Chương 1376: Toàn lực ủng hộ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Oa, Liễu tỉnh trưởng thật là giỏi.

Đinh Linh kinh ngạc thốt lên.

Liễu Tuấn cười:
– Pha trà một lần, đâu đáng được khen ngợi như thế chứ?

Đinh Linh rỗi rít xua tay:
– Ý tôi không phải như thế, ba tôi rất cố chấp, Liễu tỉnh trưởng pha trà cho ba tôi một lần, làm ba tôi giữ thói quen này, thực sự rất giỏi.

Tạ Viện không khỏi xấu hổ, trừng mắt nhìn Đinh Linh, tựa hồ bảo cô ta chú ý.

Tưởng rằng đây là bạn bè nói chuyện với nhau sao?

Trước mặt Liễu Tuấn nói Đinh Ngọc Chu “cố chấp”, không khéo bị người ta hiểu lầm, Đinh Ngọc Chu có cái tật thích chuyên quyền, lại còn “cố chấp” nữa. Mặc dù có lời đồn Đinh – Liễu liên minh, nhưng Tạ Viện tin, dù có là đồng minh, không có nghĩa là không có hiềm khích với nhau.

Trên quan trường, dù là đồng minh kiên định đến đâu, cũng không thể không có chút cố kỵ gì.

Căn cứ và thông lệ mà nói, bí thư và tỉnh trưởng luôn có chỗ xung đột với nhau.

Đinh Linh tựa hồ ý thức được mình lỡ lời, hơi xấu hổ cúi đầu xuống, lén thè lưỡi ra.

Liễu Tuấn cười nói:
– Không sao cả, hôm nay không phải là đi họp, không cấm kỵ nhiều như thế. Thật ra nói tới cố chấp, người thành đại sự đều rất cố chấp, không có tinh thần kiên quyết đó, khó thành công. Nhất là cán bộ lãnh đạo, Đinh bí thư kiên trì nguyên tắc, ai không hiểu nội tình, thì coi là cố chấp.

Tạ Viện liền mỉm cười gật đầu:
– Tỉnh trưởng nói quá chính xác, kiên trì nguyên tắc đôi khi rất dễ làm người ta hiểu lầm.

Đinh Linh có chút ủ rũ nói:
– Nói như thế tôi cũng là người không hiểu nội tình rồi… Xem ra tôi không hiểu ba mình lắm, phải nên về nhà nhiều thân cận với ba hơn… Ba tôi cũng già rồi.

Tiếng cám thán cuối cùng là phát ra từ nội tâm, nên tiếng thở dài kèm theo đó làm người ta bùi ngùi.

Liễu Tuấn nghiêm túc nói:
– Đinh Linh, cô có tâm tư này là đúng đấy, nên về nhà nhiều hơn, nói chuyện bầu bạn với cha mẹ nhiều hơn.

– Cũng phải, ôi, cũng tại tôi, thời gian qua công ty kinh doanh không thuận lợi, trong lòng rất buồn phiền, nên không về nhà.

Đinh Linh lại thở dài.

Liễu tuấn đổi sang mặt cười:
– Cô đang trách tôi phải không? Có phải là phương án quy hoạch thành phố xanh của chính phủ, ảnh hưởng tới chuyện kinh doanh của địa ốc Quảng Hạ?

Đinh Linh không ngờ Liễu Tuấn nói chuyện thẳng thắn như thế, giật này mình, xua tay liên tục, nói:
– Không phải, không phải, xây dựng thành phố xanh là mơ ước của mỗi người dân Ngọc Lan, chúng tôi rất ủng hộ. Mọi người đều nói, sau khi Liễu tỉnh trưởng tới, Ngọc Lan sẽ thay đổi…

Liễu Tuấn nhìn cô ta chăm chú, cười không nói.

Đinh Linh hơi chột dạ, tựa hồ chút ý đồ nhỏ của mình bị y nhìn thấu rồi, nam nhân này trừ đẹp trai ra, ánh mắt đó thật sự “có sức sát thương”. Đinh Linh xuất thân gia đình nhà quan, tiếp xúc đủ các loại quan viên, tựa hồ chưa ai có ánh mắt sắc bén như thế.

Hơn nữa Liễu Tuấn lại hiểu chuyện kinh doanh của cô ta như vậy, người này đúng là không đơn giản.

Tạ Viện nghe Liễu Tuấn nói thẳng ra địa ốc Quảng Hạ, lòng càng kinh ngạc hơn Đinh Linh, cô ta cũng biết, quan lớn cấp cao như y, tin tức hết sức linh thông, nhưng Liễu Tuấn biết rõ cả chuyện kinh doanh của Đinh Linh, thì không bình thường. Có thể thấy bất kể đối thủ hay đồng minh, Liễu Tuấn đều bỏ công sức ra tìm hiểu.

– Tỉnh trưởng, Đinh Linh còn nhỏ, chưa hiểu chuyện lắm, có điều em nó đúng là hết sức ủng hộ quy hoạch thành phố xanh, phàm là yêu cầu của chính phủ, địa ốc Quảng Hạ sẽ phối hợp thật tốt.

Tạ Viện lựa chọn câu chữ, cẩn thận đáp.

Có ta vốn có thể không “nói đỡ” cho Đinh Linh, nhưng vừa rồi cô ta nói Liễu Tuấn biết quan hệ của mình và nhà họ Đinh, nên lúc này phải nói cho Đinh Linh vài câu, nếu không lỡ chẳng may làm Liễu Tuấn có hiểu lầm gì, chỉ sợ “liên lụy” tới cô ta. Tạ Viện phí công tạo ra cơ hội tiếp xúc gần gũi với Liễu Tuấn, chẳng phải là muốn chuốc lấy phiền phức.

– Đúng đúng, ủng hộ công tác của Liễu tinh trưởng cũng là ủng hộ ba tôi mà.

Đinh Linh vội bổ xung.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Y không phải không có chút hoài nghi nào về chuyện “trùng hợp” ngày hôm nay, nhưng dù Tạ Viện và Đinh Linh cố ý gặp y ở đây cũng không sao. Dưới điều kiện không vi phạm nguyên tắc, quan hệ hài hòa với bọn họ không phải là chuyện xấu.

Cán bộ phía dưới và thương nhân nỗ lực tiếp cận người cầm quyền là chuyện bình thường, không cần truy cứu kỹ.

Lúc này phụ vụ đã pha trà xong, mời mọi người thưởng thức.

Tạ Viện nhấp một ngụm, mỉm cười nói:
– Ừm, rất thơm, hương vị lắng đọng lâu.

Đinh Linh lại chép miệng lắc đầu:
– Thơm thì thơm nhưng mà đắng quá..

Liễu Tuấn bật cười.

Nói Đinh Linh là người léo lái công ty lớn, chẳng bằng nói là cô bé con, xem ra nếu không có chiêu bài Đinh Ngọc Chu bảo vệ, Cty Quảng Hạ khẳng định không làm tới quy mô hôm nay.
Đương nhiên Liễu Tuấn chưa gặp chồng Đinh Linh, có lẽ chồng cô ta có thiên phú kinh doanh chưa biết chừng.

Đinh Linh thấy nụ cười này của Liễu Tuấn, trong lòng thầm đắc ý, đó chính là hiệu qủa mà cô ta muốn, chỉ cần trong lòng Liễu Tuấn coi cô ta là “cô gái nhỏ” chưa hiểu chuyện thì tốt. Còn nếu nghiêm túc đối đãi với cô ta, Đinh Linh lo mình có đáng được xuất hiện trước mặt Liễu Tuấn hay không.

Còn hiện giờ thân phận như bạn bè, như vãn bối này rất có lợi cho cô ta.

Thưởng thức trà xong, mọi người dùng cơm đơn giản, cả quá trình Tạ Viện đều khiêm tốn lịch sự, khéo léo biểu hiện “thần phục” lại không mất tôn nghiêm của thành viên thường ủy.

Còn Đinh Linh thì kiên trì “thuần khiết” tới cùng.

Nếu chỉ có Liễu Tuấn và Kha Khải Phàm, ăn cơm xong Liễu Tuấn sẽ nghỉ ngơi một chút, hôm nay tất nhiên không thích hợp. Dùng cơm xong liền nói chuyện với Đinh Linh và Tạ Viện mấy câu, sau đó đứng dậy rời đi.

….

– Liễu tỉnh trưởng, nghe nói quy hoạch thành phố xanh do chính phủ đưa ra gặp phải chút cản trở?

Đinh Ngọc Chu hỏi.

Trong văn phòng bí thu thành ủy, Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn ngồi đối diện với nhau.

Sau khi Liễu Tuấn tới nhậm chức, hai người giao tiếp với nhau khá mật thiết, thường trước khi đưa ra quyết định quan trọng, Liễu Tuấn đều báo cáo với Đinh Ngọc Chu, còn Đinh Ngọc Chu cũng thay đổi tác phong làm việc, nhiều khi chủ động mới y tới văn phòng trao đổi những việc quan trọng. Đa phần là nội dung kiến thiết đảng và cán bộ, còn công tác chính phủ thì Đinh Ngọc Chu cơ bản không hỏi tới, tựa hồ hết sức tín nhiệm Liễu Tuấn.

Ít nhất với tình hình hiện nay, loại trao đổi này có ý nghĩa tích cực, thành ủy và chính phủ giữ sự nhất trí cao, cho tới giờ không phát sinh chia rẽ nghiêm trọng nào. Cán bộ phía dưới dần yên tâm, chỉ cần hai lãnh đạo lớn thống nhất ý kiến, bọn họ dễ làm việc.

Liễu Tuấn dựa mình vào ghế sô pha, vẻ mặt khá thả lỏng.

Gần đây hai người trao đổi luôn có không khí hài hòa, Liễu Tuấn không cố ý nghiêm túc, Đinh Ngọc Chu cũng rất tùy ý.

Xem ra Đinh Ngọc Chu thay đổi không ít.

– Cũng không có gì, muốn thực hiện kế hoạch này, cần chiếm dụng khá nhiều vùng đất tốt, số diện tích đất này nhiều Cty địa ốc đang chuẩn bị khác thác, thấy tiền trước mắt sắp mất, nên có người cuống lên… Ngoài ra bên cục tài chính cũng biểu thị áp lực lớn, chi tiêu tài chính có khó khăn nhất định.

Liễu Tuấn báo cáo đơn giản.

Đinh Ngọc Chu bình thản nói:
– Các công ty địa ốc phải phục tùng bố trí thống nhất của thành phố, chuyện này không có gì để mặc cả hết.

Ông ta cũng biết những công ty địa ốc lớn trong tỉnh đều có bối cảnh nhất định, nhưng Đinh Ngọc Chu không để ý, với cấp bậc của ông ta, những bối cảnh đó không đáng để trong lòng, hơn nữa ông ta không tin có công ty địa ốc nào dám đối đầu với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Y và Đinh Ngọc Chu tâm tư nhất trí, chẳng để ý tới những lời kêu ca bất mãn của những công ty địa ốc kia.

– Còn về chi tiêu tài chính đúng là có khó khăn nhất định, Chu Vinh Sinh là người khá cứng nhắc.

Liễu Tuấn lại một lần nữa gật đầu.

Cuộc trao đổi ngày hôm nay do Đinh Ngọc Chu chủ động mời y tới, chuyện của Chu Vinh Sinh đoán chừng là trọng điểm mà Đinh Ngọc Chu muốn nói.

– Đương nhiên, ông ta tuổi khá lớn, tư tưởng hơi bị xơ cứng, nhận thức tình thế mới không đủ. Tôi thấy, tới lúc thích hợp, nên điều chỉnh cương vị công tác của ông ta.

Đinh Ngọc Chu vừa hút thuốc vừa nói, có vẻ như rất tùy ý.

Liễu Tuấn thu lại nụ cười, không vội tỏ thái độ, xem ra Đinh Ngọc Chu khẳng định biết chuyện Chu Vinh Sinh “phản đối” ý kiến của Liễu Tấn, nen có quyết định với việc này.

Chu Vinh Sinh là cán bộ do một tay Đinh Ngọc Chu đề bạt lên, hiện giờ Đinh Ngọc Chu vì ông ta “va chạm” với Liễu Tuấn mà muốn hạ bệ Chu Vinh Sinh, thực hiện đến nơi đến chốn lời hứa ra tận lực ủng hộ Liễu Tuấn.

– Cứ để xem đã, đồng chí Chu Vinh Sinh làm việc rất có trách nhiệm lại thanh liêm chính trực, là cán bộ không tệ.

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói.

Đinh Ngọc Chu gật gù không nói thêm nữa, ông ta đã tỏ rõ thái độ của mình là đủ.

– Trước đó không lâu, tôi gặp được đồng chí Tạ Viện và Đinh Linh ở phòng trà, Đinh Linh rất hoạt bát, ngây thơ chân chất.

Liễu Tuấn thay đổi đề tài.

Đinh Ngọc Chu hơi ngẩn người, lập tức mỉm cười nói:
– Con bé đó bị bà xã tôi chiều hư rồi, nói chuyện không biết nặng nhẹ, mong Liễu tỉnh trưởng chớ trách.

– Ha ha, Đinh bí thư nặng lời rồi, tôi rất thích tính cách của Đinh Linh.

Đinh Ngọc Chu vẻ mặt tựa hồ thực sự trở nên nhẹ nhõm