Chương 2056: Khủng hoảng tài chính bùng nổ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian bước vào tháng 9 năm 2008.

Điện thoại trên bàn công tác của Liễu Tuấn bỗng nhiên vang lên.

“Xin chào.”

“Chào bí thư, tôi là Ngụy Ninh Sinh đây. . .”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Ngụy Ninh Sinh, hình như hơi gấp gáp, nói với Liễu Tuấn cũng dùng từ ngữ tôn kính: “Hiện tại bí thư có thời gian không? Tôi có một số việc muốn báo cáo với bí thư.”

Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Được, mời tỉnh trưởng qua đây đi, cùng nhau uống trà.”

Cúp điện thoại, Liễu Tuấn đi ra khỏi bàn công tác, ngồi xuống ghế tại khu đãi khách, từ từ dọn dẹp trà cụ trên bàn. Trên thực tế, trà cụ trên bàn đã sắp rất chỉnh tề rồi, Liễu bí thư chỉ làm chúng nó bừa bãi thêm mà thôi.

Theo thời gian trôi qua, uy vọng của Liễu Tuấn tại tỉnh D từ từ được thành lập.

Nửa năm bắt đầu thực hiện đại quy mô trao đổi cán bộ cùng huấn luyện trường đảng, đã đạt được hiệu quả mong muốn. Trên thực tế, cho tới bây giờ, các cán bộ cấp chính phó sở cục của tỉnh D được trao đổi chỉ có hai mươi mấy người, các cán bộ đến trường Trung ương đảng và trường đảng Tỉnh ủy bồi dưỡng cũng chỉ có mười mấy. 150 “chỉ tiêu” chỉ còn khoảng 1/4. Trong số những cán bộ được trao đổi, chỉ có một vị bí thư Thành ủy, còn là trao đổi trong tỉnh, do bí thư Thành ủy điều nhiệm đến phó trưởng phòng tổ chức Tỉnh ủy.

Tuy vậy, đối với cán bộ trung tầng toàn tỉnh vẫn tạo thành áp lực rất lớn. Liễu Tuấn một tay cây roi một tay kẹo. Chỉ có thủ đoạn này mới nắm giữ được ngọn nguồn. Không chỉ cán bộ lãnh đạo thành phố các nơi càng thêm kính nể Liễu bí thư, ngay cả các thành viên trong ban Thường vụ Chính phủ tỉnh Tỉnh ủy cũng không thể không cẩn thận.

Ai mà không có mấy cán bộ tâm phúc cần “bảo vệ” chứ?

Tuy nhiên Ngụy Ninh Sinh khách khí đối với Liễu Tuấn cũng không chỉ bởi vì vấn đề trao đổi cán bộ, mà là Ngụy Ninh Sinh đã phát hiện, tình hình tài chính nước Mỹ đang dựa theo “tiên đoán” của Liễu Tuấn, một bước đi tới không hề sai khác. Điều này khiến Ngụy Ninh Sinh bắt đầu cảnh giác cao độ. Trước đây hắn sở dĩ phản đối phương án của Liễu Tuấn, kiên trì cho rằng kinh tế chuyển hình phải tiến hành ổn thỏa, không thích hợp nóng vội, chủ yếu còn là bởi vì Ngụy Ninh Sinh tin tưởng phán đoán của mình, cho rằng khủng hoảng tài chính của nước Mỹ sẽ không bạo phát.

Từ tháng tư năm ngoái, Cty cho vay mua nhà thứ cấp lớn thứ hai nước Mỹ — Cty tài chính New Century bởi vì vấn đề thế chấp thứ cấp phiếu công trái, dẫn đến Cty thua lỗ trên diện tích lớn mà tuyên bố phá sản. Cục Dự trữ Liên bang Hoa Kỳ lập tức đưa ra phản ứng, rót tài chính có tính lưu động vào hệ thống tài chính nhằm củng cố lòng tin của thị trường, thị trường chứng khoán Mỹ cũng có thể tiếp tục duy trì, tình thế xem ra cũng không phải quá xấu.

Chính vì nguyên nhân này khiến Ngụy Ninh Sinh cảm thấy, bất kể kinh tế bong bóng cũng được, khủng hoảng nợ thứ cấp cũng được, đều nằm trong phạm vi khống chế được, lấy sự hùng mạnh của kinh tế Mỹ cùng với kinh nghiệm thành thục trên triển khai thị trường, cơn khủng hoảng có thể ứng phó được, sẽ không bùng nổ trên diện tích lớn. Chúng ta có thể không cần khéo lo trời sập.

Hơn nữa, tỉnh D là tuyến đầu tiên mà quốc nội cải cách mở cửa, tiếp giáp với hai khu hành chính đặc biệt lớn, kinh tế giữa đôi bên liên hệ vô cùng chặt chẽ. Một khi khủng hoảng tài chính nước Mỹ bùng nổ, kinh tế của hai khu hành chính nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, tất phải liên lụy đến kinh tế của mấy thành phố chính như Giang Khẩu, Bách Đảo, Giang Trung.
Ở sâu trong nội tâm Ngụy Ninh Sinh, rất không muốn nước Mỹ bùng nổ cơn khủng hoảng này.

Đối với tất cả mọi người đều không có lợi mà!

Đương nhiên, tâm tư Liễu bí thư “chờ đợi” nước Mỹ thậm chí toàn bộ các quốc gia Âu Mỹ bùng nổ nguy cơ, Ngụy Ninh Sinh càng không hiểu được.

Thế nhưng hiện tại, hy vọng của Ngụy Ninh Sinh đã bị thất bại, nước Mỹ đang nhanh chóng rơi vào vực sâu của cơn khủng hoảng tài chính.

Liễu Tuấn rất rõ nguyên nhân chủ yếu mà Ngụy Ninh Sinh vội vã cầu kiến y như vậy.

Khoảng chừng vài chục phút sau, Ngụy Ninh Sinh liền xuất hiện tại phòng làm việc của Liễu Tuấn. Ngụy Ninh Sinh giật mình phát hiện, không phải là Chu Lương Thần mà là Liễu Tuấn đích thân đứng ở cửa phòng chờ đón hắn.

Đây vẫn là lần đầu tiên.

Trước đây Ngụy Ninh Sinh tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn mỗi lần đều ngồi đợi tại khu đãi khách, chưa bao giờ đợi Ngụy Ninh Sinh vào cửa mới đi ra từ sau bàn công tác. Từ khi Liễu Tuấn đến nhận chức, y vẫn luôn duy trì loại thái độ tôn trọng này đối với Ngụy Ninh Sinh.

Lần này, lại còn đứng ở cửa nghênh tiếp.

Ngụy Ninh Sinh vội đi nhanh tới vài bước, tiến lên nắm chặt tay Liễu Tuấn: “Chào bí thư!”

“Xin chào, tỉnh trưởng.”

Liễu Tuấn mỉm cười mời Ngụy Ninh Sinh ngồi xuống.

Liễu Tuấn khách khí và tôn trọng đối với Ngụy Ninh Sinh, không chỉ bởi vì tuổi tác Ngụy Ninh Sinh, cũng không chỉ bởi vì “yêu cầu đoàn kết”. Trải qua một đoạn thời gian tiếp xúc và tìm hiểu, Liễu Tuấn biết được quan thanh của Ngụy Ninh Sinh vẫn rất tốt, bản tính tương đối chính trực. Khả năng tại tư tưởng hơi có xu hướng bảo thủ, nhưng hành sự vững vàng, đối với cán bộ cao cấp mà nói, cũng là một loại phẩm đức rất tốt.

Chủ đạo công tác kiến thiết của một tỉnh lớn có nền kinh tế quan trọng nhất toàn quốc, quá cấp tiến, làm “đại kiền khoái thượng” hiển nhiên là không thích hợp.

Đây là nguyên nhân chủ yếu Liễu Tuấn kính trọng Ngụy Ninh Sinh.

Trong công tác có phần không đồng nhất cũng không việc gì, có thể cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, từ từ cọ sát cho phù hợp.

Liễu Tuấn đích thân pha một ly trà cho Ngụy Ninh Sinh. Có thể thấy, điện thoại của Ngụy Ninh Sinh vừa gọi qua, Liễu Tuấn đã chuẩn bị ngay công tác này, Ngụy Ninh Sinh vừa đến, vừa lúc uống được ly trà nóng hổi.

Ngụy Ninh Sinh cũng khá cảm động đối với việc này.

Bởi vậy cũng biết, Liễu Tuấn kính trọng hắn cũng không phải giả vờ.

“Bí thư, tình huống rất không lạc quan. . . Cty Lehman Brother sắp sụp đổ. . .”

Ngụy Ninh Sinh nâng chung trà lên uống một ngụm, mới lo lắng nói.

Liễu Tuấn gật đầu, thản nhiên nói: “Cũng nên tới lúc rồi. Hai Cty vừa xảy ra vấn đề, những ngân hàng đầu tư này sẽ không trụ nổi trước tiên.”

Tháng trước, trong lúc trong nước tổ chức Thế vận hội Olympic lần thứ 29 tại thủ đô, giá cổ phiếu của hai công ty Fannie Mae và Freddie Mac bắt đầu sụt giá, tốc độ rơi xuống cực kỳ kinh khủng, rất nhanh từ >70 đôla rơi xuống dưới 10 đô la, hơn nữa không hề có xu thế tăng trở lại, không ngừng rơi xuống cuối. Chỉ trong thời gian một tháng ngắn ngủi, giá cổ phiếu trên thị trường đã bốc hơi trên 90%.

Hai công ty này là ngọn nguồn của thị trường nợ thứ cấp nước Mỹ, cũng là đòn bẩy chính mà Chính phủ Mỹ điều tiết khống chế giá nhà. Giá cổ phiếu của hai Cty này sụt giảm, thì ý nghĩa thị trường địa ốc nước Mỹ và thị trường nợ thứ cấp đều xuất hiện tình hình không cách nào khống chế nổi.

Là một trong năm ngân hàng đầu tư lớn nhất tại phố Wall, giá cổ phiếu của Cty Lehman Brother cũng theo tiếng mà tút dốc mạnh. Vài ngày trước, chỉ trong vòng 1 tuần, giá cổ phiếu đã rơi xuống 8/10, tổng giá cổ phiếu trên thị trường từ hơn 10 tỷ USD bốc hơi chỉ còn chưa tới 2,5 tỷ USD.

Dáng vẻ của Liễu Tuấn bình thản như vậy, Ngụy Ninh Sinh rất giật mình.

Nhìn qua, kết quả này như đã sớm nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn.

“Bí thư nói, lần này Chính phủ Mỹ có ra tay hay không?”

Ngụy Ninh Sinh trầm ngâm, rồi thấp giọng hỏi, mang theo ý muốn thỉnh giáo. Đến tận bây giờ, dự đoán của Liễu Tuấn đối với tình hình tài chính nước Mỹ phải nói chuẩn xác vô cùng, Ngụy Ninh Sinh chút bất tri bất giác đã nảy sinh một tia mê tín đối với Liễu Tuấn .

Liễu Tuấn nhẹ nhàng lắc đầu: “Không đâu.”

Ngụy Ninh Sinh liền nhìn Liễu Tuấn với ánh mắt trưng cầu, hy vọng y có thể đưa ra một lời giải thích.

Liễu Tuấn thuận lợi đưa cho Ngụy Ninh Sinh một điếu thuốc, mình cũng châm một điếu, hút hai hơi mới nói: “Tỉnh trưởng, việc này có hai nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất là tài lực của Chính phủ Mỹ khó có thể chống đỡ. Cứu trợ cho Bearsden và hai Cty kia đã khiến Chính phủ Mỹ móc hết sạch hầu bao. Cứu trợ Cty Lehman Brother không phải là dăm ba tỷ thì có thể trụ được. Mặt khác, phương diện này còn có một vấn đề đạo đức.”

“Vấn đề đạo đức?”

Ngụy Ninh Sinh hỏi lại.

Chính phủ nước mình cứu trợ xí nghiệp xí nghiệp, tại sao nói đến đạo đức?

Liễu Tuấn chậm rãi nói: “Chính phủ Mỹ sau khi viện trợ Bearsden, bởi vậy Cục Dự trữ Liên bang Hoa Kỳ đã phải chịu lời phê bình rất lớn. Trong đó có một loại ý kiến có tính đại biểu nhất, vì sao Chính phủ phải dùng tiền của người nộp thuế để chi trả cho quyết sách đầu tư sai lầm của cơ quan tài chính cá nhân chứ? Chính phủ viện trợ cơ quan tài chính cá nhân có khả năng sẽ nảy sinh phiêu lưu đạo đức, đó chính là cổ vũ cơ quan tài chính đi gánh chịu phiêu lưu lớn hơn nữa, dù sao thì cuối cùng có Chính phủ gánh chịu. Cho nên lần này, Chính phủ Mỹ càng phải thận trọng hơn.”

Ngụy Ninh Sinh nghe rất chăm chú.

“Một mặt, khủng hoảng nợ thứ cấp đã bùng nổ hơn một năm, thị trường nhà đầu tư đối với nguyên nhân khủng hoảng nợ thứ cấp bùng nổ cùng nhận thức về khả năng xuất hiện thua lỗ đều tương đối rõ ràng hơn, một loạt biện pháp cứu thị trường của chính phủ Mỹ áp dụng cũng bắt đầu phát huy tác dụng, dưới một tiền đề là, một ngân hàng đầu tư đóng cửa sẽ không dẫn phát thị trường tài chính bị khủng hoảng lớn hơn nữa; chí ít hiện tại tâm tính trên thị trường nước Mỹ chính là cho rằng như vậy. . .”

Nói đến đây, khóe miệng Liễu Tuấn nở một nụ cười mỉm, như có ý mỉa mai.

sự thực cau đó sẽ chứng minh, đây chỉ là một loại nguyện vọng tốt đẹp mà thôi, tình huống chắc chắn sẽ càng lúc càng gay go.

“. . . Mặt khác, Chính phủ cứu thị trường gặp phải nhiều lời phê bình như vậy, chính phủ Mỹ cũng cần phải làm sáng tỏ lập trường của mình. Trừ phi dẫn phát phiêu lưu có tính hệ thống, chính phủ Mỹ sẽ không đơn giản lợi dụng tiền của người nộp thuế đi viện trợ các đơn vị cá nhân. Đơn vị cá nhân cần phải vì quyết sách của mình mà phải gánh chịu trách nhiệm, đây không chỉ bao quát tầng quản lý, mà bao quát cả cổ đông. Cho nên chính phủ Mỹ khi cứu viện hai Cty kia đã biểu thị, chỉ bảo vệ lợi ích của chủ nợ, nhưng sẽ cải tổ nhân sự của tầng quản lý hai Cty này, đồng thời cũng làm loãng nghiêm trọng giá trị cổ phần của cổ đông hai Cty. Chính phủ Mỹ dự định lấy điều này để nhắn nhủ với công chúng một tin tức, đầu tư thất bại thì phải gánh chịu trách nhiệm, đây là một trong những nguyên tắc chính của thị trường chính trị.”

Ngụy Ninh Sinh liên tục gật đầu, trong mắt lộ vẻ kính phục.

Góc độ mà Liễu Tuấn suy nghĩ vấn đề quả nhiên không giống người thường, hình như đối với tâm tư của các chính khách Mỹ rõ như lòng bàn tay, đối với kinh tế thị trường của chủ nghĩa tư bản cũng lý giải rất thấu đáo. Có thể, đây cũng chính là nguyên nhân y dự đoán chính xác như vậy cơn khủng hoảng tài chính nước Mỹ.

Tuy nhiên, Ngụy Ninh Sinh lập tức trở nên lo lắng, nhíu mày nói: “Bí thư, như vậy, chúng ta cũng nguy hiểm. . .”

Liễu Tuấn hơi giương mày lên.

“Bí thư xem, nếu như chính phủ Mỹ có tâm tư này, họ cũng chưa hẳn sẽ bảo vệ lợi ích của các nhà đầu tư khác. Cái gọi là bảo vệ lợi ích của chủ nợ, cũng chỉ là lời nói ở giai đoạn hiện tại, nếu như tình huống chuyển biến xấu hơn, họ có phải cũng sẽ vứt bỏ lợi ích của các chủ nợ khác, và chỉ bảo vệ lợi ích của chủ nợ nước mình? Hơn nữa ngoại trừ quốc trái, với phiếu công trái khác, trên lý luận chính phủ Mỹ sẽ không bảo đảm. . .”

Ngụy Ninh Sinh lo lắng nói.

Một khi bước vào mặt kỹ thuật cụ thể, kiến thức của tỉnh trưởng tỉnh D sẽ rất rất cao