không nhỏ.

– Đúng đúng, Liễu bí thư nhìn xa trông rộng, mọi người đều rất bội phục.

Liễu Tuấn khoát tay:
– Hướng sở trưởng, hiện giờ chúng tôi gặp phải khó khăn, lần hợp tác này Cty Trường Phong thiếu rất nhiều tài chính, mong được Hướng sở trưởng giúp đỡ nhiều hơn.

Thấy Liễu Tuấn không định buông tha cho mình, Hướng Hoài biết không né tránh được nữa, đành thở dài nói:
– Liễu bí thư, không phải là không chịu giúp, mà thực sự tôi cũng khó khăn lắm, cuối năm rồi, khắp nơi xin tiền.. Ài, nhà nghèo khó sống… Công ty xe hơi đâu phải cần con số nhỏ tận 300 triệu cơ mà.

Hướng Hoài nhìn Liễu Tuấn nói rất thành khẩn, ý tứ là, Liễu bí thư anh mà không thông cảm cho tôi thì là anh không phải rồi.

Liễu Tuấn khẽ nhướng mày lên, hỏi:
– Hướng sở trưởng, không có một chút biện pháp nào sao?

Hường Hoài lòng giật đánh thót, lời này không dễ trả lời. Liễu Tuấn là kẻ thông minh, đâu dễ lừa gạt, cuối năm thì cuối năm, nghèo thì nghèo, đường đường sở tài chỉnh tỉnh nếu nói không có cách nào thì ai mà tin. Vị nha nội trước mắt này lại không tầm thường, Thai tỉnh trưởng không cùng đường với Nghiêm Liễu, nhưng kết quả cuối cùng ra sao hiện giờ còn chưa thể nói được.

Lùi lại một bước mà nói, cho dù Tiểu Liễu không ở lại tỉnh A được, thì còn có rất nhiều nơi để đi, chỉ cần hai người cha của y còn tại vị, Liễu nha nội thủy chung là nhân vật không thể coi thường, ai mà biết ngày sau Liễu nha nội có thể thăng tiến tới đâu, Thai Duy Thanh chẳng thể ở tỉnh A cả đời.

– Liễu bí thư, không phải là không có biện pháp, nếu như tỉnh có phê chuẩn chính xác, lão Hướng tôi có khó khăn đến đâu cũng tìm cách kiếm cho Liễu bí thư chút tiền, mọi người đều là bạn bè mà.

Hướng Hoài nghĩ ngay ra cách đối phó.

Cho mâu thuẫn đấu với nhau là tốt nhất.

Muốn đấu thì phiền Liễu nha nội cậu đi tìm Thai Duy Thanh mà đấu, đừng làm khó những nhân viên làm việc chúng tôi.

Liễu Tuấn gật đầu, đứng dậy nói:
– Được, tôi đi lên tỉnh, phiền Hướng sở trưởng rồi.

Thấy Liễu Tuấn nói đi là đi, Hướng Hoài bất an, ai mà biết trong lòng y suy nghĩ gì? Vừa vội đứng đậy tiễn, vừa bổ xung:
– Liễu bí thư, cuối năm tài chính đúng là rất khó khăn, thế này vậy, thành lập công ty xe hơi Trường Phong hoãn lại một chút được không, đầu năm sau tài chính bớt áp lực hơn.

Bất kể thế nào cũng phải lưu lại đường lùi sau này có đất mà sống.

Liễu Tuấn cười:
– Cám ơn Hướng sở trưởng, cái chuyện thương nghiệp chủ yếu là phải chú trọng thời cơ, kéo dài thời gian rất bất lợi.

– Đúng, đúng.

Hướng Hoài liên tục gật đầu , hắn đã bày tỏ ý tứ rồi, nói nhiều cũng thừa.

Từ chỗ Hướng Hoài đi ra, Liễu Tuấn không vội tới tỉnh ủy, mà rẽ qua văn phòng của phó sở trưởng sở tài chính Phiền Chí Vĩ.

Tại chỗ Phiền Chí Vĩ thì Liễu Tuấn rất thoải mái, nguyên nhân đơn giản, Phiền Chí Vĩ chính do một tay Hà Duyên An đề bạt lên, được xem là tâm phúc đích hệ của Hà Duyên An, quan hệ với Liễu Tuấn rất tốt, nghe nói còn có chút quan hệ thân thích lòng vòng gì với Mã thư ký cũ của Hà Duyên An.

Chỉ cần văn phòng Phiền Chí Vĩ không có ai là Liễu Tuấn đi thẳng vào, không cần thông báo.

Văn phòng Phiền Chí Ví bố trí khác hẳn của Hướng Hoài, văn phòng Hướng Hoài là loại xa hoa của kẻ giàu xổi, đồ đạc thảm trải đều là màu vàng màu đỏ, trông rất phú quý . Còn bên Phiền Chí Vĩ thì khá trang nhã, trên vách tường là hai bức tranh của danh nhân, với một chút hoa cỏ, đầy sức sống.

Đây là một trong số nguyên nhân Phiền Chí Ví có thể lọt vào mắt Hà Duyên An.

Bản thân Hà Duyên An là lãnh đạo nho nhã, đối với cấp dưới hiểu vẻ đẹp nội tâm, tất nhiên là đề cao hơn một chút. Ở tỉnh A có rất nhiều quan viên kiểu học giả đều do Hà Duyên An đề bạt lên, có lẽ chỉ có Liễu bí thư là ngoại lệ.

Vị này bằng cấp rất cao, chuyên ngành là văn học cổ đại, phân tích bên ngoài là người đọc sách chính tông, nhưng Liễu bí thư chẳng có mấy khí chất nho nhã, mà lại “hùng hổ” như võ phu. Tới tỉnh A hai năm, làm việc luôn mạnh mẽ, trong mắt một số người thậm chí là ngông ngạo ngang ngược.

Luận nhiệt tình Phiền Chí Vĩ kém xa Hướng Hoài, mông dính ở ghế chẳng nhúc nhích, mặt chẳng cười, chỉ khẽ gật đầu một cái, thái độ thẳng thắn, mời tự nhiên.

Liễu Tuấn cũng chẳng khách khí, ngồi thẳng xuống ghế sô pha.

Phiền Chí Vĩ lắc đầu cười khổ, chậm rãi đóng văn kiện đang xem lại, đứng dậy cầm thuốc lá đi tới chỗ tiếp khách, ngồi xuống đối diện với Liễu Tuấn ném thuốc lá qua.

Liễu Tuấn chẳng thèm nhìn lấy một cái, thuận tay gạt sang bên:
– Đường đường phó sở trưởng sở tài chính lại hút cái thư thuốc mấy đồng một bao này à? Lão Phiền này, anh cũng giả bộ thái quá rồi đấy.

Liễu bí thư vừa nói vừa móc bao Trung Hoa ra, ném cho Phiền Chí Vĩ, Phiền Chí Vĩ cũng chẳng khách khí, bóc vỏ lấy ra một điếu, rồi đút gả bao thuốc vào túi, mỗi lần Liễu Tuấn tới sở tài chính, Phiền Chí Vi đều chơi chiêu “thuận tay dắt dê” này.

Người này có tiền, không “chiếm đoạt” một chú cũng phí.

Phiền Chí Vĩ châm thuốc, hút với vẻ rất khoan khoái, hỏi:
– Đụng đầu vào tường rồi hả?

– Lão Hướng Hoài trơn hơn con cá trạch, đã bao giờ sảng khoái chưa?

– Hắn có tiền, chẳng qua không dám móc cho cậu thôi.

Liễu Tuấn nhìn Phiền Chí Vĩ cười lắc đầu, trong mắt người ngoài, Phiền Chí Vĩ là một người đọc sách nho nhã, nói năng đầy thâm ảo. Có điều khi đối diện với Liễu Tuấn thì có gì nói nấy, với giao tình hơi người, thực sự không cần mập mờ.

Phiền Chí Vĩ hỏi:
– Nghe nói có kẻ đang cáo trạng cậu?

Đây là sự thật, Liễu Tuấn dùng biện pháp cứng rắn cách chứng hai người phụ trách quốc xĩ, trong mắt người ngoài đều là xí nghiệp có năng lực, Liễu Tuấn làm càn như thế, tất nhiên khiến nhiều người bất mãn.

Tiễu Liễu cậu gây ra cái làn sóng công nhân gây chuyện, lại đâm sau lưng người khác à? Thực sự quá bất nhân đấy.

Liễu Tuấn cười:
– Làm cán bộ có ai không bị cáo trạng?

– Lần này thì khác đấy, người cáo trạng rất nhiều, nghe nói thư cao trạng chất đống trên văn phòng Thai tỉnh trưởng, toàn nói xấu Liễu bí thư cậu.

Tình huống này Lăng Nhã đã nhắc tới với Liễu Tuấn rồi, trong thư cáo trạng thứ quỷ quái gì cũng có, thậm chí còn tệ hại hơn cả bài viết của “người lương tri”, chiếu theo miêu tả của cáo trạng thì Liễu Tuấn thực sự là hạng chết trăm lần chưa đủ làm yên lòng dân.

Xem ra kẻ thông minh không ít, mọi người đều nhận ra hiện giờ là một thời cơ tốt để lật nhào tên nha nội kiêu ngạo, nên tranh nhau cung cấp đạn pháo cho Thai tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn khoát tay, chẳng hề bận tâm nói:
– Anh đừng ngồi yên cười người khác gặp tai họa, lo cho bản thân đi, chẳng lẽ kẻ cáo trạng anh còn ít sao?

Phiền Chí Vĩ không khỏi cười khổ.

Kẻ nhắm vào Liễu Tuấn tất nhiên là không ít, kẻ nhắm vào Phiền Chí Vĩ càng nhiều hơn, người ta tố cáo Liễu Tuấn còn có chút ý báo thù, còn cáo trạng hắn là nhắm vào cái ghế dưới mông.

Nói ra, hoàn cảnh của hắn còn khó khăn hơn của Liễu Tuấn.

Tranh quyền đoạt lợi, luôn là âm điệu chủ đạo trên quan trường.