Chương 13: Đấu với đạo sĩ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Tiểu Tuấn, nhà bác bảy mời đạo sỹ đến, nghe nói là tróc quỷ cho chị Tiểu Thanh, đang làm phép đấy, chúng ta đi xem đi”

Hôm ấy vừa ăn cơm xong, đang cầm quyển “Hamlet” trên tay định đọc, thì chị ba dáng điệu thần bí chạy vào nói.

“Tróc quỷ gì cơ?”

Tôi vẫn chưa phản ứng kịp.

“Trời ạ, chị Tiểu Thanh mấy ngày nay chẳng phải đang bệnh hay sao. Đạo sỹ nói chị bị quỷ nhập, hôm nay đến làm phép tróc quỷ đấy”

A, thì ra là chuyện này. Cũng khó trách tôi đờ người, quả thật lâu lắm rồi không được nghe chuyện đạo sỹ tróc quỷ rồi. Cái gọi là đạo sỹ, là cách chúng tôi xưng hô “Thần Hán”. Vào thế kỷ 21, mấy ông thầy bói bà tu đã không còn chốn kiếm ăn, nhưng vào những thập kỷ 70 của thế kỷ 20, lại là chuyện hết sức phổ biến. Đại bộ phận nông thôn văn hóa lạc hậu, lại thiếu thôn cơ sở vật chất y tế,nên thường mời thầy bói đến tróc quỷ trừ tà.

Thấy tôi ngẩn người, chị ba bắt đầu thiếu kiên nhẫn.

“Em có đi không nào. Nếu không đi, chị với chị hai đi nhé”.

“Em có. Có trò vui để xem, sao lại không đi cho được?”

“Được được, cùng đi, nhanh lên nào!”

“Ngoài kia đen như mực, không thấy đường, làm sao đi được?”

“Trời ơi, em thật là, đọc sách nhiều quá phát ngố người ra rồi à, chị hai và chú đang đốt đuốc kia kìa”.

Bó tay!

Không ngờ đến cái đèn pin cũng trở thành vật xỉ, đi trong đêm phải đốt đuốc.

Chị hai cầm bó đuốc làm từ vỏ cây tùng khô, đi trước dẫn đường, chú cũng cầm một bó, đi sau, tôi và chị ba đi giữa. Đáng lẽ ra chú muốn đi trước, nhưng chị hai sợ ma nên không dám đi sau, liền đổi chỗ cho chú.

Nói là đuốc, nhưng vẫn tối thui, cơ bản không thấy đường đi. Nhưng may mà đường này chúng tôi đã thuộc như lòng bàn tay, chỗ nào có ổ voi ổ gà đều biết hết, nên không bị ngã.

Liễu Gia Sơn tổng cộng có ba họ lớn, Liễu, Nguyễn và Châu. Hàng trăm năm sinh sôi nảy nở, những người trong thôn đều định cư lại đây. Bác bảy là anh em họ hàng với cha tôi. Cũng tình cờ, nếu theo tôn ti trật tự, cha là nhỏ nhất, xếp thứ 12, đến đời tôi, tôi cũng là nhỏ nhất, và cũng xếp thứ 12. Nghĩ đến chuyện năm nay cha 37 tuổi mà anh em họ hàng của ông còn lớn tuổi hơn, khả năng tự nhên thêm cho tôi một người anh em họ nữa là không lớn, vị trí út ít chắc chắn thuộc về tôi rồi. Vì thế đừng thấy tôi nhỏ, người gọi tôi là chú nhỏ cũng không ít đâu, không chừng hai ba năm nữa, còn có người gọi tôi là ông ấy chứ.

Ha ha, nghe mới sướng tai làm sao!

Nhà bác bảy nằm trong khu vực giao giữa Liễu Gia Sơn và Ma Đường Loan, tương đối heo hút. Nhưng khi chúng tôi đến nơi, căn phòng chật ních nhừng người, nhìn cảnh tượng này, như buổi chiếu phim ngoài trời vậy.

Chỉ trách nông thôn ít thú vui chơi quá, nên chỉ một màn tróc quỷ cũng thu hút được nhiều người thế này.

Tôi dáng người thấp bé, kéo tay chị ba chen qua đám người nhanh như con cá chạch. Chú và chị hai không len vào được, đành đứng ngoài kiễng chân nhòm vào trong.

Tính tôi không thích xem mấy thứ tụ tập ồn ào này, chỉ là muốn biết cách sao thầy phù thủy có thể bắt được ma. Xem xem rốt cuộc ông ta làm thế nào mà lại lừa gạt được những người nông dân hiền lành chất phác này. Dù sao lúc còn nhỏ, đạo sỹ cũng là nhân vật thần tượng trong lòng tôi.

Phòng bác bảy đốt hai ngọn nến, ánh sáng lờ mờ. trong phòng có hai chiếc ghế dài ghép lại với nhau, một cô gái co quắp nằm trên đó, luôn miệng rên rỉ kêu đau.

“Đó là chị Tiểu Thanh?”

Tôi thấp giọng hỏi.

Chị ba gật gật đầu, ừ một tiếng, kỳ lạ nhìn tôi, dường như câu hỏi ấy rất ngốc nghếch. Phân tích từ thái độ chị ba, tôi lẽ ra phải biết chị Tiểu Thanh mới đúng. Thôn Liễu Gia Sơn cũng chỉ có 200 hộ, những đứa trẻ con bằng tuổi nhau thường chơi với nhau nên rất quen thân. Có lẽ do ký ức lâu lắm rồi, nên tôi cũng không có mấy ấn tượng về thời thơ ấu.

Xem ra chị Tiểu Thanh cũng tầm khoảng 13,14 tuổi. có điều nông thôn lúc đó hầu hết là không đủ dinh dưỡng, trẻ con chậm lớn, chị Tiểu Thanh lại co quắp vào, nên không nhìn chính xác được, có lẽ chị cũng phải 15 tuổi rồi.

Giữa phòng có một người, chừng 30 mấy tuổi, mặt mày hung hãn, dáng người to lớn, tay cầm một thanh kiếm gỗ, có lẽ là nhân vật chính của buổi tối hôm nay, đạo sỹ. Ăn mặc cũng không khác người thường là mấy, nếu không phải do thanh kiếm kia, cũng không nhận ra.

Trước mặt đạo sỹ cũng bày một chiếc bàn dài, trên đó có một bát gạo và hai bát nước. Trên mặt gạo trắng có cắm ba nén nhang đang cháy dở. Đạo sỹ nhìn khắp một lượt căn phòng, rồi vung kiếm lên, tay trái nắm chặt kiếm quyết, miệng lẩm bẩm, bắt đầu làm phép.

Cạnh đạo sỹ có hai người trung niên một nam một nữ đứng chắp tay, rất cung kính, có lẽ là bác bảy và vợ bác rồi.

Thiên linh định địa linh linh, thái thượng lão công cấp cấp như luật lệnh….

Tôi ngầm gật đầu. xem ra ông đạo sỹ này cũng là môn đồ đạo giáo, niệm mấy thứ này cũng được lắm. Nhưng ai ngờ, sau đó ông ta cứ nói đi nói lại mãi một câu “Thiên linh linh địa linh linh”, chẳng còn câu thứ hai.

Tôi không khỏi thất vọng.

Không biết là ông ta học hành không ra gì hay thày dạy không giỏi, mà chỉ biết mỗi câu ấy. Thế này cũng hơi quá đáng rồi nhỉ? Chỉ dựa vào mỗi câu này và một thanh kiếm gỗ liền đi lừa người kiếm miếng ăn?

Ông đạo sỹ này chẳng chuyên nghiệp gì cả.

Xem ra cũng chỉ dựa vào cái danh đạo sỹ đi lừa người. Với loại thần thánh không học không có phép thuật này, tôi chẳng có hứng thú gì xem tiếp, chắc ông ta cũng chẳng còn chiêu gì cho ra hồn.

“Chị ba, mình về đi. Chẳng hay gì cả, em còn phải ôn tập nữa”.

Tôi cố ý nói rất to.

Tất cả ánh mắt trong căn phòng đều đổ dồn vào người tôi, cả ông đạo sỹ đang lẩm bẩm kia nữa. Thấy tôi ném đá hội nghị, ánh mắt bỗng trở nên hung hãn, không có ý gì tốt đẹp

Tôi chẳng khách khí gì trừng mắt lại.

Chị ba hoảng hồn, vội mắng tôi: “Đừng nói bậy”

Đúng lúc này, chị Tiểu Thanh đang nằm co quắp bỗng hét lên, ôm chặt bụng lăn lộn trên bàn, mặt nhễ nhại mồ hôi.

Chết thật, tình hình này, không chùng là đau bụng cấp tính. Nếu không kịp thời chữa trị, hậu quả sẽ rất lớn.

Hai bác bảy cũng cuống cuồng lên, vội vàng năn nỉ đạo sỹ làm phép tiếp.

Ông đạo sỹ hừ một tiếng, rồi quay đầu, nhấc thanh kiếm lên, lại bắt đầu đọc lẩm nhẩm “Cấp cấp như luật lệnh”.

“Bác bảy, đừng nghe lời ông ta nữa, mau đưa chị Tiểu Thanh đến bệnh viện đi thôi, nếu không không kịp nữa rồi”.

Mạng người là quan trọng, tôi cũng chẳng them để ý thái độ ông đạo sỹ kia thế nào, lớn tiếng nói.

“Trẻ con đừng nói linh tinh ở đây, mau đi ra!”

Đạo sỹ không nhịn được nữa, hung tợn quát.

Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, rồi lạnh lung nói: “Ai nói linh tinh? Ông chẳng phải là thầy lang, ông có biết khám bệnh không?”

“Mày… nó không phải bị bệnh mà là bị ma nhập, đừng hại nó. Đợi đến khi ta đuổi con ma ấy đi tự khắc sẽ khỏi. nhóc con như mày thì hiểu gì?”

Lúc này Tiểu Thanh đau dữ dội, tiếng có phần khản đi rồi.

“Ông mới là nói láo. Giữa ban ngày ban mặt, ở đâu ra mà ma với quỷ? Chỉ tiểu thanh rõ rang đang bệnh nặng, còn không mau đưa đến bệnh viện, nếu xảy ra chuyện gì, ông có chịu trách nhiệm được không?”

Thấy ông ta còn giả thần giả quỷ, tôi không chịu được nữa, cũng chẳng để ý đến mọi người nhìn tôi thế nào, chỉ vào mặt ông đạo sỹ nói.

“Mày…”

Đạo sỹ nổi trận lôi đình, gân xanh trên cổ nổi hêt lên, thấy cảnh tượng này, nếu tôi không phải trẻ con, có lẽ đã đánh nhau rồi.

“Con nhà ai đây? Người lớn đâu hết rồi?”

“Trời ơi, Tiểu Tuấn”

Bác bảy nhận ra tôi, vội vàng chạy đến, muốn kéo tôi ra ngoài.

Tôi giơ tay chặn bác lại, rồi nói nhẹ nhàng: “Sư phụ, tôi mặc kệ ông là ai, cứu người cần kíp”.

“ái chà, khẩu khí thật không nhỏ nhỉ. Thằng oắt con đến lông còn chưa mọc đủ như mày cũng dám đứng đây dạy đời tao?Cút ra ngoài…”

Đạo sỹ vừa thẹn vừa giận, xốc cổ áo tôi đẩy ra ngoài.

Tôi nhún vai, giơ tay đẩy bàn tay ông ta ra, rồi lạnh lùng nói: “Tôi không cần biết ông là đạo sỹ ở dâu, nhưng tôi nói cho ông biết, đây là Liễu Gia Sơn, cha tôi là phó chủ nhiệm hội đồng cách mạng xã Liễu Tấn Tài. Nếu ông dám động vào một sợi lông của tôi, hôm nay ông đừng mong yên lành rời khỏi đây! Nếu không tin ông cứ thử xem!”

Đạo sỹ sững người.

Dù ông ta chưa nghe qua danh Liễu Tuấn Tài nhưng họ Liễu là họ lớn nhất ở đây, ông ta biết điều đó. Nếu đánh đứa trẻ này thật, thì có lẽ không còn đường về.

“Trời ạ, Tiểu Tuấn, cháu đừng làm loạn ở đây… Thưa thầy, thưa thầy, cháu nó còn nhỏ chưa biết gì, thầy đừng chấp, lạy thầy làm phép tiếp… Tiểu Thanh nhà tôi sắp không chịu được nữa rồi…”

Bác bảy cuống đến độ nói lăng lộn xộn rồi.

Ông đạo sỹ hừ một tiếng rồi nói: “Anh bảy Liễu, không phải tôi không muốn giúp. Nhưng trẻ con làm loạn ở đây, làm phép cũng không thiêng đâu”.

“Oái oái, Tiểu Tuấn, cháu mau về đi…”

Bác bảy là người thực thà, thấy tôi không động đậy gì liền gọi chị ba.

“Tiểu Yên à, cháu mau dắt em về nhà đi…”

Đang ồn ào ầm ỹ, bỗng nghe thấy tiếng rầm, chị Tiểu Thanh rơi từ trên bàn xuống đất.

Tôi chẳng để ý đến việc đang cãi nhau với ông đạo sỹ, vội chạy tới. Chỉ thấy sắc mặt chị tái mét, răng cắn vào môi dưới, chảy cả máu ra.

“Chị Tiểu Thanh, chị đau ở đâu?”

“Đây… ở đây…”

Một tay chị Tiểu Thanh ôm chặt bụng dưới.

Có lẽ là viêm ruột thừa cấp tính.

Tôi vội vén áo chị lên, sờ tay đến chỗ ruột thừa, rồi dùng sức ấn mạnh xuống: “Có phải ở đây không?”

Chị Tiểu Thanh đau quá hét lên một tiếng, rồi thều thào nói: “Đúng… ở đây…”

Có lẽ là viêm ruột thừa cấp tính, đau đến thế này, chắc sắp vỡ rồi.Mặc dù kiếp trước không phải là thầy thuốc, nhưng những kiến thức thường nhật về y học này, tôi cũng biết.

“Là viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật ngay. Mau đưa đến bệnh viện…”

“Tiểu Tuấn…”

Lúc này đến lượt người thật thà là bác bảy không chịu được nữa rồi, hét lên một tiếng, hùng hục chạy đến trước mặt tôi, mặt mày tím tái.

“Cháu đừng làm bậy ở đây nữa, mau về nhà. Hôm khác bác sẽ bảo cha cháu, đánh cho cháu một trận!”

Tôi thở dài nói: “Bác bảy , cháu là cháu của bác, Tiểu Thanh là chị cháu, cháu có thể hại mọi người được sao?”

Thấy tôi ra dáng người lớn, lại còn nói chuyện tình thân, bác bảy vừa giận vừa buồn cười, lắp bắp nói: “Tiểu Tuấn, cháu còn nhỏ thì hiểu gì….Nghe lời nào, màu về nhà đi…để thầy còn làm phép…”

Tôi thật vọng. Ai cũng nói tuổi trẻ là tiền vốn, nhưng trẻ quá cũng chẳng phải có nhiều vốn, nói chẳng ai tin. Tôi nghĩ một lát, rồi chầm chậm đứng trước mặt đạo sỹ, nói: “Sư phụ, ông hãy nói thật đi, chị Tiểu Thanh có phải bị ma nhập thật không?”

“Ta…”

“Ông phải nghĩ cho kỹ, mạng người không đùa được đau. Tôi ở đây xem ông bắt quỷ. Nếu tối ngày hôm nay không bắt được con quỷ này, không chữa được bệnh cho chị Tiểu Thanh, nếu chị có bề gì, tôi sẽ ngay lập tức gọi cha tôi đến xử lý ông!”

“Mày…”

Đạo sỹ có chút lo sợ, không dám tiếp lời. Cũng phải biết rằng, khi tuyên truyền văn hóa cách mạng thì những người thầy bói này là đối tượng bị đả kích đầu tiên. Hàng ngày lừa bịp người trong thôn thì thôi không nói, nhưng nếu bị hội đồng cách mạng bắt được, không phải trò đùa”

“Còn không mau đi ra ngoài? Ông muốn ngồi tù sao?”

Tôi biết hôm nay không làm căng không xong. Cứ đuổi lão này đi đã rồi tính sau.

“Được lắm, ta đi. Anh Bảy, hôm nay không phải tôi không giúp anh. Về sau thôn Liễu Gia Sơn các anh có bị ma quỷ tác oai tác quái cũng đừng có đến tìm tôi…”

Đạo sỹ dậm chân, rồi chen qua đám người ra cửa.

Hờ hờ, đúng là dân giang hồ, không ăn được thì đạp đổ, lại còn nói mấy câu dọa nạt trước khi đi nữa chứ.

“Ối ối, từ sư phụ, chờ chút…”

Bác Bảy vội vàng chạy theo.

Tôi chẳng thèm để ý, gọi với ra ngoài: “Chú ơi, chú mau gọi mấy người đến đây, khiêng chị Tiểu Thanh đến bệnh viện”.

Chú chen vào, cốc đầu tôi, cười mắng: “Anh chàng này, còn muốn chỉ huy chú nữa cơ à?”

“Trời ơi, chú ơi, đây đâu phải lúc đùa, mau mau cứu người kia kìa. Nếu để cha cháu biết cháu thấy người chết mà không cứu, liệu ông có tha cho chú không?”

Tôi biết chú thường ngày rất sợ cha, không nói được, chỉ có thể mang tấm lá chắn này ra thôi.

Chiêu này quả là hiệu nghiệm, thái độ chú ngay lập tức thay đổi, giơ hai tay nói: “Được được được, chú khiêng, chú khiêng”.