Chương 774: Thêm vào một bó lửa

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Liễu Tuấn trở về biệt thự số một thì đã là vào lúc rạng sáng.

Y vừa đi vào cửa đã thấy Tiểu Vũ nằm gục trên ghế sô pha phòng khách, y phục mặc chỉnh tề, như chuẩn bị ra ngoài, nhưng lại ngủ mất.

Hẳn là cô đợi Liễu Tuấn trở về, quá buồn ngủ nên thiếp đi từ lúc nào.

Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu, đi vào gian phòng nhỏ của Tiểu Vũ, lấy một cái chăn bông ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, mặc dù trong phòng ấm áp, nhưng dù sao vẫn là mùa đông, hơn nữa phòng khách quá lớn, ngủ trên ghế sô pha thế này dễ bị cảm lạnh.

Không ngờ chăn vừa đắp lên người, hàng mi dài của Tiểu Vũ chớp lên, lập tức mở to mắt ra, nhìn thấy Liễu Tuấn, ngồi bật dậy, nói:
– Liễu Tuấn, anh về rồi.

– Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu.

– Em đi pha trà cho anh.
Tiểu Vũ vội đặt chiếc chăn lên ghế, vội chạy đi pha trà cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cũng không đợi cô mang trà tới, đi thẳng lên lầu vào thư phòng, Tiểu Vũ pha trà xong khẽ đẩy cửa thư phòng đi vào, nói nhỏ:
– Muộn rồi, anh đi ngủ sớm đi, công việc làm mãi cũng không hết mà.

Liễu Tuấn cười ôn hòa, nói:
– Xảy ra một số chuyện, tôi cần suy nghĩ một chút, em đi ngủ trước đi.

Tiểu Vũ nói:
– Vậy để em đi nấu mỳ cho anh.

Liễu Tuấn ngày thường sinh hoạt nghỉ ngơi rất có quy luật, thường thời gian đi ngủ sẽ không quá 22 h 30, buổi sáng luyện tập không muộn hơn 6h, cho dù đôi khi làm việc quá khuya, sáng hôm sau cũng không ngủ nướng, mà buổi trưa ngả lưng một chút.

Khi làm việc muộn, Liễu Tuấn sẽ ăn lót dạ.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc nói:
– Không cần đâu, một lát nữa tôi phải gọi điện thoại, em mang cho tôi mấy cái bánh mì là được.

Khuya thế này rồi còn muốn gọi đện thoại? Không biết là gọi cho ai?

Có điều Tiểu Vũ không dám hỏi.

Cô biết nam nhân không thích các cô gái điều tra những chuyện thế này, ví dụ như chuyện xảy ra tối nay, là do dì Chung gọi điện thoại nói cho, Tiểu Vũ sau khi nghe xong hết sức lo lắng, có ý muốn đi xem sao, nhưng lại sợ Liễu Tuấn có thể về bất kỳ lúc nào, nên chỉ ăn mặc chỉnh tề ngồi đợi ở phòng khách.

Không bao lâu sau Tiểu Vũ mang mấy cái bánh mì lớn và một cốc sữa nóng hôi hổi đi vào.

Liễu Tuấn cười:
– Cám ơn em.

Tiểu Vũ gò má lại hồng lên, lấy dũng khí hỏi:
– Em nghe nói hộp đêm kia xảy ra chuyện?

Liễu Tuấn gật đầu:
– Đúng thế, Chu Long bị bắt rồi.

– Ôi! Thật tốt quá!
Tiểu Vũ reo lên, nhưng lập tức lại xấu hổ che miệng lại. Thật chẳng ra sao, không xem bây giờ là mấy giờ rồi còn hét toáng lên như vậy.

Có điều Tiểu Vũ quên mất, cả biệt thự lớn chỉ có hai người mà thôi.

Liễu Tuấn nói:
– Nếu như tất cả mọi thứ đều thuận lợi, không bao lâu sau em có thể về trường học tiếp rồi.

– Dạ..
Tiểu Vũ đáp lại, nhưng nghe chừng giọng nói không được vui vẻ cho lắm.

Liễu Tuấn ngạc nhiên nhìn cô.

Lần trước khi Nghiêm Phi tới, Liễu Tuấn nhờ Nghiêm Phi nói chuyện riêng với Tiểu Vũ, đã đem ý tứ của y nói ra, Tiểu Vũ hẳn phải là hiểu rõ, chỉ cần cha con Chu Long bị hạ, Tiểu Vũ sẽ an toàn, có thể đi học lại.

– Thực ra, em… em em muốn ở lại đây làm giúp việc cho anh.
Tiểu Vũ nói xong câu này là lập tức xoay người bỏ chạy ra ngoài, tới tận cầu thang, mới dựa lưng vào cột, khẽ vỗ vỗ lên ngực, bình ổn lại nhịp tim, môi mím chặt, nhưng hai hàng nước mắt không kìm chế được được lặng lẽ tuôn ra…

Liễu Tuấn sững sờ.

Hiển nhiên là Tiểu Vũ đang biểu đạt tình ý với y, nhưng Liễu Tuấn thực sự là chưa bao giờ suy nghĩ tới phương diện này, Tiểu Vũ trẻ trung, xinh đẹp, lại hết sức thuần khiết đáng yêu, là đối tượng theo đuổi của biết bao chàng trai trẻ. Nhưng Liễu Tuấn chỉ coi cô như một người cần giúp đỡ, hay là một cô gái cần bảo vệ mà thôi, hơn nữa sau khi tới nhậm chức, Liễu Tuấn đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc mở ra cục diện mới cho khu Trường Hà và Cty Trường Phong như thế nào, thực sự không có thời gian mà nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Liễu Tuấn cứ ngồi ngây ra nhứ hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu cười khổ.

Thiếu nữ hoài xuân cũng là chuyện hết sức bình thường, với điều kiện cá nhân của y, lại thêm vào hoàn cảnh có lợi, khả năng bất tri bất giác Tiểu Vũ đã thích y, ừ chắc chỉ là thích thôi, cách “yêu” còn xa lắm, đợi khi cô trở về trường học, hoàn thành học tập, thời gian trôi đi sẽ dần dần quên tình cảm này.

Liễu Tuấn hiện giờ có chuyện quan trọng hơn phải làm, tâm tư của cô gái nhỏ thật sự không còn lúc nào để ý tới.

Liễu Tuấn cầm điện thoại lên, gọi cho Hà Duyên An, theo thói quen xem đồng hồ.

12h 37 phút.

Lúc này Hà Duyên An hẳn là đã ngủ, nhưng xảy ra chuyện trọng đại như thế, Liễu Tuấn cần ngay lập tức trao đổi với bà, hơn nữa về nguyên tắc, y phải là người đầu tiên báo cáo cho Hà Duyên An.

Cái gọi là người “đích hệ” chính là thể hiện ở những phương diện tỉ mỉ này, đương nhiên Hà Duyên An và Nghiêm Liễu không thuộc về cùng một hệ phái. Liễu Tuấn thân là lớp hậu sinh kiệt suất của hệ phái, trên sĩ đồ sau này Liễu Tuấn không không thể mang dấu ấn “Hà phái” thực sự được, nhưng hiện giờ y còn chưa đạt được tới tầm cao đó, là chiến tướng mà Hà Duyên An điểm danh gọi tới, vào lúc quan trọng y phải có biểu hiện phù hợp với vị trí của mình.

Điện thoại vang lên chừng mười mấy giây, bên kia vang lên giọng nói êm ái mang theo chút ngái ngủ của Hà Duyên An.

– A lô! Tôi là Hà Duyên An đây.

– Dì Hà, cháu đây.

Hà Duyên An lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, hỏi:
– Liễu Tuấn, có chuyện gì thế?

Liễu Tuấn nửa đêm khuya khoắt gọi điện tới tận đầu giường, có thể thấy chuyện không nhỏ.

Liễu Tuấn liền đem chuyện xảy ra kể lại một lượt.

– Đại đội đặc chủng quân khu đông nam à?
Hà Duyên An hỏi lại lần nữa.

– Vâng thưa dì Hà.

Hà Duyên An trầm mặc mấy giây, rồi chậm rãi hỏi:
– Đinh Ngọc Chu nói gì?

Liễu Tuấn đáp:
– Xử lý cán bộ địa phương, ông ấy tạm thời chỉ bảy tỏ thái độ với Cốc Tòng Chính, yêu cầu cơ quan chính pháp xử lý. Bên phía bộ đội thì nhờ tư lệnh viên Thường Uy trao đổi.

– Vậy Trì Cổ thì sao?

Hà Duyên An liền nắm ngay lấy mấu chốt của vấn đề.

Trì Cổ ỷ vào thân phận và thế lực bản địa, chống đối Liễu Tuấn, lại công khai “chỉ mèo mắng chó” trên cuộc họp thường ủy, những việc này Hà Duyên An biết hết, nhưng vì Trì Cổ là cán bộ thành phố Ngọc Lan, lại là người của bên chính pháp, bà không tiện nhúng tay vào, nhưng giờ có cơ hội tốt như thế, khẳng định phải nắm chặt lấy.

Nếu như có thể hạ được Trì Cổ, sẽ cực kỳ quan trọng đối với việc củng cố địa vị của Liễu Tuấn ở khu Trường Hà, có thể nói, trong chín vị thường ủy khu Trường Hà, Trì Cổ có chỗ dựa và bối cảnh vững nhất.

– Bí thư chính pháp ủy Mạnh Kế Lương đề nghị xử phạt trong đảng, Đinh Ngọc Chu không bày tỏ thái độ.
Liễu Tuấn đưa tay ra vuốt ve cái chặt giấy hình hổ thời Tống, cảm nhận hơi lạnh trên người nó.

– Ừm!
Hà Duyên An gật đầu.

Liên quan tới Trì An Phong, chuyện này Đinh Ngọc Chu cũng không tiện tỏ thái độ.

– Dì Hà cháu nghĩ Đinh bí thư muốn bảo vệ Trì Cổ.
Nửa đêm báo cáo với Hà Duyên An, Liễu Tuấn đương nhiên không che dấu suy nghĩ của mình, vào thời khắc quan trọng như thế, bảo trì ý kiến đồng nhất với Hà Duyên An là điều quan trọng nhất.

Mặc dù đêm nay xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, nhưng nếu như muốn ra sức bảo vệ vẹn toàn cho Trì Cổ cũng không phải là không thể làm nổi, chỉ cần bên phía bộ đội chịu thôi, thì vấn đề không lớn.

Hà Duyên An hừ một tiếng.

Đinh Ngọc Chu do một tay Cận Tú Thật đề bạt lên, về mặt tư tưởng chính trị giống y hệt Cận Tú Thật, đều là điển hỉnh của loại lãnh đạo truyền thống, tư tưởng bảo thủ, chỉ muốn làm quan thật yên ổn vững vàng, coi đó là chuyện đương nhiên, nên muốn bảo vệ Trì Cổ.

Hà Duyên An còn khá trẻ, quan điểm chấp chính tất nhiên khác biệt lớn với Cận Tú Thật và Đinh Ngọc Chu, nhất là đối với loại chỉ biết mở rộng lực lượng của bản thân, bất chấp cả việc phá nguyên tắc để trao đổi, cực kỳ ghét bỏ.

Trong lòng loại loại cán bộ như Đinh Ngọc Chu “đoàn kết tốt các đồng chí” mới là chuyện hàng đầu.

Chính vì tư tưởng này mà khu Trường Hà ngày càng đi xuống, đã là chuyện có thể lường được, thậm chí kinh tế của cả thành phố Ngọc Lan cũng làm Hà Duyên An không hề hài lòng, trong các thành phố cả nước, thành phố Ngọc Lan nằm ở tầm trung.

Hà Duyên An trầm ngâm rồi hỏi ngược lại:
– Cậu thế thế nào?

– Trì Cổ cần phải hạ, ít nhất thì cũng không thể để lại trong khu Trường Hà.
Liễu Tuấn tỏ thái độ rất rõ ràng.
– Dì Hà, cháu không nói gạt dì, cả khu Trường Hà trị an không lý tưởng, ngay cả đảm bảo an ninh cơ bản cũng không có, thì nói gì tới kêu gọi đầu tư, càng chẳng phải nói tới mau chóng kiến thiết.

Hà Duyên An khẽ hít một hơi, nói:
– Trì Cổ chỉ có tình huống mà cậu vừa nói sao? Còn có vấn đề khác chưa từng bộc lộ ra không?

Nghe Hà Duyên An hỏi như thế Liễu Tuấn liền yên tâm, Hà tỉnh trưởng chẳng những ủng hộ quan điểm của y, mà đã bắt đầu suy nghĩ từ góc độ thực thi vấn đề rồi.

– Chuyện này tạm thời cháu khó nói, có điều theo cháu vấn đề của hắn không thể nhỏ được, hắn có dính líu sâu như tế với cái hộp đêm của Chu Long, bên trong khẳng định còn có chuyện có thể đào sâu thêm, hơn nữa biểu hiện của Trì Cổ ở hệ thống chính pháp rất tồi tệ, khó tránh được còn vấn đề khác đang che dấu.

– Ừ!
Hà Duyên An đáp lời.

Bà tin Liễu Tuấn nói là sự thực, người này nhìn vấn đề luôn nắm bắt được điểm mấu chốt nhất, nhưng vấn đề của Trì Cổ làm sao để vạch trần ra đây?

Không có lý do đủ vững chắc không thể tùy tiện xen vào trong được.

Phía tỉnh ủy, cũng chính là bí thư Cận Tú Thật, cũng chẳng hoàn toàn khống chế được, Hà Duyên An muốn vượt qua Cận Tú Thật, trực tiếp chỉ thị kỷ ủy tỉnh điều tra vấn đề của Trì Cổ là rất khó.

Liễu Tuấn thong thả nói:
– Dì Hà, cháu thấy thế này, dì để các đồng chí sở công nghiệp và sở kiểm toán thanh tra Chu Phi Dược và Bùi Nghĩa Âu, chúng có giao tình rất sâu với Trì Cổ.

Đây là cách đi đường vòng, hoàn toàn hạ được Chu Phi Dược và Bùi Nghĩa Nhân, có lẽ có thể lôi kéo thêm nhiều vấn đề liên quan tới Trì Cổ, sở công nghiệp và sở kiểm toán trực thuộc tỉnh, Cty Trường Phong cũng là xí nghiệp của tỉnh, Hà Duyên an phái người hai cục kia xuống điều tra Cty Trường Phong là trong phạm vi chức quyền, có thể tránh được con đường dùng chính pháp.

– Được, ta biết rồi.