Chương 1988: Về bảo châu

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chiếc máy bay chở khách dân dụng cực lớn chầm chậm hạ cánh xuống sân bay đại ninh, bí thư tỉnh ủy Chương Thần Văn đích thân đón ở sân bay, cho dù bí thư tỉnh ủy ra mặt, nhưng quy mô cuộc hoan nghênh này không lớn, chỉ có Chương Thần Văn và mấy nhân viên văn phòng. Nếu chẳng phải quanh sân bay cảnh giới nghiêm ngặt, không ai biết có nhân vật lớn tới tỉnh N.

Chuyện này Liễu Tuấn đã nói trước qua điện thoại với Chương Thần Văn.

Trước khi tới tình D nhậm chức, TW theo lệ cho Liễu Tuấn bảy ngày nghỉ, để y an bài chuyện nhà cửa. Bí thư tỉnh ủy cũng là người, cũng có chuyện thế tục cần xử lý.

Theo lợi dặn của cha, Liễu Tuấn về nhà thăm ông bà họ hàng. Ông ngoại vài năm nữa là thọ 100 tuổi rồi, Liễu Tấn Tài vất vả chuyện quốc gia đại sự, không tiện thường xuyên về nhà thăm, ủy thác con trai đi thay cũng là điều nên làm.

Sân bay Bảo Châu đang được xây dựng, Liễu Tuấn trung chuyển ở Đại Ninh, với thân phận của y hiện nay, cho dù về công hay về tư, bên tỉnh N đều phải an bài chu đáo.

Cửa mở ra, Liễu Tuấn dẫn Nghiêm Phivà Liễu Dương dưới sự hộ vệ của mấy vệ sĩ đi xuống, Chương Thần Văn đi tới nhiệt tình bắt tay:
– Chào mừng Liễu bí thư về nhà.

Liễu Tuấn cười:
– Làm phiền Chương bí thư rồi.

Chương Thần Văn cười lớn, không nói khách khí thêm nữa, hai người tương giao, quý ở tấm lòng.

Thấy Nghiêm Phim mắt Chương Thần Văn sáng lên, cảm khái:
– Sớm nghe nói Liễu phu nhân đẹp tựa thiên tiên, hôm nay được gặp quả nhiên danh bất hư truyền. Liễu bí thư thật có phúc.

– Không giấu gì Chương bí thư, lời khen như vậy, tôi thường xuyên được nghe.

Chương Thần Văn cười sảng khoài.

Liễu Dương quy củ khom người nói:
– Chào bác Chương ạ.

– Đương được, Liễu Dương lâu lắm rồi chưa về quê phải không?
Chương Thần Văn xoa đầu Liễu Dương, hiền từ nói.

Liễu Dương lễ phép đáp:
– Vâng ạ, năm năm trước cháu có về một lần với ông nội và ba cháu.

Chương Thần Văn khen:
– Thằng bé này thật hiểu chuyện, quả nhiên gia giáo sâu xa.

Liễu Tuấn bắt tay cám ơn các quan viên khác, tiếp đó cùng Chương Thần Văn ngồi cùng xe.

– Bất kể thế nào cũng phải ăn bữa cơm mới được.
Chương Thần Văn nói:
– Biết Liễu bí thư thời gian eo hẹp, nhưng cả một bữa cơm cũng không ăn, truyền ra ngoài, người ta nói tôi không phải.

Hai người quan hệ ngày càng hòa hợp, nói chuyện cũng tùy ý hơn.

– Chương bí thư nói thế không ở lại ăn bữa cơm này không được rồi, được rồi, anh là quan phụ mẫu, tất cả nghe anh an bài.

– Thế mới đúng chứ, không có ai khác, chỉ hai nhà chúng ta thôi, không cần đến khách sạn, ăn ngay ở biệt thự tỉnh ủy.

Liễu Tuấn gật đầu, Chương Thần Văn an bài rất chu đáo. Y về nhà thăm người thân, không thể che giấu được các cán bộ tỉnh N, nếu đi theo trình tự xã giao, phải ở Đại Ninh thêm một ngày. Dù có 7 ngày nghỉ, nhưng không thể dùng hết được, bên tỉnh D ghế bỏ trống lâu là không thích hợp.

Tw đưa ra quyết định, Cù Hạo Cẩm sẽ tham dự buổi nhậm chức của y.

Phái một cự đầu tham gia, chẳng những biểu thị sự tôn trọng của TW với Liễu Tuấn, cũng là biểu thị coi trọng tỉnh D.

Liễu Tuấn dùng cơm ở nhà Chương Thần Văn, tiếp đó dẫn vợ con đi thăm Đường Hải Thiên. Cán bộ khác ở tỉnh N, y có thể không đi thăm, nhưng nhất định phải đi thăm Đường Hải Thiên.

Đường Hải Thiên đã trên 70, tinh thần vẫn khỏe khoắn, mặt hồng hào, sức khỏe tốt. Liễu Tuấn và vợ con tới thăm, Đường Hải Thiên rất mừng rỡ, nhìn thấy Nghiêm Phi càng tấm tắc khen.

Trước kia ở trụ sở ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, Nghiêm Phi là tiểu nha đầu được các chú các bác yêu quý nhất, dù là ai nhắc tới tiểu thư của Nghiêm chủ nhiệm, không ai không khen.

Đường Hải Thiên hỏi tới hai người bạn già, biết Nghiêm Ngọc Thành định sau tết trở về Đại Ninh ở tạm, không khỏi mừng ra mặt. Tỉnh cảm hai bên vô cùng sâu sắc.

– Tiểu Tuấn, đợi ba cháu cũng nghỉ hưu rồi, mời ông ấy về Đại Ninh ở, đừng về Bảo Châu. Mấy ông già bọn ta lại có thể ở cạnh nhau trò chuyện rồi.

Đường Hải Thiên cảm khái nói.

Liễu Tuấn liên tục gật đầu.

Sau khi tạm biệt Đường Hải Thiên, cả nhà Liễu Tuấn dùng xe tỉnh ủy tinh N an bài, dưới sự bảo vệ của chiến sĩ vũ cảnh tỉnh N, tới thẳng khu Hướng Dương.

Chương Thần Văn không đi cùng, ủy thác phùng chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy tháp tùng. Liễu Tuấn nói lần này về nhà thăm người thân, không có bất kỳ việc công nào, không làm phiền các lãnh đạo nữa.

Chương Thần Văn vui vẻ đồng ý.

Có điều tỉnh tiếp đãi đơn giản là một chuyện, khu Hướng Dương thì không dám thất lễ. Đội xe vừa mới tới gần lối vào đường cao tốc, từ xa đã nhìn thấy một đội hoanh nghênh lớn, xếp thành hàng dài, đang nghển cổ nhìn.

Người đứng đầu là bí thư thành ủy Bảo Châu – Trầm Quân.

Trâm Quân và Liễu Tuấn cũng là người quen cũ rồi, tuổi trẻ đã làm tới bí thư thành ủy, nhưng so với tiền nhiệm của hắn như Tiêu Chí Hùng, tốc độ thăng tiến của Trầm Quân vẫn còn chậm một chút.

Có điều ở vị trí này hơn năm năm, tư cách cơ bản đã đủ, hơn nữa bí thư thành ủy Bảo Châu từ trước tới nay chỉ cần không phạm sai lầm lớn, chưa tới giới hạn tuổi là sẽ đi lên cương vĩ lãnh đạo cao hơn nữa. Hơn nữa nhờ vào danh “bí thư thành ủy Bảo Châu”, mấy năm qua Trầm Quân cũng thường xuất hiện ở đại nội, tới phủ hai vị đại lão Nghiêm Liễu.

Một bí thư cấp thành phố có thể báo cáo công tác trước mặt lãnh tụ cao tầng, không phải là đãi ngộ bình thường.

Nghe nói Liễu Tuấn về thăm quên, Trầm Quân không dám chậm trễ, đích thân dẫn toàn thể lãnh đạo bốn ban của Bảo Châu, chịu gió lạnh, đứng chờ Liễu bí thư ở đường cao tốc.

Liễu Tuấn đi xuống xe, mỉm cười bắt tay Trầm Quân.

Trầm Quân hết sức kích động, vội vươn cả hai tay ra, nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc liên tục:
– Hoan nghênh Liễu bí thư về quân nhà thị sát công tác.

Người trẻ tuổi này năm năm trước Trầm Quân gặp còn là bí thư thành ủy Ngọc Lan, vậy mà hiện giờ đã là một thành viên của vòng quyền lực hạch tâm tối cao.

Ở thời bình, tốc độ thăng tiến này là chưa từng có.

Liễu Tuấn cười:
– Trầm bí thư, lần này tôi về nhà là hoàn toàn vì việc tư. Nên câu thị sát công tác nên bỏ đi.

– Vâng vâng, Liễu bí thư ngày bận trăm công ngàn việc, có thể về thăm quê hương là sự ủng hộ to lớn với chúng tôi.
Trầm Quân nói vội.

Liễu Tuấn cười.

Người ta một khi làm lãnh đạo chủ yếu, cho dù có đang nghỉ ngơi cũng nhất định phải “bận trăm công nghìn việc”, nếu không sao có thể xưung là lãnh đạo.

Trừ Trầm Quân ra, lãnh đạo Bảo Châu , Liễu Tuấn chẳng nhận ra một ai. Dù sao y rời khỏi Bảo Châu đã quá lâu rồi, phải hai mươi năm, vật đổi sao dời. Trầm Quân nếu chẳng phải thời trẻ có chút qua lại với Liễu Tuấn, chỉ e có gặp cũng chẳng biết nhau.

Đây là tỉnh N, không phải tỉnh A cũng không phải tỉnh D, người ta bày ra đội ngũ hoan nghênh long trọng, Liễu Tuấn cũng không thể nghiêm mặt trách mắng, nên để Trầm Quân tháp tùng, tới bắt tay các cán bộ.

Cho dù không quen Liễu Tuấn, cán bộ Bảo Châu vẫn hết sức kích động.

Liễu bí thư là người Bảo Châu, mọi người gặp Liễu bí thư cũng như gặp người thân, tất nhiên là cảm thấy thân thiết.

Pháo đài kiên cố nhất không phải là nói cho vui.

Mãi mới bắt tay hết được, Trầm Quân nhỏ giọng xin chỉ thị:
– Liễu bí thư, hay là tới bên thành ủy nghỉ ngơi một chút, nghe mọingười báo cáo.

Liễu Tuấn cười:
– Trầm bí thư, tôi về thăm quê nhà, không cần báo cáo, các đồng chi lo công việc của mình đi.

– Vâng.

Trầm Quân không dám nhiều lời.

Liễu Tuấn cất cao giọng nói với mấy chục cán bộ Bảo Châu:
– Cám ở các đồng chí nhiệt tình đón tiếp. Hôm nay tôi về thăm quê nhà, xa cách bao năm, Bảo Châu có biến đổi lớn lao, trong lòng tôi rất vui mừng. Đó là do các đồng chí nỗ lực công tác. Là một người Bảo Châu, từ tận đáy lòng, tôi xin cảm tạ các đồng chí.

Nói xong Liễu Tuấn khom người hướng tới các cán bộ Bảo Châu.

Trên đường quốc lộ tiếng vỗ tay như sấm rền, mọi người đều ra sức vỗ tới đỏ cả tay.

– Liễu thủ tướng vất vả rồi.. Liễu bí thư vất vả rồi.

Không biết ai dẫn đầu, đột nhiên trên đường vang lên tiếng hô vang lớn hơn cả tiếng vỗ tay.

Liễu Tuấn lại một lần nữa khom mình cám ơn mọi người.