Chương 1022: Đa nghi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Nhữ Thành tuân thủ chỉ thị của lãnh đạo rất tốt, vừa từ văn phòng của Lưu Huy ra đã lập tức gọi điện cho Vu Hoài Tín, tươi cười nói:
– Vu xử, tôi là Phương Nhữ Thành của huyện Bạch Hồ đây, đúng đúng, là tôi.. Vu xử, thị trưởng hiện giờ có thời gian không? Tôi muốn báo cáo tình hình với thị trưởng.

Cấp bậc hành chính của Vu Hoài Tín tạm thời chỉ là chính khoa, Phương Nhữ Thành lại luôn miệng “Vu xử”, tất nhiên là muốn lôi kéo quan hệ, bí thư chuyên chức của thị trưởng mà gọi là “Vu khoa” quá mất giá.

Vu Hoài Tín giữ sự cảnh giác cao độ với Phương Nhữ Thành, có thể nhìn ra, Liễu thị trưởng không ưa gì vị Phương bí thư này, với sự hiểu biết của hắn về Liễu Tuấn, lần này tổ điều tra không tìm ra được vấn đề nghiêm trọng thì thôi, nếu tra ra, đừng nói vợ Phương Nhữ Thành là con nuôi của Lưu phu nhân, cho dù có là con ruột thì Phương Nhữ Thành cũng bị hạ là cái chắc.

Ở vấn đề mang tính nguyên tắc, Liễu Tuấn chưa bao giờ thỏa hiệp, càng chưa bao giờ dùng nó đem trao đổi.

Nhưng hiện giờ còn đang điều tra, kết quả chưa biết, Vu Hoài Tín tất nhiên phải khách khí với hắn, bí thư khu huyện ở Tiềm Châu, 11 người đều là 11 nhân vật thủ đoạn rất cao.

– Xin chào Phương bí thư, xin bí thư chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị của thị trưởng.

Vũ Hoài Tín liền đặt điện thoại xuống, báo cáo cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuất lạnh nhạt nói:
– Bảo hắn qua đây.

Vu Hoài Tín gật đầu, lại gọi điện cho Phương Nhữ Thành, có điều hắn tự ý thêm vào một câu:
– Phương bí thư, thị trưởng mời bí thư tới. À, ba mươi phút sau thị trường còn có bố trí khác.

Đó là đường lui Vu Hoài Tín dự phòng, giả sử hai người đó nói chuyện không hợp, Vu Hoài Tín có thể dùng cái cơ này mời Phương Nhữ Thành đi. Lần đầu tiên báo cáo riêng với thị trưởng, cho hắn 30 phút đã là nể mặt lắm rồi.

Phương Nhứ Thành là nhân vật rất biết xã giao quan hệ, ôm chặt lấy chân Lưu Huy, đồng thời cũng muốn móc nối quan hệ với Liễu thị trưởng. Dù sao Lưu Huy đã hơn 50 rồi, tối đa chỉ làm hết khóa này là lui về. Liễu Tuấn là nha nội, bối cảnh vững chắc, tuổi tuổi trẻ, tiền đồ là không thể giới hạn, nếu như có thể lọt vào mắt xanh của Liễu Tuấn, là vinh dự không có gì hơn, gần như có thể nhìn thấy tiền đồ huy hoàng trước mắt rồi.

Nhưng vì ngại có Lưu Huy, Phương Nhữ Thành không dám tùy tiện tới gần, hiện giờ Lưu Huy chính miệng chỉ thị muốn hắn báo cáo với Liễu thị trưởng nhiều hơn, Phương Nhữ Thành tất nhiên là thực thi ngay.

Được điện thoại thông báo của Vu Hoài Tín, Phương Nhữ Thành chạy tới tới văn phòng thị ủy.

Phương Nhữ Thành được xem như một người nổi tiếng ở khu chính phủ, mọi người nhìn thấy châm Phương bí thư mọc cánh, chạy một léo, không khỏi ngạc nhiên, chẳng biết xảy ra chuyện gì mà Phương bí thư lại hưng phấn như thế.

Phương Nhữ Thành tới văn phòng thị trưởng hơi thở dốc một chút, mồ hôi trên đầu cũng chảy ra vừa vặn.

Vu Hoài Tín thấy thế lại cảnh giác thêm vài phần, đồng thời cũng có chút xem nhẹ Phương Nhữ Thành, tới cấp đó rồi mà còn làm trò như thế, Phương Nhữ Thành đúng là khôn khéo, nhưng mất phong độ của quan phụ mẫu một phương.

Cán bộ khu Trường Hà ai chẳng kính sợ Liễu Tuấn, nhưng không ai lộ ra vẻ lấy lòng như vậy trước mặt Liễu Tuấn. Liễu thị trưởng coi trọng nhân tài chứ không phải nô tài.

– A Vu xử, xin chào, xin chào.

Phương Nhữ Thành cười ha hả, đưa tay bắt tay Vu Hoài Tín, lắc liên tục, cực kỳ thân thiết.

Làm thư ký nhiều năm, cái chuyện xã giao mặt ngoài Vu Hoài Tín được rèn luyện nhiều rồi, khách khí hàn huyên với hắn mấy câu, rồi dẫn vào văn phòng bên trong.

– Chào Phương bí thư.

Liễu Tuấn đứng dậy bắt tay Phương Nhữ Thành, lễ tiết này không phải dành cho Phương Nhữ Thành, mà là dành cho bí thư huyện Bạch Hồ, cho dù ai ngồi chức vị đó, Liễu Tuấn đều sẽ có lễ tiết này.

Phương Nhữ Thành yên lòng trở lại.

Nói thực tổ điều tra vừa tới huyện Bạch Hồ, trái tim Phương Nhữ Thành đã treo ngược lên, đúng như lời Lưu Huy nói với hắn: Có phạm sai lầm hay không tự cậu biết.

Hắn có sai lầm thật.

Nếu chẳng phải thế thì săn hắn phải vội vàng chạy tới cầu kiến Lưu Huy.

Xem ra chuyến này tới thật kịp thời, Liễu thị trưởng làm thế chỉ để lập uy thôi, nghĩ thế hắn không khỏi trách bản thân. Liễu nha nội tới nhậm chức gần hai tháng rồi mà mình chưa từng chủ động tới bái phỏng, thực sự quá thất lễ, chẳng trách mà Liễu thị trưởng muốn “nhắc nhở” mình một chút.

Vị này không phải là thị trưởng bình thường, người ta khi ở Ngọc Lan, chỉ là một thường ủy số 12, lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa mà hô phong hoàn vũ, đánh ra được vùng đất riêng, phó bí thư tỉnh ủy cũng không dám vuốt râu hùm. Một nha nội mạnh mẽ như thế, hiện giờ tới Tiềm Châu làm nhân vật số 1 chính phủ, sao có thể chấp nhận cấp dưới thất lễ?

– Phương bí thư mời ngồi.

Liễu Tuấn khách khí theo đúng lễ tiết.

– Cám ơn thị trưởng, cám ơn thị trưởng.

Phương Nhữ Thành khom mình gật đầu, chỉ ngồi nửa mông xuống ghế.

– Phương bí thư có chuyện gì muốn tìm tôi thảo luận vậy?

Phương Nhữ Thành khựng lại, hắn tới là muốn tỏ thái độ của mình với Liễu Tuấn, thực sự chẳng có chuyện nghiêm chỉnh gì để báo cáo với Liễu Tuấn, nhưng thân là bí thư huyện ủy, ứng phó là ngón nghề sở trường.

– Thị trưởng, tôi tới là để cám ơn thị trưởng.

Liễu Tuấn nhướng mày, ngạc nhiên nói:
– Cám ơn.

– Đúng ạ, nếu không có thị trưởng tọa trấn chỉ huy, thì trận lũ ba tháng trước đó, huyện Bạch Hồ chúng tôi đã tốn thất nặng nền. Thị trưởng đích thân lên tiền tuyến, bày mưu nghĩ kế, vãn hồi vô số tổn thất cho mấy vạn quần chúng huyện Bạch Hồ chúng tôi…

Phương Nhữ Thành cả giọng nói và ánh mắt đều vô cùng chân thành.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, khoát tay nói:
– Phương bí thư, những lời này không cần nói nữa, thân là cán bộ đảng viên, vì nhân dân phục vụ là điều cần thiết. Đối diện với quốc nạn, mỗi người đều tận lực mà.

– Vâng vâng, thị trưởng đạo đức sáng ngời, là tấm gương cho chúc tôi học tập.

Phương Nhữ Thành vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Liễu Tuấn, thấy y hơi câu mày lại thì trong lòng cả kinh, xem ra mình “vỗ mông quá lộ liễu”, làm Liễu nha nội không vui rồi.

Cũng phải, nhân vật tầng cấp này rồi sao có thể bị thứ bề ngoài mê hoặc?

– Thị trưởng, huyện chúng tôi công tác không tốt, làm thị trưởng nhọc lòng, thật hổ thẹn.

Phương Nhữ Thành thấy tình thế không hay, vội chuyển đề tài.

Liễu Tuấn lạnh nhạt hỏi:
– Công tác không tốt trong lời Phương bí thư là ở phương diện nào.

Phương Nhữ Thành hơi nghẹn lại.

Liễu nha nội hơi không biết điều rồi.

Thông thường cán bộ phía dưới nói lời như thế, xung quanh lại không có người thư ba, kỳ thực là tỏ rõ thái độ rồi, Phương Ngọc Thành tôi lấy thân phận cấp dưới biểu thị “thần phục” cậu, thế còn chưa đủ sao? Dù cậu có là nha nội, có ghê gớm tới đâu, nhưng mới tới đây, tục ngữ có câu, một hảo hán phải có ba người giúp, lại có câu cường long không áp được địa đầu xà. Cậu vừa mới tới nhậm chức, thân là chư hầu một phương, tôi tới thần phục cậu là thái độ không tệ rồi.

Tôi không tin cậu không muốn dựng lên ban bệ của mình.

Thân ở trong thể chế, nếu không có nhân mã của mình, thì thế nào cũng chẳng làm gì được, chỉ dựa vào mỗi hậu thuẫn là vô dụng, người phía dưới muốn đẩy anh ra tìa dễ lắm.

Không ngờ Liễu nha nội không lĩnh tình, hỏi tới “sai lầm” thật.

Phương Nhữ Thành vừa mới yên tâm, lại trở nên thấp thỏm.

Hắn không tin Liễu Tuấn thiếu trí tuệ chính trị, hạng không có óc sao có thể làm tới thị trưởng khi 29 tuổi.

Như vậy Liễu Tuấn nhắm vào hắn thật rồi? Muốn lấy đầu hắn lập uy.

Vừa nghĩ tới đây, Phương Nhữ Thành lập tức đề cao cảnh giác, trở nên thận trọng nói:
– Thị trưởng, khoản tiền cứu tế, huyện có giữ lại một chút, có hai ba triệu tạm thời chưa gửi đi, chuyện này cũng là bất đắc dĩ, thị trưởng, tài chính của huyện không sung túc, lại gặp hải thiên tai, thế nào cũng phải giữ lại chút tiền dùng khi cấp bách…

Liễu Tuấn không phản bác lại lời của Phương Nhữ Thành, đoán chừng cách làm này không phải chỉ huyện Bạch Hồ, mà tất cả các khu huyện đều có ít nhiều, đó gần như đã thành một căn bệnh. Anh nói hắn sai lầm, thì hắn sai lầm, nhưng nếu nghiêm túc truy cứu thì sẽ chọc vào tổ ong lớn, nói không chừng khiến cho tất cả người phụ trách các khu huyện hùa nhau chống lại Liễu thị trưởng. Cổ nhân có lời dạy, luật pháp không làm gì được đám đông.

Loại hiện tượng này cần phải thay đổi.

Nhưng từ từ thay đổi.

Cần phải trải qua thủ pháp và phương thức nhất định để chuyển biến dần dần.

– Phương bí thư, tình hình tài chính các khu huyện thế nào tôi cũng hiểu. Nhưng đồng chí có thể đảm bảo hơn 6 triệu kia đều có thể gửi tới tay quần chúng gặp thiên tai chứ?

Liễu Tuấn không dây dưa ở phần bị “chặn lại” nữa.

– Có! Tôi đảm bảo.

Phương Nhữ Thành không chút do dự ưỡn ngực nói.

Liễu Tuấn nhìn hắn, Phương Ngọc Thành đón nhận ánh mắt của Liễu Tuấn, dáng vẻ rất chân thành.

Trong tích tắc đó Liễu Tuấn thiếu chút nữa thay đổi phán đoán ban đầu của mình, chẳng lẽ trước đó mình nhầm, vấn đề chỉ là sơ xuất nhất thời của nhân viên cá biệt? Có lẽ là mình bị Tương Hoa Thụ lừa mình?

Có điều Liễu Tuấn nhanh chóng phủ định giả thiết phía sau, Tương Hoa Thụ chỉ là một “đừa trẻ” mười bảy mười tám tuổi, tình cảm với cha là không phải giả vờ, mình đi hoài nghi một đứa con hiếu thuận như vậy là không nên. Chẳng lẽ làm cán bộ lãnh đạo lâu, lòng mình đã trở nên đa nghi? Càng ngày càng xa rời quần chúng rồi?

– Rất tốt, Phương bí thư, tôi cũng hi vọng khoản cứu tế gửi đi đã tới hết tay người dân.

– Vâng thưa thị trưởng