Chương 1503: Đại hội giao dịch của Đàm Quốc Tử

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Quốc Tử, nghe nói anh tinh thông giám định đồng hồ đeo tay nổi tiếng ở kinh sư, ha ha, tôi có một cái đồng hồ, có thể làm phiền Đàm thiếu gia xem cho tôi không?
Hà Thắng Lợi mỉm cười nói.

Đó là một cuộc tụ hội ở CLB Hoa Đô.

Clb Hoa Đô là một trong những CLB nổi tiếng nhất ở thủ đô, có điều không có nghĩa là nó là câu lạc bộ làm ăn tốt nhất.

Người tới các CLB đỉnh cấp này ăn tiêu, không phải quan cao thì là ông chủ lớn, có gì còn chưa trải qua? Nếu chỉ dựa vào trang trí xa hoa, phục vụ chủ đáo thì khẳng định là không đủ, đa phần nói dựa vào quan hệ.

Clb Trường Thành với chiêu bài Hà đại tiểu thư, Clb Quảng An với chiêu bài Cao nhị thiếu gia đều rất vang vọng, bởi thế việc làm ăn của hai CLB này luôn trường thịnh.

Có điều gần đây rất nhiều chuyện ở CLB Trường Thành, Hà đại tiểu thư không còn muốn ra mặt nữa.

Hà Mộng Doanh tựa hồ dần bắt đầu chán chuyện kinh doanh rồi.

Khi một người có tiền tới mức độ của cô, thực sự là không còn quá ham mê kiếm tiền nữa, Hà Mộng Doanh kinh doanh CLB này mới đầu vốn có tính chất chơi đùa. Trong mắt người làm ăn bình thường kinh doanh câu lạc bộ là cây mọc ra tiền, nhưng so với cổ phần của cô trong địa ốc Hoa Hưng, thì lợi nhuận của ba CLB cộng lại không là gì nữa.

Chuyện ở tập đoàn Hoa Hưng lại hoàn toàn không cần Hà Mộng Doanh phải bận tâm, trước kia cô còn thi thoảng ra tay ở một số vấn đề phía chính quyền, hiện giờ không cần thiết nữa. Trừ khi tới thành phố mới làm ăn cần Hà Mộng Doanh đánh tiếng giới thiệu với quan viên liên quan, còn lại hành động sau đó do Phạm Thanh Linh lãnh đạo đoàn đội tự xử lý.

Đương nhiên đó chỉ là một phương diện, một phương diện khác là vì hiện giờ thời gian của Hà đại tiểu thư rất eo hẹp.

Mỗi khi giám đốc CLB có chuyện xin chỉ thị Hà cố vấn, Hà đại tiểu thư nói một câu đẩy đi:
– Tôi không có thời gian, hiện giờ tôi đang phải chăm con, chuyện này ông đi hỏi Thắng Lợi.

Hà Mộng Doanh hiện giờ đang thực sự làm “mẹ hiền” rồi, coi con trai hơn cả bảo bối. Hà Nam Phương mới có mấy tháng tuổi tôi, Hà Mộng Doanh đã sốt ruột đi tìm rất nhiều người dạy trẻ, không biết chán dạy con trai xem tranh, dạy con trai nói chuyện, thậm chí cả hát.

Liễu bí thư có một lần trong tài liệu dạy dỗ đó nhìn thấy hai bài thơ Đường và tranh con số, không khỏi dở khóc dở cười.

Con trai của y còn chưa tới một tuổi, chỉ có mỗi bốn cái răng cửa nho nhỏ, chỉ mới biết gọi mấy tiếng “mẹ” chưa rõ mà thôi, ngay cả gọi một tiếng “ba” cũng chẳng biết.

Không ngờ Hà Mộng Doanh lại bắt đầu dạy con đọc “thiên thư”.

Liễu bí thư rất khách khí nhắc nhở bà chủ Hà, xin chú ý tới giai đoạn phát triển của trẻ nhỏ, đừng đốt giai đoạn.

Hà đại tiểu thư lườm y một cái, nói:
– Liễu bí thư, ngài có thường thức không vậy? Giáo dục trẻ nhỏ phải bắt đầu từ trong bụng mẹ rồi cơ.

Liễu bí thư không còn gì để nói.

Té ra trẻ con mấy tháng tuổi học thơ Đường và phép tính là có lý, còn Liễu bí thư thành không có kiến thức.

Có điều Liễu bí thư cũng không phải dễ bị đánh bại như thế, cứng họng một hồi, mắt đảo một cái là nảy ra kế, cười hì hì nói:
– Hà cố vấn, kỳ thực cô không cần khẩn trương như thế đâu, thử nghĩ xem, Nam Phương là con ai? Là con anh! Đúng không? Là do em sinh ra, cha mẹ nó thông minh nhường nào? Từ khi sinh ra định sẵn là thiên tài rồi, nếu như thế cần gì phải vội, cứ từ từ thôi, đợi con lớn rồi hãy dạy cũng không sao, thiên tài mà.

Lời này hợp khẩu vị, Hà Mộng Doanh thích nghe, không lườm nguýt Liễu bí thư nữa, đặt sách vở xuống, ôm lấy con trai thơm loạn lên, yêu vô cùng.

Có điều Liễu bí thư chẳng lừa được lâu, chỉ mười mấy phút sau Hà đại tiểu thư “ngựa quen đường cũ” tiếp tục dạy con xem tranh nhận chữ, học ca hát.

Liễu bí thư bất lực, đau đầu hết sức, nhưng cũng chỉ đành kệ cô, không quản tới nữa.

May mà con trai coi như cũng không kém, mới đầu còn chăm chú nhìn tranh và miệng mẹ, thi thoảng khua chân múa tay loạn lên trong xe nôi, ê a nói một hồi. Có điều mấy hút sau không để ý tới mẹ nữa, bấm cái nút ở đầu xe, để nó hát cho Hà nha nội thưởng thức.

Thấy cảnh này, Liễu bí thư khoan khoái lắm, ôm lấy con trai thơm một cái, luôn miệng khen con có chủ kiến, kiết quyết hành vi “đốt cháy giai đoạn” không có thường thức.

Hà Nam Phương trong lòng ba cứ ngó ngoáy người cười khach khách không ngừng.

Hà đại tiểu thư tức chết.

Cứ như thế Hà Thắng Lợi dần trở thành người quản lý thực tế của CLB, câu lạc bộ này vốn chia hoa hồng cho hắn, Hà Thắng Lợi giúp trông coi là điều đương nhiên.

Còn về người quản lý CLB Trường Thành lại xuất hiện trong đại sảnh xa hoa của CLB Hoa Đô cũng là có nguyên nhân, Hà Thắng Lợi lần này tới mang sứ mệnh “đàm phán”.

Hạng mục đặc sắc nhất của CLB Hoa Đô là “đại hội giao dịch”.

Đó là tên mà đám hoàn khố tự gọi, mới ban đầu chỉ là giám định hoặc là khoe khoang mà thôi, nguyên nhân là Đàm Quốc Tử có sở thích sưu tầm.

Chủ đứng sau CLB Hoa Đô chính là Đàm Quốc Tử.

Đàm Quốc Tử rất nhiều tiền, Hà Thắng Lợi khẳng định không bằng hắn, có thể gia sản của Cao nhị thiếu gia cũng không bằng.

Đàm Quốc Tử dựa lưng vào ủy ban chứng giám, muốn không có tiền cũng khó.

Người trong giới đều biết Đàm thiếu gia có hai sở thích, một là mỹ nữ, hai là sưu tầm. Hoặc là cái trình tự này phải tính ngược lại, sở thích lớn nhất của Đàm đại thiếu gia là sưu tầm mà không phải mỹ nữ, phạm vi sưu tầm của Đàm Quốc Tử cũng rất phong phú, thứ lớn nhất, nghe nói ở Minh Châu có mấy biệt thự nổi tiếng còn là từ thời Minh Thanh. Thứ nhỏ nhất không phải là tem, nghe nói Đàm Quốc Tử có một sợi tóc, không tới 2 cm, khắc tới vài bài thơ Đường, phải dùng kính hiển vi mới có thể thưởng thức được.

Còn thời gian gần đây, Đàm Quốc Tử thích sưu tầm đồng hồ.

Bởi vì Đàm Quốc Tử có sở thích này, cho nên đám hoàn khố tới đây ăn tiêu cũng theo món này, thi thoảng lại lấy mấy món đồ quý giá ra mời Đàm Quốc Tử giám định.

Nói ra thì Đàm công tử còn hơn mấy tiên công tử phù phiếm bình thường, sở thích sưu tâm cũng chẳng phải là học đòi làm sang, mà là rất nỗ lực học tập các tri thực liên quan, giống như lời Đàm Quốc Tử nói, cái thu sưu tầm, không ở chỗ đồ sưu tầm có tăng giá không, mà là ở quá trình thưởng thức, điều này cũng giống tâm lý của người câu cá.

Người câu cá chưa hẳn là thích ăn cá, lạc thú là trong quá trình thả cần câu.

Nhiều năm tích lũy, Đàm Quốc Tử chẳng những có số lượng đồ sưu tầm phong phú, mà năng lực và nhãn quang giám định cũng nổi tiếng ở thủ đô, ở một số lĩnh vực, năng lực giám định của Đàm Quốc Tử thậm chí còn hơn cả chuyên gia trong nghề. Đâu là một bản lĩnh rất đáng nể.

Một số thương nhân hoặc quan viên có việc cầu tới Đàm Quốc Tử liền lấy cớ giám định để tiếp cận Đàm Quốc Tử, những người này thường màng tứi những đồ tinh xảo, Đàm Quốc Tử ngoài hưởng thụ quá trình giám định còn được người ta tâng bốc nịnh nọt, cả hai loại lạc thú.

Trong đó có một số người cười giả lả đề nghị tặng những món đồ chơi nhỏ này cho Đàm thiếu gia, nói rất đường hoàng đây là “bảo kiếm tằng anh hùng” hoàn toàn không phải là hối lộ, những thử này trong tay mình chỉ là đồ chơi, không khỏi làm uổng phí bảo vật, do Đàm thiếu gia, cất giữ mới không uổng.

Đối với “yêu cầu” này, Đàm Quốc Tử mỉm cười cự tuyệt.

Đừng có thấy Đàm thiếu gia là công tử điển hình, vác chiêu bài ông cậu đi kiếm tiền, lái xe sang, ôm gái đẹp, sưu tầm đồ quý, thường ngày chẳng chịu làm điều đứng đắn, kỳ thực hắn rất là tỉnh táo.

Thứ gì có thể nhận, thứ gì không thể nhận, hay nói cách khác, đồ của ai có thể nhận, đồ ai không được nhận trong lòng hắn rất rõ.

Thiên hạ chẳng có bữa cơm nào miễn phí, người ta chẳng vô duyên vô cớ tằng đồ cho hắn.

Dù là cậu hắn Kính Thu Nhân.

Có điều Đàm Quốc Tử cự tuyệt cũng có kỹ xảo, chưa bao giờ từ chối thẳng thừng, đa số lấy tiền mua đồ mình thích, giá cả tuyệt đối đúng giá thị trường, không hề chiếm lợi của người khác.

Dù sao hắn chẳng thiếu tiền.

Còn đối với những người không muốn bán, thì Đàm Quốc Tử đề nghị đổi. Lâu dần ở CLB Hoa Đô hình thành một đại hội giao dịch, rất nhiều người có sở thích sưu tầm tụ tập ở đây, mang ra bán hoặc trao đổi lấy những thứ mình yêu thích hơn