Chương 1669: Cá lớn tới rồi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Ngồi ở bên trong xe chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn huy hoàng ở Cẩm Quan Thành, nhìn không thấy cảnh náo nhiệt bên trong, Hà Thắng Lợi không khỏi bất mãn. Đội PCCC giăng lưới cũng không thấy có mỹ nữ mặc quần áo mát mẻ nhảy ra từ cửa sổ để chạy trốn, nói về tính thưởng thức thì đã suy giảm mạnh.

“Đcm nó, bức xúc quá đi. . . không được, em phải vào xem. . .”

Hà Thắng Lợi nói xong chuẩn bị mở xuống xe.

“Thắng Lợi, hồ đồ cái gì?”

Hà Mộng Oánh vừa tức giận lại vừa buồn cười, quát lớn. Người này cũng thật là, đã gần 40t rồi mà còn có tâm tính trẻ con như vậy. Lúc này, Hà Thắng Lợi xuất hiện tại Cẩm Quan Thành còn không phải khiến mọi người đều tưởng là Hà gia muốn thu thập Đào Tư Thanh hay sao? Vốn Hà gia đứng ra vì Liễu Tuấn thanh lý mấy con ruồi đáng ghét cũng là điều cần phải, tuy nhiên Hà Mộng Oánh dự đoán Liễu Tuấn quyết tâm thu thập Đào Tư Thanh, tuyệt đối không bởi vì việc ngày hôm nay Đào Tư Thanh ngăn cản xe của anh ta.

Liễu tỉnh trưởng còn không đến mức nhỏ mọn đến vậy.

Hà Mộng Oánh đoán là Liễu Tuấn muốn lập uy, tóm Đào Tư Thanh để khai đao tế cờ!

Hà gia chọt vào một đao, uy phong này cũng khó mà dựng lên được. Hiện nay thời cơ mẫn cảm, Hà Vũ hệ cũng không tiện ngang nhiên làm hậu viên cho Nghiêm Liễu hệ, sẽ khơi ra hậu quả khó mà dự đoán được. Tập đoàn Quân đội quá độ tham dự vào ván cờ chính trị xưa nay vẫn là điều tối kỵ.

Hà Thắng Lợi cũng chỉ nói thôi, nghe vậy thì cười ha ha, ngừng động tác.

“Đi thôi, không có gì hay mà nhìn.”

Hà Mộng Oánh còn nói thêm, mặc dù Hà đại tiểu thư cũng là một “bà tám”, nhưng chỉ khô khan ngồi ở trong xe, mắt nhìn tòa nhà rồi ngẩn người, đây cũng không phải là chuyện thú vị gì.

“Được, cứ trở lại uống rượu đi, ngày mai đợi xem tin tức là được rồi. . .” Hà Thắng Lợi đáp ứng, đang muốn khởi động xe thì đột nhiên lại ngừng lại, cười nói: “Cá lớn tới, có trò hay xem!”

Liễu Tuấn và Hà Mộng Oánh đều nhìn qua bên kia, chỉ thấy 2 chiếc xe Audi đen thui một trước một sau chạy đến trước cửa Cẩm Quan Thành, tiếp đó từ xe đi xuống hai người đàn ông trung niên ngoài 50t, khí độ trầm ổn, một người cảnh phục, người còn lại thì quân trang chỉnh tề.

Hà Mộng Oánh tinh mắt nhận ra ngay: “Ừ, là Ung Chiêu Bình và Niên Thanh Hải. . .”

Ung Chiêu Bình là người mặc cảnh phục, là phó bộ trưởng Bộ công an, Niên Thanh Hải chính là con trai của Đào Đức Trân, anh họ của Đào Tư Thanh, hậu nhân chi chính của nguyên lão nổi tiếng nào đó, lúc này là phó chức thủ trưởng của một tổng bộ quân đội, quan hàm Trung tướng.

“Ha ha, Niên Thanh Hải qua đây cũng hợp tình lý, em tưởng sẽ là Niên Khánh Tiên qua đây chứ. . .mà Ung Chiêu Bình qua đây xem náo nhiệt cái gì? Cao gia muốn trộn xen vào hay sao?”

Hà Thắng Lợi có phần khó hiểu.

Niên Khánh Tiên là anh trai của Niên Thanh Hải, lúc này là người phụ trách một bộ tại Quốc vụ viện. Có người nói không lâu sau sẽ phải đưa ra ngoài làm bí thư Tỉnh ủy, có quan hệ rất thân cận với bên kia. Cẩm Quan Thành bị niêm phong, lẽ ra do Niên Khánh Tiên qua đây xử trí thì sẽ tốt hơn, nhưng không biết nguyên nhân gì người tới lại là Niên Thanh Hải.

Hà Mộng Oánh thản nhiên nói: “Có phải Cao gia muốn xen vào hay không thì chị không rõ lắm, tuy nhiên Niên Thanh Hải và Cao Kính Hán trước đây là chiến hữu, tại một đại đội đã từng là huynh đệ.”

Hà Mộng Oánh là “mật thám” nổi danh tại kinh thành, quan hệ như vậy không thể gạt được chị.

Hà Thắng Lợi bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế.”

Cao Kính Hán là chiến hữu của Niên Thanh Hải, do hắn đứng ra mời Ung Chiêu Bình của Cao hệ xuất mã, điều này đã nói rõ lí do.

Hà Mộng Oánh liếc nhìn Liễu Tuấn bên cạnh, người này chỉ mở cửa sổ xe hút thuốc, không hề thấy vẻ dị dạng gì. Hà Thắng Lợi thì cười nói: “Lần này Đào Tư Thanh chơi lớn rồi!”

Nói chung Liễu Tuấn mà có thần thái như vậy, đã nói lên trong lòng y suy tính đã xong.

Niên Thanh Hải và Ung Chiêu Bình thì vẫn ung dung, trên mặt mỉm cười, trước khi vào cửa còn khiêm nhường lẫn nhau, cuối cùng Ung Chiêu Bình hơi vượt lên trước nửa bước, đi vào đại sảnh của Cẩm Quan Thành. Mặc kệ thế nào, tại Cẩm Quan Thành, Niên Thanh Hải có thể coi là là chủ nhân, Ung Chiêu Bình là khách đến để “trợ quyền”, đương nhiên có lễ tiết này.

Tuy nhiên vừa vào đại sảnh, sắc mặt hai vị quan lớn liền trầm xuống.

Trong đại sảnh tập trung rất nhiều cả trai lẫn gái, đều là y quan không chỉnh. Do nhân số quá nhiều nên đại sảnh không đủ chỗ ngồi, rất nhiều nam nữ hoặc ngồi hoặc đứng, dù cho người ngồi ở ghế sofa cũng tận lực che giấu khuôn mặt của mình.

Tuy như vậy, Ung Chiêu Bình và Niên Thanh Hải vẫn từ trong số này nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc, nữ giới phần lớn là minh tinh nổi tiếng tại giới giải trí, một người trong đó còn từng ăn cơm uống rượu cùng một chỗ với Ung Chiêu Bình, chính là ngôi sao lấy tướng mạo điềm mỹ để nổi danh, được xem là một trong những “món ăn chiêu bài” của Cẩm Quan Thành. Về phần nam giới thì loại người trẻ tuổi nào cũng có, trung niên chiếm đa số. Hội sở như Cẩm Quan Thành cũng không phải thanh niên nhân bình thường có thể đi vào, có thể tiêu phí ở chỗ này không ai không là cao quan cự cổ, không phải là thân gia hàng tỉ thì đó là tay cầm quyền cao. Bên trong nhóm người này, Ung Chiêu Bình và Niên Thanh Hải nhận ra càng nhiều gương mặt hơn.

Niên Thanh Hải không khỏi cau mày, nói với Ung Chiêu Bình: “Ung bộ trưởng, rất nhiều khách ngoại tịch a. . . kia còn là thân sĩ nổi tiếng tại Hương Cảng, làm như vậy ảnh hưởng thật không tốt, cho dù muốn chỉnh đốn thì cũng nên chú ý ảnh hưởng một chút.”

Ung Chiêu Bình khẽ gật đầu, từ chối cho ý kiến.

Khi Cao Kính Hán và hắn nói chuyện qua điện thoại cũng đã nói rất kín đáo, chỉ nói Niên Thanh Hải mời hắn cùng đến Cẩm Quan Thành xem xét, và cũng không nói gì khác. Ung Chiêu Bình rất rõ ý này của Cao Kính Hán, phỏng chừng chủ yếu vẫn là đùn đẩy không được mặt mũi của lão chiến hữu Niên Thanh Hải. Mặc dù Cẩm Quan Thành chỉ là một tụ điểm ăn chơi, bởi vì quan hệ giữa Đào Tư Thanh và lão Niên gia, trên thực tế hội sở này có dấu vết chính trị rất sâu. Ung Chiêu Bình cũng mơ hồ biết được, Niên gia huynh đệ và một số quan lớn khác có các loại liên hệ không rõ ràng với Đào Tư Thanh.

Biết rõ Đào Tư Thanh có hậu trường vững như thế, Trình Tân Kiến còn dám phát động đột kích hành động lần này cũng có thể khẳng định tuyệt đối không phải là chỉnh đốn trị an đơn giản. Bởi vì trước đó, thậm chí Ung Chiêu Bình thân là phó bộ trưởng Bộ công an cũng không từng nhận được báo cáo.

Không thể nghi ngờ, trong chuyện này đã lẫn vào thành phần của ván cờ chính trị.

Xét thấy thân phận của Trình Tân Kiến, người có thể sai khiến hắn làm như thế, đoán cũng đoán được là thần thánh phương nào!

Ung Chiêu Bình không thể không cẩn thận hơn.

“Ung. . . Ung bộ trưởng. . .”

Trong đám người một người đàn ông ngoài 50t đột nhiên gọi, đứng lên, cực nhanh chạy qua phía Ung Chiêu Bình.

“Đứng lại, không được lộn xộn!”

Chiến sĩ vũ cảnh bên cạnh hắn lập tức lớn tiếng quát.

Người đàn ông này cả người chấn động, vội vàng ngừng bước, chỉ là đôi mắt trông mong nhìn Ung Chiêu Bình. Ung Chiêu Bình khẽ nhíu mày, hắn nhận ra người này, không ngờ là một nhân vật trọng yếu của Từ gia ở Hương Cảng. Có người nói là đường đệ của Từ Hưng Bang “Chưởng môn nhân”của tập đoàn Từ thị, cũng có thể coi là thành viên nòng cốt của tập đoàn Từ thị. Quan hệ thân cận giữa tập đoàn Từ thị tại Hương Cảng và Cao gia ai ai cũng biết.

Người họ Từ đang kinh hoảng đột nhiên nhìn thấy Ung Chiêu Bình, tất nhiên là mừng rỡ. Không ngờ lại bị chiến sĩ vũ cảnh lớn tiếng quát lại bị sợ hãi. Vừa rồi hắn đã lĩnh giáo sự lợi hại của những người chỉ ngoài 20 tuổi này, người ta mặc kệ mình là Từ tiên sinh hay là Hứa tiên sinh, dám chống cự thì cứ dùng nòng súng đâm cho khóc cha gọi mẹ.

Đây cũng là nguyên nhân Trình Tân Kiến cố ý an bài chiến sĩ vũ cảnh trông coi bọn họ. Chiến sĩ Vũ cảnh trẻ tuổi, trung thực chấp hành mệnh lệnh, đối với những hào môn đại hộ ở thủ đô hoàn toàn không có bất cứ ấn tượng gì, những đại nhân vật này tại thể chế nội có uy phong hiển hách, trước mặt chiến sĩ vũ cảnh hoàn toàn không thể bày ra uy phong này được.

Người ta không biết anh thì anh sĩ diện cho ai nhìn?

Nếu là cảnh sát trong bộ và cục thành phố thì chưa hẳn có thể chấp hành nguyên tắc như chiến sĩ vũ cảnh.

Ung Chiêu Bình đối với tiếng gọi của người đàn ông họ Từ thì dường như không nghe thấy, ngược lại bước nhanh hơn cùng Niên Thanh Hải trực tiếp vào thang máy.

Người này cũng quá bị hoảng loạn, tràng diện hỗn loạn như vậy có gọi Ung Chiêu Bình thì có thể làm được gì? Tình huống không rõ, Ung Chiêu Bình cũng không tùy ý làm quyết định. Hắn không biết đột kích hành động lần này nhưng Lương Quốc Cường khẳng định là biết, hơn nữa nhất định là làm chủ phía sau màn. Lúc này Ung Chiêu Bình đâu thể tùy tiện tỏ thái độ, nếu để Trình Tân Kiến đỉnh ngược, trái lại sẽ không dễ mà thu xếp.

Căn cứ vào lý giải của Ung Chiêu Bình đối với Trình Tân Kiến, người này thật sự có thể làm ra loại chuyện này.

Cửa phòng làm việc chủ tịch Cẩm Quan Thành cũng có chiến sĩ vũ cảnh đang trực, có hơn 4 người. Họ vừa nhìn thấy cảnh hàm của Ung Chiêu Bình và quân hàm của Niên Thanh Hải, đồng loạt nghiêm cúi chào. Nhưng Ung Chiêu Bình và Niên Thanh Hải muốn vào thì lại bị chiến sĩ vũ cảnh ngăn cản.

“Báo cáo thủ trưởng, không có mệnh lệnh của Trình cục trưởng, bất kỳ ai hiện tại đều không thể vào!”

Một sĩ quan rất khách khí nhưng rất kiên định nói.

Ung Chiêu Bình tức giận: “Tôi là phó bộ trưởng Bộ công an Ung Chiêu Bình, mời các anh lập tức tránh ra!”

“Xin lỗi thủ trưởng, chúng tôi phụng mệnh tiếp nhận chỉ huy của Trình Tân Kiến cục trưởng!”

Sĩ quan Vũ cảnh vẫn bất vi sở động.

Ung Chiêu Bình và Niên Thanh Hải liếc nhau. Họ cũng rất rõ những điều lệ tương quan của bộ đội, các chiến sĩ chỉ phục tòng mệnh lệnh của thượng cấp trực tiếp, những người khác cho dù quan có lớn cũng không có tác dụng.

“Được rồi, xin anh lập tức thông báo!”

Sắc mặt Ung Chiêu Bình khôi phục bình thường, trầm giọng phân phó.

“Vâng, thủ trưởng! Mời thủ trưởng chờ một chút!”

Sĩ quan Vũ cảnh lần thứ hai cúi chào rồi đẩy cửa đi vào, một lát sau lại đi ra nói: “Mời thủ trưởng đi theo tôi!”

Lãnh đạo trực tiếp tới nhưngTrình Tân Kiến cũng không tự mình đi ra nghênh tiếp. Niên Thanh Hải cố nén lửa giận, vẫn nhường Ung Chiêu Bình đi vào trước.

Trong phòng làm việc chủ tịch xa hoa, 7, 8 cảnh sát đã bao quanh Đào Tư Thanh, trên cổ tay Đào Tư Thanh đã đeo môt cái còng tay sáng loáng. Trình Tân Kiến thấy Ung Chiêu Bình và Niên Thanh Hải cùng nhau đi vào, lúc này mới tiến lên hai bước, nhấc tay cúi chào, cao giọng nói: “Báo cáo Ung bộ trưởng, cục 3 đang chấp hành nhiệm vụ, mời chỉ thị!”

Đào Tư Thanh thấy Niên Thanh Hải, như từ trên trời rơi xuống đại cứu tinh, kích động cả người run lên, không quản gì thêm vội la: “Anh họ, anh đã đến rồi. . . rốt cuộc anh tới rồi. . .anh xem những tôn khốn này đã làm cái gì? Họ. . . họ đánh em!”

Đào công tử nói xong lộ ra gương mặt “mỹ lệ” đỏ rực của mình để “biểu diễn” cho Niên Thanh Hải thấy.

Niên Thanh Hải thấy dáng dấp chật vật như vậy của đứa em họ, nhất thời sắc mặt xanh đen, nặng nề “Hừ” một tiếng, vẻ mặt cực kỳ tức giận.