Chương 1183: Dự lễ quốc khánh

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

3 giờ sáng ngày 1 tháng 10 năm 1999, mưa nhỏ dần, 5 giờ mây tan mưa tạnh, 8 giờ vầng mặt trời hồng giữa không trung chiếu sáng vạn dặm, một đêm mưa lớn đã tắm rửa thủ đô nghìn năm sạch sẽ trong lành.

Quảng trường nhân dân đã trở thành biển hoa.

Lần quốc khánh này mới tới mấy nghìn vị khách dự lễ, nhiều người như thế tất nhiên không thể lên hết thành lâu Thiên An Môn được, nơi đó chỉ dành cho một số lãnh đạo đảng quốc gia và chính khách nước ngoài tới dự lễ.

Ở gần thàhn lâu lập lễ đài cho quý khách lên đó xem lễ.

Lễ đài này phân chia khu vực, nơi Liễu Tuấn ngồi ở gần vòng ngoài, ngồi cùng với y đa phần là đại biểu kiệt xuất, các anh hùng toàn quốc, các nhân vật điển hình.

Liễu Tuấn và Lương Kinh Vĩ không ngồi cùng một lễ đài, người của quân đội được chia khu riêng.

Ở lễ đài Liễu Tuấn gặp được mấy người quen.

Người đầu tiên là Cao đại thiếu gia, Cao Trường Hoành là được thưởng huân chương lao động điển hình, trước kia vinh dự này tuyệt đại bộ phận thuộc về người đứng đầu ngành nghề, các nhà kha học có công hiến trác tuyệt. Quan viên đảng rất ít khi tham gia vào hoạt động bình chọn, nhưng gần đây phạm vi bình chọn đã bị đột phá, rất nhiều người đứng đầu đảng chính phủ ở địa phương, đường hoàng xuất hiện trong hàng ngũ điển hình lao động toàn quốc.

Nếu Liễu nha nội kiếm được chiêu bài vàng anh hùng cấp hai tòa quốc, Cao nha nội là nhân vật lãnh đạo đời ba của Cao gia cũng không thể kém, đeo ngay ngắn đóa hoa đỏ lớn đại biểu cho điển hình lao động đeo ở trước ngực.

Liễu Tuấn sớm biết Cao Trường Hoành cũng trong danh sách khách mời, nhưng không ngờ rằng hai người ngồi cùng một lễ đài, liền bắt tay hàn huyên với nhau.

Cảm quan của Liễu Tuấn với Cao nha nội không kém, dù Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ đối đầu, y lại cực kỳ ghét Cao Tương Hoành, nhưng những điều đó không thành lý do để y ghét Cao Trường Hoành.

Cao Trường Hoành khí độ đường đường, lịch sự đúng mực, hiểu đạo tiến lui, tất cả đặc điểm đó khiến Liễu Tuấn coi trọng hắn.

Lần trước tới Tiềm Châu chủ trì công tác tam giảng, Cao Trường Hoành mặc dù đem báo cáo công tác cho Liễu Tuấn “hiệu đính”, Liễu Tuấn khéo léo từ chối. Nhưng sau đó thông qua một số con đường vẫn biết được nội dung chủ yếu của báo cáo.

Về cơ bản báo cáo của Cao Trường Hoành đúng quy củ, đánh giá chính diện tốt về công tác giáo dục tam giác của ban bệ thành phố Tiềm Châu, đầy lời cao đẹp về Liễu Tuấn và Hàn Húc.

Trước khi rời Tiềm Châu, Cao Trường Hoành lấy danh nghĩa tư nhân mời Liễu Tuấn dùng cơm, bỏ Hàn Húc qua một bên. Có điều đó là hành động cá nhân, Hàn Húc bất mãn cũng chỉ rủa thầm trong bụng, còn vấn đề nguyên tắc Cao Trường Hoành không làm bừa, cần cấp thể diện thì phải cấp.

Cái thể diện này chẳng những cấp cho Hàn Húc mà cũng là cấp cho Cù Hạo Cầm.

Còn biểu dương Liễu Tuấn hơi đặc biệt, thường thì chắc chắn công tác giáo dục tam giảng phải do bí thư làm chủ đạo, trong báo cáo chỉ ra bí thư thành ủy “coi trọng cao đồ, cần mẫn có công” là đương nhiên. Liễu Tuấn thân là thị trưởng lĩnh vực khác có thể chơi trội, nhưng công tác tam giảng phải cần thận.

Biết Liễu nha nội cậu mạnh rồi, nhưng cũng không thể quá đáng thò tay đòi thành tích khắp nơi.

Điều kỵ húy này sao Cao Trường Hoành lại không biết, nếu hắn khen Liễu Tuấn rõ ràng, xếp Liễu Tuấn ngang với Hàn Húc thì chuyến tới Tiềm Châu này không phải để bày tỏ thiện chí mà để gây sự với Liễu Tuấn rồi. Liễu Tuấn nhìn thì rất rực rỡ hào quang, nhưng không biết trong mắt lãnh đạo cao tầng đánh giá như thế nào.

Cho nên Cao Trường Hoành đặc biệt đem nguyên văn lời ủng hộ tăng cường kiến thiết nông nghiệp và nông thôn ở khu ruộng mẫu Giang Thành vào trong báo cáo. Đồng thời bày tỏ tán đồng rõ ràng.

Cao Trường Hoành viết thế này trong báo cáo: Kinh nghiệm ở Tiềm Châu cho cúng ta thấy vấn đề nông thôn phải được coi trọng cao độ.

Vì câu nói này mà Liễu Tuấn thừa nhận Cao Trường Hoành, bất kể thế nào hắn cũng không phải là loại chính khách tầm mắt hẹp hòi! Bất kể là ai chỉ cần thực sự lên tiếng vì người dân thì Liễu Tuấn đều tán thưởng.

Vì thế rất hiểu việc Cao Trường Hoành thành điển hình lao động, nhân vật chính trị muốn tiến lên, một số vinh dự vinh quang cần phải kiếm được, đó là thủ đoạn nhỏ, không cần quá để ý.

Những nhân vật trẻ kiệt xuất của các phái hệ khác cũng có mấy người tham gia lễ quốc khánh này.

Người quen thứ hai Liễu Tuấn gặp được anh họ Liễu Triệu Ngọc, công ty Đằng Phi trước kia tên gọi là công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi, hiện giờ đã bước ra ngoài thế giới, thiết lập chi nhánh ở nhiều nước như Mỹ, Nhật, lĩnh vực mở rộng, tất nhiên bỏ đi mấy chữ phát triển thực nghiệp.

Mấy năm qua công ty Đằng Phi chiếm vững vàng ngôi vị xí nghiệp dân doanh số một trong nước, không ai có thể uy hiếp được. Qua nhiều năm phát triển uy vọng và địa vị của Liễu Triệu Ngọc trong công ty được củng cổ triệt để, hào quang trên đầu có thêm một đống.

Người léo lái xí nghiệp dân doanh đứng đầu cả nước có tên trong danh sách khách mời là đương nhiên.

Liễu Triệu Ngọc đã sắp tới tuổi tri thiên mệnh rồi, người càng thêm hùng tráng, bụng nhô lên rất có phong phạm của ông chủ lớn. Trên áo sơ mi trắng đeo rất nhiều huân huy trương, còn vinh dự hơn Liễu thị trưởng nhiều.

Liễu thị trưởng chỉ có một cái huân chương, đúng là “xấu hổ”.

– Anh Triệu Ngọc.
Liễu Tuấn gọi:

– A Tiểu Tuấn, em cũng ở lễ đài này à?

Liễu Triệu Ngọc thấy Liễu Tuấn, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chen tới bắt tay Liễu Tuấn. Cùng với việc mọi người tiến bước đi lên trong lĩnh vực của mình, mấy năm qua anh em không gặp nhau nhiều, nhưng liên hệ điện thoại không ít. Liễu Triệu Ngọc gặp phải khó khăn theo quán tình gọi điện cho Liễu Tuấn, đa số Liễu Tuấn không làm hắn thất vọng.

Hiện giờ gặp nhau ở lễ đài xem quốc khánh thật vui mừng không sao tả siết.

Liễu Tuấn cười nói:
– Anh ngày càng có khí phách ông chủ lớn rồi đó.

Liễu Triệu Ngọc xua tay:
– Em đừng nói thể, ông chủ lớn anh đây sao bì được với em.

Liễu Triệu Ngọc là họ hàng biết khá nhiều bí mật của Liễu Tuấn, cái gì chưa nói, riêng với tài sản của Tiểu Thanh và Xảo Nhi, đủ để Liễu Triệu Ngọc không dám mặt dày tự nhận ông chủ lớn.

Liễu Triệu Ngọc nói:
– Tiểu Tuấn, Tiểu Thanh cũng tới rồi đó, ở bên lễ đài đặc biệt của chính phủ.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, nơi này không phải chỗ nói chuyện về Tiểu Thanh, là người giàu nhất thế giới, Tiểu Thanh có tư cách này là điều đương nhiên, Lương Xảo nếu chẳng phải tác phong cực kỳ kín đáo, với thực lực của công ty chuỗi khách sạn Thu Thủy, cô cũng đủ tư cách được mời.

Người quen thứ ba Liễu Tuấn gặp được là phó cục trưởng cục giáo dục Đại Ninh, bạn học cũ Dịch Hàn. Dịch Hàn có được vinh dự này là vì có công hiến lớn trong hoạt động chi giáo. Liễu Tuấn rời đi rồi, hoạt động chi giáo chẳng những không dừng lại mà còn làm một cách sôi động tưng bừng. Dịch Hàn là điển hình chi giáo đầu tiên chưa từng bị giảm nhiệt, luôn tích cực tham gia hoạt động, được bầu làm 10 cá nhân tiên tiến nhất trong hệ thống giáo dục tòa quốc.

– Liễu thị trương!
Dịch Hàn phát hiện ra y trước, chen lấn trong đám đông đi tới chào hỏi y.

– Dịch Hàn, anh cũng tới rồi à?

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Dịch Hàn, hắn thực sự hưng phấn, trong lòng hắn không coi Liễu Tuấn như người bạn học ở dưới hai khóa, mà là lãnh tụ đáng đi theo. Cho dù Liễu Tuấn đã rời đi ba bốn năm, những cán bộ tâm phúc y một tay đề bạt lên vẫn một lòng coi y là lãnh tụ, nói không chừng một ngày nào đó mọi người lại thành cáp dưới trực tiếp của Liễu Tuấn.

Phan Tri Nhân chẳng phải như vậy sao?

Mọi người hàn huyên một hồi rồi yên tĩnh lại, lễ quốc khánh 50 năm chính thức bắt đầu sau lời tuyên bố vang vọng của tổng bí thư. Tổng bí thư ngồi xe kiểm duyệt bộ đội trở về thành lâu.

Năm nay có tổng số 52 đội ngũ duyệ binh tăng lên so với 46 đội ngũ duyệt binh lần trước , nhưng số lượng bộ đội giảm bớt, số lượng vũ khí cơ giới hóa, kỹ thuật cao được tăng cường thêm rất nhiều. Một dòng lũ sắt thép cuồn cuộn chạy qua lễ đài, các vệ tinh trên không, máy quay dưới đất tức thì đem cảnh tượng vô cùng hùng tráng này truyền đi khắp nơi trên thế giới.

Kiếp trước Liễu Tuấn chứng kiến cảnh này qua TV, hiện giờ tận mắt nhìn thấy từ trên lễ đài, không kìm nổi sự kích động, nhìn sang Dịch Hàn và Liễu Triệu Ngọc, đều thấy sự phấn chấn tự hào vô cùng trong mắt mọi người.