Chương 1530: Hiệu quả bồi dưỡng cán bộ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn hơi cau mày hỏi:
– Thiệu Cơ, tình trạng tài chính của Tống Đô thực sự là rất khó khăn sao?

Từ sau khi Sài Thiệu Cơ tới Tống Đô, Liễu Tuấn và hắn điện thoại liên hệ khá thường xuyên , nhưng da phần là nói chuyện công tác phương hướng chung, còn tình thình thu chi cụ thể của chính phủ Liễu Tuấn không hiểu rõ lắm, vẫn đề thế này Liễu Tuấn cũng không muốn tham dự quá nhiều, Sài Thiệu Cơ là cán bộ rất có năng lực.

Sài Thiệu Cơ gật đầu:
– Đúng thế, thưa bí thư, đúng là có chút khó khăn, nguồn thu nhập tài chính của Tống Đô tới từ than, đương nhiên, Tống Đô là nơi sản xất lượng thực và bông trọng yếu trong tỉnh, nhưng chủ lực tài chính vẫn là than. Mấy công ty than cỡ lớn đều do tỉnh quản lý, đại bộ phận lợi thuế nộp cho tỉnh. Công ty của thành phố quy mô không theo kịp, giá thành khai thác cao, thu nhập và lợi thuế giảm. Trước kia thành phố thiết lập một số trạm thu phí, có điều đại bộ phận thu nhập, đều rất khó giao tới tay thành phố… Người nhắm vào miếng thịt đường tăng này quá nhiều, đám chủ than lại tìm quen biết khắp nơi trốn tránh, cho nên hiện giờ tình trạng tài chính không lạc quan lắm.

– Ừm, nếu thế kế hoạch trước kia định ra phải tranh thủ thực thi, các anh trở về rồi, phải nghiên cứu cho kỹ càng.
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.

Sài Thiệu Cơ gật đầu.

Vương Bác Siêu không hiểu kiết thiết kinh tế, nhưng vẫn biết “kế hoạch trước kia định ra”, Liễu Tuấn trước kia ở huyện Ninh Bắc đã làm rồi, kế hoạch này có thành công hay không, có mức độ lớn phụ thuộc vào cục trưởng cục công an hắn làm việc có đắc lực không. Chuyện liên quan trọng đại, Vương Bác Siêu trở nên cẩn thận:
– Liễu bí thư, Sài bí thư, muốn thanh toàn toàn bộ thế lực khai thác than trộm ở Tống Đô không phải đơn giản, chỉ dựa vào mỗi lực lượng công an khẳng định là không đủ. Đây là một công trình lớn, phải phát động lực lượng toàn thành phố hoàn thành… Hai vị bí thư, đây không phải là quẳng gánh đâu, chỉ nói theo thực tế thôi ….

Liễu Tuấn khẽ gật đầu nói:
– Bác Siêu nói là sự thực, trị an xã hội không phải là chuyện này một ngày hai, nhưng đám chủ mỏ và thế lực lưu manh tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn phối hợp với hành động chỉnh đốn của thành phố, ở điểm này phải thống nhất nhận thức, không được mạnh ai nấy làm.

Sài Thiệu Cơ đồng ý:
– Vâng, bí thư, chúng tôi sẽ coi đây là công tác trọng điểm nhất trong một hai năm tới, ai cản tở quốc hữu hóa mỏ than chúng tôi đả kích người đó.

– Ha ha ha, quyết tâm này rất tốt, có điều phải chú trọng sách lược, quan trọng nhất là phải không bỏ giữa chừng, thủ pháp có thể đổi, nhưng mục tiêu quyết không đổi.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Đây là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, phàm là mục tiêu y nhắm vào, chưa bao giờ bỏ qua, dù khó khăn thế nào cũng không dao động.

Muốn ở chính trị, hoặc các lĩnh vực khác có được thành tích, thì không thể thiếu tinh thần sắt đá này.

Thấy không khí bữa tiệc có hơi chút nặng nề, Vu Hoài Tín liền đứng dậy, rót rượu cho mọi người. Sài Thiệu Cơ và Vương Bác Siêu thản nhiên tiếp nhận, còn hai cán bộ cảnh sát thì vội khom người cảm tạ.

Vu Hoài Tín hiện giờ là cán bộ cấp chính xử rồi, sau khi học xong ở trưởng đảng sẽ đứng đầu một tỉnh, huống chi là thư ký tiền nhiệm của Liễu Tuấn, thân phận càng ghê gớm.

– Bí thư, tôi có kiến nghị…

Vu Hoài Tín vừa rót rượu vừa nói.

Đó là thói quen cũ của hắn rồi giống như trước kia ở trong văn phòng của Liễu Tuấn vậy, vừa rót trà rót nước vừa nói ý kiến của mình.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
– Nói đi.

– Tôi kính mọi người một chén… Chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu, nếu không thức ăn lạnh, ăn không ngon..
Vu Hoài Tín nâng chén rượu lên mời.

Cuộc tụ hội như thế, quy củ không nghiêm lắm, Liễu Tuấn mỉm cười nâng chén, mọi người cùng uống cạn.

– Bí thư và Sài bí thư đề xuất quốc hữu hóa tài nguyên mỏ, trước kia đã thực thi ở Tiềm Châu rồi, hiệu quả không cần phải nói, hiện giờ thu nhập tài chính ở Giang Thành và khu huyện xung quanh tăng vọt, Tương Hoành Mục làm thị trưởng oai phong lẫm liệt, tiền nhiều thế lớn, ngay cả thị trưởng Sư Phạm cũng phải tới vay tiền…
Vu Hoài Tín nói với vẻ vui đùa.

Câu nói này làm mọi người cười rộ lên.

Liễu Tuấn nói:
– Cái tên Hoành Mục đó không lên mặt với đồng chí Sư Phạm chứ?

– Có một chút, tính khí anh ta ra sao, bí thư cũng biết mà … Có điều thị trưởng Sư Phạm rất thích anh ta, thường xuyên biểu dương muốn các khu huyện trưởng noi gương học tập, thị trưởng Sư Phạm nói, ai có thể cho chính phủ vay tiền, người có có thể ngồi vắt chân trong văn phòng thị trưởng…

Liễu Tuấn cười lắc đầu.

Triệu Sư Phạm đúng là người thành thực, mà cũng chỉ có Tương Hoành Mục mới dám ngồi vắt chân trong văn phòng thị trưởng. Xem ra phải cảnh cáo hắn một chút, đừng có bắt nạt người hiền lành.

– Bí thư, tôi cho rằng, tình hình ở Tống Đô khác với ở Tiềm Châu…

Làm không khí sôi động lên trước Vu Hoài Tín mới đi vào chính đề.

Liễu Tuấn khích lệ:
– Cậu nói đi, có khác biệt gì?

Sài Thiệu Cơ cũng nhất tề nhìn về Vu Hoài Tín.

Vu Hoải Tín nói:
– Khác biệt thư nhất là quy mô, khoáng sản ở Tiềm Châu rất phong phú, nhưng tập trung ở xung quanh Giang Thành, Tống Đô thì hoàn toàn là một thành phố than, có thể nói cả thành phố lập trên mỏ than, vì thế quốc hữu hóa mỏ than ở Tống Đô, khó hơn ở Tiềm Châu…

Mọi người chậm rãi gật đầu.

– Tiếp tục.

Liễu Tuấn nói.

– Vâng! Khác biệt thứ hai là ban bệ của Tống Đô khác với Tiềm Châu, khi bí thư ở Tiềm Châu, các đồng chí rất đoàn kết, khó khăn ít hơn.
Vu Hoài Tín lựa chọn từ ngữ cẩn thận nói.

Đó là sự thật, khi ấy Liễu Tuấn là một thị trưởng còn oai phong hơn cả bí thư.

Hiện giờ Sài Thiệu Cơ tuy là bí thư Tống Đô, nhưng tiếng nói của hắn ở trong hai ban Tống Đô, bất kể thế nào cũng không thể sánh với Liễu Tuấn ở Tiềm Châu, cưỡng ép đem quyền kinh doanh mỏ than thuộc về quốc gia, độ khó lớn hơn ở Tiền Châu nhiều.

Có điều Vu Hoài Tín nghĩ tới vấn đề thể diện của Sài Thiệu Cơ không nói quá rõ.

Dù có là thân tín cũng phải chú ý một chút.

Nếu như là Liễu Tuấn nói, tất nhiên không cần cấm kỵ.

Sài Thiệu Cơ gật đầu:
– Hoài Tín nói rất chính xác, Tống Đô đúng là khó khăn hơn ở Tiềm Châu..

Liễu Tuấn hỏi:
– Vậy kiến nghị của cậu là gì?

Khi cấp dưới đưa ra vấn đề, Liễu Tuấn thường hỏi biện pháp xử lý, coi như là một loại bồi dưỡng.

Vu Hoài Tín nghiêm túc nói:
– Bí thư, Sài bí thư , tôi cho rằng, chuyện này có thể tiến hành đồng bộ với việc chỉnh đốn trật tự, không nhất định là phải xử lý hết tất cả thế lực lưu manh mới tiến hành. Bươc đầu tiên đem mấy xí nghiệp than lớn nhất của Tống Đô chỉnh hợp lại thành một công ty lớn, do thành phố trực tiếp quản lý, nếu như có thể thì đề nghị với tỉnh, giai đoạn ban đầu do Sài bí thư hoặc thị trưởng Tô Kiệt trực tiếp làm người phụ trách công ty, để thể hiện quyết tâm của Tống Đô. Chỉ là không biết trên tỉnh có chấp nhận đề nghị này hay không…

Liễu Tuấn khoát tay:
– Cái này trước tiên cậu không phải lo, tiếp tục nói suy nghĩ của mình đi.

Có vẻ Liễu Tuấn rất coi trọng kiến nghị của Vu Hoài Tín.

Vu Hoài Tín được khích lệ, tinh thần thần phấn chấn nói:
– Tiếp theo là phải xác định khu vực trọng điểm, đem khu mỏ trữ lượng lớn nhất thuộc quyền quản lý của công ty, lực lượng công an chủ yếu tập trung tinh lực vào khu vực này, hình thành ưu thế lực lượng tuyệt đối…. Giống như đánh trận vậy tập trung binh lực tiêu diệt địch từng phần… Phàm là thế lực lưu manh hay đám khai thác trộm dám bén mảng vào khu vực này là đả kích không thương xót. Tôi nghĩ với sự chênh lệch lực lượng đó, quản lý tốt khu vực này là không vấn đề gì.

Sài Thiệu Cơ phấn chấn:
– Ừ, chủ ý này không tệ, chủ tịch cũng từng dạy chúng ta, đánh trận phải tập trung binh lực ưu thế tuyệt đối, đánh tiêu diệt, đánh bị thương mười tên địch, không bằng giết một tên…

Vu Hoài Tín cười:
– Đúng, ý của tôi là thế, như vậy không phải quét sạch toàn bộ thế lực lưu manh một lượt, cho chúng không gian, chúng tưởng chuyện chưa tới mức tuyệt vọng, nên không liều mạng chống đối… Đợi tới khi công ty đi vào vận hành rồi, mới dần dần mở rộng phạm vi, cuối cùng trừ bỏ tận gốc bọn chúng.

Liễu Tuấn gật đầu, ánh mắt nhìn Vu Hoài Tin mang theo vẻ tán thưởng rõ ràng:
– Không tệ đâu Hoài Tin, xem ra thời gian qua cậu ở trưởng Đảng không uổng phí, hiểu nhân tình thế thái hơn rồi, ừ, đáng được biểu dương…

Vu Hoài Tín xấu hổ:
– Bí thư, đang phê bình tôi.

– Không phải phê bình mà là biểu dương. Kiến nghị này không tệ, Thiệu Cơ, anh có thể tham khảo một chút.

– Vâng