Chương 1817: Chẳng đâu bình yên

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Đúng thế, mạnh ai nấy làm rất dễ bị người ta đánh tan, không thể có ưu thế quy mô để khống chế ngược lại khách dưới hạ du, giá cả sẽ thiệt thòi. Ví dụ như vậy rất nhiều.

Liễu Tuấn gật đầu tán đồng.

– Chợ dược liệu này tồn tài thời gian rất dài, có từ giữa thập niên 80 của thế kỷ trước rồi, gấn 20 năm phát triển, vẫn mô hình rời rác như thế, không được dẫn dắt, có thế thấy quan viên huyện Đức Thành, thậm chí Đơn Dương quan niệm còn rất bảo thủ, chưa giải phóng tư tưởng, nhìn vấn đề chưa toàn diện.
Tào Hiểu Quốc lắc đầu thở dài.

Câu này Tào Hiểu Quốc cảm khái mà thốt lên, không phải để hùa theo Liễu Tuấn. Liễu Tuấn chấp chính mỗi nơi đều ra sức yêu cầu cán bộ giải phóng tư tưởng, dùng ánh mắt mới nhìn thế giới mới, không nên chìm đắm trong lối tư duy cũ.

Nghiên cứu tỉ mĩ đường lối chấp chính của Liễu Tuấn, liền phát hiện ra cái gọi là cao thủ kiến thiết kinh tế, kỳ thực không phải là năng lực bản thân Liễu Tuấn lớn đến thế, quan trong nằm trong đội ngũ cán bộ có sức chiến đấu mạnh mẽ, Ngọc Lan, Tiềm Châu đều kiểm chức điều này.

Liễu Tuấn cau này.

Kinh tế Đương Dương kém phát triển có nguyên nhân lịch sử và đ lý, nhưng tư tưởng cán bộ không đủ rộng mở mới là nguyên nhân chủ yếu.

Chợ thị trường huyện Đức Thành nếu được dẫn dắt, đủ để làm kinh tế huyện nhảy vọt, tới bây giờ vẫn chỉ dừng ở phươgn thức tự cấp tự túc rời rác, lời của Tào Hiểu Quốc là chính xác.

– Ngoài ra trữ lượng trúc của huyện Đức Thành cũng đứng đầu toàn tỉnh, nếu như có thể tận dụng, cũng là nguồn thu tài chính lớn, ở phương diện này có không gian khai thác lớn.

Thấy Liễu Tuấn tán đồng quan điểm của mình, Tào Hiểu Quốc lại nói thêm.

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu:
– Ừ có thể nghiên cứu làm trọng điểm, chúng ta đi dạo thêm vài ngày, để tính toán cho kỹ, tới lúc đó mới thương lượng với Đặng Văn. Đơn Dương cứ tiép tục thế này là không được, cần phải theo kịp thực tế, nếu không sẽ kéo toàn tỉnh lùi lại. Cùng nhau giàu có không thể có một thành phố tụt lại.

Đoàn người vừa đi vừa nói, bất giác đi tới bên kia của chợ, cảnh sắc phía trước thay đổi, đồng thời một mùi thối xộc vào mũi, đoàn người Liễu Tuấn không kịp đề phòng bị sặc không thở nổi.

– Cái gì thế?

Tào Hiểu Quốc cau mày lại bực bội nói, động thời lo lắng nhìn Liễu Tuấn.

Thì ra tới đây không phải chợ thuốc nữa mà là chợ nông sản, khắp nơi sạp hàng quầy hàng hỗn tạp, chợ thuốc rất lớn, nhân khẩu đông, cải chợ nông sản này tất nhiên là đồ ăn theo rồi.

Tào Hiểu Quốc nhỏ giọng nói:
– Tỉnh trưởng, chúng ta quay lại thôi, môi trường nơi này quá tệ.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Đoàn người chuần bị quay lại thì Liễu Tuấn bỗng dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, đám Tào Hiểu Quốc đều có chút kỳ quái, chuyện gì khiến Liễu Tuấn chú ý như vậy?

– Mọi người nghe xem, có phải có người đang rao bán hoẵng?
Liễu Tuấn hỏi.

Tào Hiểu Quốc tuổi nhiều hơn Liễu Tuấn, giác quan tất nhiên không nhạy cảm bằng, hắn không nghe thấy gì.

Kha Khải Phàm nói:
– Vâng tôi cũng nghe thấy..

Kha Khải Phàm nói rồi chỉ về phía bên phải, nơi phát ra tiếng động. Hoẵng là động vật hoang dã, vị không tệ. Kha Khải Phàm tưởng rằng Liễu Tuấn nổi cơm thèm, ai quen biết Liễu Tuấn đều rõ y là động vật ăn thịt cỡ lớn.

Liễu Tuấn nói:
– Hoẵng là động vật hoang dã được bảo vệ, sao có người bán chỗ này?

Tào Hiểu Quốc cười khổ:
– Luật bảo vệ động vật hoang dã ở nơi như thế này chẳng mấy ai biết.

Tào Hiểu Quốc nói thật, cái huyện vùng núi hẻo lánh này, người còn chẳng được bảo vệ nói gì tới động vật hoang dã, hơn nữa động vật hoang dã là món dân ăn uống khoái nhất, nhiều nhà hàng bỏ giá cao thu mua, cấm cũng chẳng được.

– Đi xem nào, nếu là hành vi cá biệt thì không sao, nếu hình thành tổ chức thì phải quan tâm.
Liễu Tuấn quyết định.

Mọi người tất nhiên không dị nghị, theo sau Liễu Tuấn đi sáng bên đó.

Kết quả Liễu tỉnh trưởng đoán đúng, đi chưa được bao sa, đã tới một khu vực chuyên buôn bán gia cầm sống, nơi này mùi càng thối, phóng mắt nhìn tới thấy toàn già súc gia cầm, nhưng cũng có không ít động vật hoang dã. Trừ tiếng rao bán Hoẵng mà Liễu Tuấn nghe thấy ban đầu, còn có Trĩ đuôi dài, Hưu sao. Ở khu gia cẩm có một nửa không gian là động vật hoang dã, đại đa số là bị trói chặt, ánh mắt hoảng sợ bất lực nhìn đoàn người qua lại.

Hơn nữa ở trước quầy bán động vật hoang dã, khách không nhiều, nhưng nhìn thấy toàn người ăn mặc là lượt, khác với dân thành phố bình thường, có thể thấy toàn là hạng có tiền.

Một con Hoẵng đen nhỏ bị buộc cổ trong vào cột, đang được rao bán.

Con Hoẵng đen này có lông nâu sậm, thể hình trông như đồ thủ công, đường nét mượt mà, rất đẹp, có điều toàn thân đang run nhè nhẹ.

Liễu Tuấn cau mày.

Hoẵng đen là động vật bảo vệ cấp một của quốc gia, số lượng rất ít, đã ở vào trạng thái nguy hiểm.

Rao bán con hoẵng là một nam nhân trung niên trên 40, mặt phong sương, nhiều nếp nhăn, nhưng lưng vẫn rất thẳng, trông khá vạm vỡ khỏe khoắn, thân thủ nhanh nhẹn, nếu không cũng chẳng bắt được Hoẵng đen cực kỳ nhạy cảm, giỏi chạy trốn.

Liễu Tuấn đi tới gần thì một nam nhân trên ba mươi mặc áo da thẫm đang mặc cả với thợ săn.

Áo Da trả giá 30 đồng một cân, thợ săn lắc đầu muốn 40 đồng một cân.

Loại Hoẵng đen này chẳng phải dễ bắt được, số lượng lại không nhiều.

Hai bên đều nói khẩu âm huyện Đức Thành, Liễu Tuấn công tác ở tỉnh A 10 năm cũng chỉ miễn cưỡng nghe được một hần, với giá 40 đồng một cân, thì người thợ săn sẽ có thu nhập hơn 1 nghìn, với dân vùng núi mà nói là một số tiền rất lớn.

Đang mặc cả đột nhiên có ba bốn người trẻ tuổi đi tới, đều mặc đồng phục, trông có vẻ là người sở công thương, người đi đầu trên 20 dang cao, mùa đông rét mướt mà để đầu trần, vuốt keo láng bóng.

Đầu vuốt keo khuôn mặt mang theo vẻ ngạo nghễ, cứ như một lãnh chúa trung cổ đang tuần thị lãnh địa của mình.

– Anh Tằng, hoẵng kìa…

Một người trẻ tuổi bên cạnh Đầu vuốt keo phấn khích chỉ con hoẵng hô lên. Cho dù ở huyện Đức Thành, Hoẵng đen là món ngon hiếm thấy.

Đầu vuốt keo mắt sáng lên, đi tới bên hai người mặc cả, nói với thợ săn:
– Con hoẵng này anh bắt à?

– Phải.

Thợ săn gật đầu, nhìn Đầu vuốt keo với vẻ cảnh giác, hắn tuy không nhận ra Đầu vuốt keo, nhưng cảm thấy vẻ lưu manh của kẻ này.

Đồng phục chính quy cũng không che dấu nổi “khí chất” này.

– Bán thế nào?

Đâu vuốt keo châm một điêu thuốc, hất hàm hỏi, đàn em của hắn vội tới châm thuốc. Đầu vuốt keo rít một hơi, phun khói ra thẳng vào mặt thợ săn, rất là vô lễ.

Thợ săn mắt ánh lên vẻ phẫn nộ, nghiêng đầu qua tránh khói thuốc.

– Bốn mươi!

– Bôn mươi? Chém người ta à? Hai mươi.

Tên Tằng trả một cái giá “kinh người”, nói cực kỳ tự tin, tựa hồ không phải hắn đang nói, mà là ra lệnh, không được phép sửa đổi.

– 20? Ông chủ nói đùa rồi, 40 đã là giá thấp nhất, ông chủ này đã trả giá 30 đấy.

Tên Tằng liếc Áo Da một cái:
– Sao, lão Trương định tranh với tôi à?

Thì ra họ quen nhau.

Từ khi tên Tằng đầu vuốt keo xuất hiện, Áo Da tự giác ngậm miệng lại đứng ở bên cạnh mắt lộ vẻ nịnh bợ, có vẻ rất sợ tên thanh niên ít hơn mình cả chục tuổi này. Nghe lời này Áo Da vội xua tay:
– Đâu có, tôi làm sao dám tranh với anh Tằng? Con hoẵng này anh Tằng nhìn trúng, vậy là của anh rồi, hỏi khắp cái chợ này xem có ai tranh đồ với anh Tằng chứ?

Nghe lời này Tên Tằng bật cười, vỗ vai Áo Da, đắc ý nói:
– Lão Trương, miệng ngày càng nọt đấy.. Ha ha ha… Không tệ, anh Tằng đây thích người hiểu chuyện, để sau anh mời chú uống rượu, đánh bài.

Áo Da gật đầu liên tục:
– Vâng vâng, hoan nghênh anh Tằng tới chiếu cố … Vậy, tôi không quấy rầy nữa, trong cửa hàng còn có chút việc…

Tên Tằng phất tay, làm ra vẻ hào phóng:
– Đi đi, anh biết chú bận kiếm tiền, mau đi đi.

– Vâng…
Áo Da gật đầu, lấy thuốc lá ra mời mấy tên đàn em sau lưng, rồi quay đầu nói với thợ săn:
– Này người anh em cậu biết đầu một chút, có biết vị này là ai không? Tằng trưởng phòng công thương, con hoẵng của cậu hôm nay không bán cho anh Tằng thì cả chợ này không ai dám mua đâu.

Thấy Áo Da “quảng cáo” cho mình, Tên Tằng rất đắc ý, vỗ vai hắn nói:
– Lão Trương, chẳng trách chú phát tài, trình độ ngày càng cao đấy.

Áo Da cười xu xoe, cúi đầu chào Tên Tằng rồi mới xoay người đi.

– Này 20 bán không?

Tên Tằng quay sang cười thợ săn, nói với vẻ mất kiên nhẫn.

– Không bán.