Chương 762: Cáo mượn oai hùm

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi Liễu Tuấn trở về biệt thự, thấy Tiểu Vũ có vẻ bất an, liền dùng ánh mắt nhìn cô dò hỏi.

Từ sau khi nói chuyện với Nghiêm Phi, cảm quan của Tiểu Vũ với Liễu Tuấn đã hoàn toàn thay đổi, cho dù không dám chủ động nói chuyện với Liễu Tuấn nhiều, song tâm tình thoải mái hơn.

Chưa nói lời của Nghiêm Phi có đang tin hay không, nhưng chỉ bằng việc cô yên tâm để một cô gái trẻ xinh đẹp như Tiểu Vũ ở lại làm bạn với Liễu Tuấn, có thể gián tiếp nhìn thấy được phẩm hạnh của Liễu Tuẩn rồi.

Mấy ngày qua, Tiểu Vũ thực sự bỏ được khối đá lớn đè nặng trong lòng xuống.

Nhưng không biết Nghiêm Phi nói cho Liễu Tuấn chút thời gian là bao nhiêu lâu, chuyện của những nhân vật lớn bọn họ, không phải là điều Tiểu Vũ có thể nghĩ tới được. Trong lòng Tiểu Vũ suy đoán, dù Liễu Tuấn là lãnh đạo, nhưng Chu Phi Dược là địa đầu xà, gốc sâu rễ dày, nếu muốn hoàn toàn giải quyết lão ta, đúng là chẳng dễ dàng chút nào.

Tiểu Vũ trước kia hận Liễu Tuấn và Chu Phi Dược cùng một bọn, giờ lại thành lo lắng cho Liễu Tuấn, trong suy nghĩ của cô, một người trẻ tuổi như Liễu Tuấn, sợ không phải đối thủ của hạng gian xảo như Chu Phi Dược.

Nhưng hôm nay Tiểu Vũ có tâm sự, không phải vì những nguyên nhân này.

– Liễu bí thư, em nghe nói…
Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn nhìn mình dò hỏi, liền lên tiếng.

Liễu Tuấn cười:
– Trong nhà khi không có người ngoài, em có thể gọi tôi là Liễu Tuấn, không nhất định cứ phải gọi là Liễu bí thư.

Có thể thấy Tiểu Vũ luôn tỏ ra không quen khi gọi quan hàm của y, vì sao lại như thế thì khó mà suy đoán được.

Tiểu Vũ thầm bĩu môi.

Nghe đi, không có người ngoài có thể gọi tên, có người ngoài vẫn phải gọi là bí thư.

Người này lớn hơn mình có mấy tuổi, sao mà sĩ diện cao thế? Người làm quan, nhất là người làm quan lớn đều như vậy cả sao?

Có điều cùng lúc bĩu môi, Tiểu Vũ lại cảm thấy một chút ngọt ngào, người ta làm thế là đã coi mình là người cùng một nhà rồi.

Tiểu Vũ nói:
– Em nghe nói, Triệu Ngạn, là phó giám đốc Triệu, con rể bác ấy bị người ta đánh.

Liễu Tuấn vốn chuẩn bị lên gác, nghe lời này thì dừng bước, cau mày lại hỏi:
– Chuyện gì xảy ra vậy?

– Nguyên nhân cụ thể thì em không rõ lắm, hôm nay khi đi mua thức ăn, nghe người ta bàn tán, nói con rể của Triệu Ngạn hôm qua khi đi làm về, trên đường tranh cãi với mấy tên lưu manh, kết quả bị người ta đánh.

Liễu Tuấn liền ngồi lại ghế sô pha, chỉ vào bên kia ghế nói:
– Em ngồi xuống nói kỹ càng hơn đi.

Thấy Liễu Tuấn coi trọng chuyện này như thế, Tiểu Vũ hơi luống cuống, do dự một lúc mới chịu ngồi xuống:
– Kỹ hơn thế nào thì em cũng không biết đâu.

Liễu Tuấn hỏi:
– Con rể Triệu Ngạn tên là gì? Làm việc gì?

– Cái này em cũng không biết, chỉ nghe nói là họ Văn, làm việc ở xưởng máy, là một kỹ sư, Triệu Ngạn chỉ có một con gái, không có con trai, nghe nói người con rể này ở cùng nhà họ.

Liễu Tuấn gật đầu, dựa vào lưng ghế trầm tư.

Tiểu Vũ hiếu kỳ nhìn y, đột nhiên phát hiện ra nam nhân trẻ này khi suy nghĩ có khí chất rất độc đáo, toàn thân phát tán ra sự chững chặc không phù hợp với tuổi tác, ừm, dựa theo cách nói đang lưu hành hiện này là “thâm trầm”!

Trầm tư một hồi, Liễu Tuấn nói:
– Tiểu Vũ, thế này nhé, một lát nữa em đi tìm Tiểu Ngả, bảo cô ấy nghe ngóng tình hình một chút.

– Em đi tìm Tiểu Ngả á?

Tiểu Vũ tức thì ngây ra, vẻ mặt sợ hãi, cô và Tiểu Ngả thủa nhỏ là hàng xóm, khi bé chơi cùng nhau, tình cảm không tệ, nhưng từ khi Tiểu Ngả vào hộp đêm làm việc, Tiểu Vũ đã ít qua lại với Tiểu Ngả, không phải là cô coi thường nghề nghiệp của Tiểu Ngả, chủ yếu là Tiểu Vũ rất sợ nhóm người của hộp đêm.

Trong suy nghĩ của Tiểu Vũ, những người trong đó đều là nhân vật độc ác trên xã hội.

Liễu Tuấn cười nói:
– Đừng sợ, em cứ đến hộp đêm tìm cô ấy, chẳng ai dám làm gì em đâu.

Tiểu Vũ “A” một tiếng, lúc này mới nhớ ra thân phận “giúp việc” của Liễu bí thư, đừng nói là hộp đêm, dù cả khu Trường Hà cũng không ai dám có ý đồ gì với cô.

Vừa nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh xắn của Tiểu Vũ ủng đỏ.

Hơn nữa làm cho Tiểu Vũ sợ hãi là, không lòng cô không ngờ lại hơi hơi thích cái thân phận này rồi! Chẳng lẽ… Tiểu Vũ thực sự không dám nghĩ tiếp nữa.

– Em nói với Tiểu Ngả, chuyện này cô ấy lén dò hỏi thôi, đừng nói là tôi bảo cô ấy nghe ngóng!
Liễu Tuấn lại dặn.

Tiễu Tũ cho dù còn trẻ không có nhiêu kinh nghiệm xã hội lắm, nhưng đầu óc rất thông minh, mơ hồ đoán ra Liễu Tuấn quan tâm tới chuyện này là vì sao. Liễu Tuấn không lâu trước đó tới thăm Triệu Ngạn, liền xảy ra chuyện con rể Triệu Ngạn bị đánh, chẳng lẽ giữa hai chuyện này không có gì liên quan.

Có lẽ có người muốn thông qua chuyện này cảnh cáo Triệu Ngạn, hoặc là cố ý cho Liễu Tuấn xem.

Tiểu Vũ biết, loại nhân vật lớn như Liễu Tuấn, ghét nhất là bị người ta uy hiếp. Nghĩ tới đây Tiểu Vũ bật giác thấy can đảm hơn, cảm thấy phải giúp Liễu Tuấn làm gì đó.

– Vâng, em đi tìm Tiểu Ngả ngay.

Tiểu Vũ mặc một bộ áo lông xanh biếc đột nhiên xuất hiện ở hộp đêm Dạ Đế làm cho Tiểu Ngả kinh hãi:
– Tiểu Vũ, em đến đây làm gì?

Thời tiết mặc dù khá lạnh, nhưng Tiểu Ngả vẫn ăn mặc hở hang, đó là do nghề nghiệp yêu cầu, hơn nữa nhiệt độ trong hộp đêm cũng cao hơn bên ngoài rất nhiều, Tiểu Ngả lại phải liên tục cười đùa với khách, nên thậm chí chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi.

Tiểu Vũ mang “hùng tâm tráng chí” làm việc cho Liễu bí thư mà tơi, nhưng khi đến cái chốn mông lung xa đọa này, tim vẫn đập thình thịch, trán cũng toát mồ hôi.

Dưới ánh đèn mơ hồ của hộp đêm, Tiểu Vũ tóc vài phủ ngang vai, dung mạo thanh tú xinh xắn càng thêm thuần khiết đáng yêu, chưa đợi Tiểu Vũ đáp lời, mấy vị khách đang ngả ngớn uống rượu cùng Tiểu Ngả đã huýt sáo.

– Này Tiểu Ngả ai thế? Phục vụ mới tới hả?

– Oa, em gái đẹp thật đấy, giới thiệu cho tôi đi.

Một nam nhân trên ba mươi, đã có chút hơi mem, hò hét với Tiểu Ngả.

Tiểu Ngả cười nói:
– Anh Huy, người ta không phải là phục vụ, mà là một người chị em của em.

– Láo toét! Lúc này chạy tới đây, còn nói không phải là phục vụ? Đi, gọi chị Phượng lại đây, ông đây muốn hỏi cô ta thứ hàng ngon thế này sao lại giấu đi không cho người ta thấy.

Tên Huy cực kỳ bực mình, loạng choạng đứng dậy.

Mấy tên khác cũng hò reo đứng lên theo.

Tiểu Vũ thấy cảnh này, mặt trắng nhợt, sợ hãi lùi lại sau mấy bước.

– Anh Huy đừng có nói xằng, cô ấy không phải là phục vụ.
Tiểu Ngả cuống lên, đưa tay chặn tên Huy lại.

Hắn không biết hiện giờ “Tiểu Vũ” đang làm việc ở đâu.

Tên Huy quát:
– Con điếm thối xéo đi! Đừng ngăn ông mày tìm thú vui.

Tiểu Ngả nhương mày lên, thu tay lại, cười khẩy:
– Giỏi lắm anh Huy, nếu anh nhất định muốn làm bừa thì tôi cũng không cản, nhưng để xảy ra chuyện lớn thì đứng nói tôi không cảnh báo anh trước.

Tên Huy nghe thế khựng lại, nhìn Tiểu Vũ thật kỹ, thấy Tiểu Vũ cho dù trông rất xinh đẹp, nhưng ăn mặc lại rất bình thường, trông không giống có lai lịch gì, bĩu môi khinh bỉ nói:
– Mẹ nó, mày dọa ai vậy hả, xéo ngay!

– Hừ, dọa ư? Anh Huy, anh tốt nhất là hỏi cho rõ ràng cô ấy ở chỗ nào?

Tiểu Ngả lại cười khẩy, lách người tránh đường.

Tiểu Vũ dậm chậm, nói:
– Tiểu Ngả, đừng gây chuyện nữa, chị qua đây một chút, em có chuyện muốn nói với chị, anh ấy…

Tiểu Ngả liền thu lại cái vẻ bất cần đời.

Nghe ý của Tiểu Vũ thì cô tới đây do Liễu Tuấn ủy phái.

Nhân vật trên quan trường Tiểu Ngả thấy nhiều rồi, trong lòng cô đầy khinh bỉ đối với đám quan viên trong đạo mạo trang nghiêm này, chỉ có mỗi Liễu Tuấn là ngoại lệ, không phải bởi vì y trẻ tuổi đẹp trai, mà vì tối hôm đó khi Liễu Tuấn từ chối cô và Tiểu An, mặt rất ôn hòa, có thể nhìn ra Liễu Tuấn lúc đó đang cố giữ sự tự tôn cho cô và Tiểu An.

Lúc đó Tiểu Ngả thậm chí còn muốn khóc.

Với thân phận của cô, thứ thiếu nhất là tôn nghiêm.

– Anh Huy, đừng làm loạn nữa, quay về mà uống rượu đi, Tiểu Vũ ở biệt thự số một đó.
Tiểu Ngả không dây dưa với tên Huy nữa.

– Biệt thự số một nào?

Tên Huy chẳng hiểu ra sao.

Tiểu Ngả cười nhạo báng:
– Uổng cho anh là người đứng đầu phân cục trị an, ngay cả cái này cũng không biết, khu Trường Hà chúng ta có được mấy cái biệt thự số một? Đương nhiên là biệt thự số một của hồ Hợp Thủy.

– Hà? Cô… Cô ấy là…

Tên Huy tức thì trố mắt, mồ hôi vã ra như tắm.

– Anh biết là tốt rồi! Mau về chỗ uống rượu đi, tôi đi trước đây.
Tiểu Ngả gật đầu, xoay người rời đi.

– Tiểu Ngả… Tiểu Ngả này…
Tên Huy vội giữ chặt y phục Tiểu Ngả, lắp bắp gọi:
– Xin lỗi… Tiểu Ngả, tôi thực sự không biết cô ấy chính là… Chính là.. Cô nói giúp tôi mấy câu dễ nghe nhé, để sau tôi sẽ bày tiệc rượu xin lỗi cô.

Tiểu Ngả cố kiềm chế sự thống khoái trong lòng, ừ một tiếng rồi gạt tay tên Huy đi ra khỏi phòng.

– Sướng! Mẹ nó chứ, sướng thật!

Tiểu Ngả kéo tay Tiểu Vũ tới một góc yên tĩnh, rồi không kìm được hét lên.

Tiểu Vũ mặt ngây ra.

– Hì hì, Tiểu Vũ, em không biết đâu, cái lũ chó đó ngày thường vênh váo, hôm nay cuối cùng cho chúng một bài học. Bà nội chúng, xem sau này bọn chúng đứa nào dám ra vẻ trước mặt trước bà cô này.

Tiểu Vũ gật đầu tựa hiểu tựa không.

Té ra Tiểu Ngả đang cáo mượn oai hùm.

– Này Tiểu Ngả, em nói cho chị biết, có phải anh ấy lợi hại lắm phải không? Không hành hạ em quá chứ? Nhìn cái vẻ yểu điệu yếu đuối của em, anh ấy lại cường tráng như vậy, chị nhìn mà lo.
Tiểu Ngả hưng phấn một hồi rồi kéo tay Tiểu Vũ cười hì hì hỏi, mặt đầy vẻ khao khát.

– Tiểu Ngả, chị nói bậy cái gì thế.

Tiểu Vũ mặt đỏ tới tận mang tai, nhất thời quên luôn cả sứ mệnh của mình