Chương 812: Tình yêu nồng cháy

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Bí thư, ngày mai tôi cùng Bạch ti trưởng tới thủ đô, tư liệu cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi, bí thư còn chỉ thị gì không?

Hai bên tán gẫu mấy câu chuyện thường nhật, Sài Thiệu Cơ liều xin chỉ thị.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
– Tới thủ đô làm xong chuyện này không cần vội trở về, ở thêm vào ngày, móc nối quan hệ một chút, nhận biết thêm vài người sau này làm việc tiện hơn… Ừ, tôi đã nói với chị tôi rồi, chị ấy sẽ giới thiệu người quen cho anh, ngoài ra tới gặp phó ti trưởng Khâu Tình Xuyên của ti chính sách tiền tệ ngân hàng TW, anh ấy cũng là bạn tôi.

Liễu Tuấn nói, còn Sài Thiệu Cơ vội lấy sổ tay ra ghi chép.

Hắn biết Liễu Tuấn đang giúp mình lập nên mạng lưới quen hệ ở thủ đô, để mình nhanh chóng hòa nhập vào vòng bạn bè của y. Đối với một quan viên địa phương mà nói, đây là một món tiền tài cực lớn, một quốc kế ủy, một ngân hàng TW, đều là ban ngành hỗ trợ lớn cho kiến thiết địa phương.

Sài Thiệu Cơ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn rồi, không cần nói thêm lời cảm kích, nếu không thành xa lạ.

Liễu Tuấn lại nhắc:
– Phía Khâu ti trưởng phải tranh thủ, anh ấy có khả năng sắp ra ngoài làm việc rồi.

Khâu Tình Xuyên trước đó không lâu gọi điện cho Liễu Tuấn, nói lãnh đạo trong ngân hàng đã chính thức tìm hắn nói chuyện, chuẩn bị đưa hắn ra ngoài. Khi đó Liễu Tuấn đưa ra lời mời, muốn hắn tới tỉnh A, cậu của Khâu Tình Xuyên, Vương phó chủ tỉnh quân ủy có quan hệ thân thiết với nhà họ Hà, Hà Duyên An làm việc ở tỉnh A, nếu như Khâu Tình Xuyên tới tỉnh A làm việc, sẽ có nhiều thuận lợi, có được tỉnh trưởng hỗ trợ, chỗ lợi là thấy rõ, hơn nữa những người bạn cũ cũng có thể thường gặp nhau trò chuyện.

Khâu Tình Xuyên thầm tán đồng ý kiến của Liễu Tuấn, có điều chuyện này tất nhiên phải trao đổi với lãnh đạo, thông suốt một số quan hệ.

– Bí thư…
Sài Thiệu Cơ có vẻ ngập ngừng.

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn hắn dò hỏi, cho dù ánh mắt rất ôn hòa, nhưng Sài Thiệu Cơ lại khẽ rùng mình, kỳ quái như vậy đấy, một khi ai đó xác định đi theo một kẻ mạnh, tự nhiên sinh ra cảm giác kính sợ trong lòng.

– Bí thư, tôi nghe nói hôm nay thành ủy mở cuộc họp văn phòng bí thư, ý của thành ủy vẫn muốn điều Chung Vĩnh Minh Tới…
Sài Thiệu Cơ nói ra lo lắng của mình.

Chuyện điều động cán bộ rất khó mà giữ bí mật được.

Liễu Tuấn bình thản nói:
– Tôi cũng nghe nói rồi, có điều đó chỉ là thảo luận, không phải là quyết định. Hơn nữa điều chỉnh cán bộ cấp phó sở, cuối cùng phải có ý kiến của tỉnh.

Sài Thiệu Cơ yên tâm.

Nếu Liễu Tuấn đã nói như thế thì không còn gì phải lo lắng nữa, từ lúc Liễu Tuấn tới nhậm chức tới nay, phàm y muốn làm chuyện gì, gần như không một ai có thể cản trở! Hạ gục đối thủ là như thế, muốn bảo vệ người của mình hẳn là cũng như thế.

Sài Thiệu Cơ liếc nhìn Tiểu Vũ im lặng ngồi một bên, nói:
– Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, bí thư hãy nghỉ ngơi sớm.

– Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu.

Sài Thiệu Cơ nhấc cái giỏ để bên cạnh lên trên bàn nói:
– Đây là một ít đặc sản ở quê tôi, mang tới cho bí thư nếm thử.

Liễu Tuấn gật đầu.

Chuyện y lắm tiền, các thành viên khu ủy khu Trường Hà không còn ai không biết nữa, tin rằng Sài Thiệu Cơ cũng không ngu xuẩn tới mức tặng cho y món quà quý trọng gì.

Vợ chồng Sài Thiệu Cơ cáo từ rời đi, Liễu Tuấn bảo với Tiểu Vũ:
– Tiểu Vũ, thu đồ lại đi.

– Dạ…
Tiểu Vũ vui vẻ đáp lời.

Vừa rồi vợ chồng Sài Thiệu Cơ ngồi đó, Tiểu Vũ im lặng ở bên cạnh tiếp khách, không nói tới nửa câu, giữ vững quy củ. Cô biết Liễu Tuấn và người ta thương lượng đều là đại sự, không phải thứ mình có thể hiểu được.

Liễu Tuấn đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ trên lầu.

Đã tới giờ ngủ rồi, không tới thư phòng xử lý công văn nữa.

Huống hồ y cũng phải suy nghĩ cho kỹ, giả sử Đinh Ngọc Chu thực sự đề xuất kiến nghị điều chỉnh Sài Thiệu Cơ trên cuộc họp thường ủy thì phải ứng phó như thế nào. Xét mức độ khống chế thường ủy của Đinh Ngọc Chu, nếu ông ta cưỡng ép thông qua kiến nghị này thì không phải là vấn đề lớn. Cho dù Điền Hoằng Chính, Dương Nguyên Ích, Thường Uy vẫn giúp đỡ Liễu Tuấn như cũ, thêm vào Thôi Phúc Thành vẫn là năm phiếu, Đinh Ngọc Chu vẫn nắm đa số.

Thực tế những hành động làm gần đầu đều là muốn bảo vệ cho Sài Thiệu Cơ, làm kiến nghị điều động cán bộ chết từ trong trứng nước, hiện ra xem ra Đinh Ngọc Chu không mảy may xuy chuyển, lần trước giao phong, kết thúc là Trì Cổ bị khai trừ công chức, mọi người ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng đều biết, Đinh Ngọc Chu lại bị tát một cái nữa vào mặt.

Đường đường một phó bí thư tỉnh ủy không trấn áp được một hậu bối trẻ tuổi mới tới, trong lòng Đinh Ngọc Chu uất ức thế nào khỏi nghĩ cũng biết.

Nhưng trận chiến này, Liễu Tuấn cũng không muốn thua.

Không phải chỉ vì Sài Thiệu Cơ đã quy thuận dưới cờ của y, mà còn vì tất cả những hành động của y đã biểu lộ rõ ràng muốn bảo vệ Sài Thiệu Cơ, giả sử Sài Thiệu Cơ vẫn bị điều đi, thì uy vọng mà Liễu Tuấn khó khăn lắm mới gây dựng lên được sẽ bị đả kích nặng nề. Chung Vinh Minh tới, chỗ dựa còn mạnh hơn cả Trì Cổ, mọi người đều biết Đinh bí thư không ưa Liễu bí thư, như vậy Chung Vĩnh Minh rất có khả năng thay thế Liễu Tuấn trở thành hạch tâm ban bệ khu Trường Hà.

Theo lợi tránh hại, đó là bản tính của người trong quan trường.

Chân kẻ nào to thì ôm vào đó, chuyện hết sức đương nhiên.

Liễu Tuấn xả nước đầy vào bồn tắm, thả người vào trong đó, nằm hút thuốc, đem toàn bộ sự kiện suy tính lại kỹ càng một lượt mới hạ quyết tâm. Chậm rãi lau mình mặc áo tắm đi ra, bất ngờ phát hiện Tiểu Vũ đã đứng trước mặt y.

Tiểu Vũ cũng đã tắm xong, cũng chỉ mặc một bộ áo ngủ chất liệu tơ nhẹ giống y vậy, sau áo ngủ đoán chừng là trống trơn, có thể thấy rõ hình dạng hai núm vú gồ lên dưới lớp áo mỏng, đôi chân nhỏ nhắn dưới ánh đèn mờ mờ như phát ra ánh sáng dụ hoặc.

– Em…. em xoa bóp cho anh nhé…
Tiểu Vũ lắm ba lắp bắp, khuôn mặt như bạch ngọc chuyển dần thành màu hồng.

Liễu Tuấn ngẩn ra một chút, chậm rãi ngồi xuống giường, vỗ vào vị trí bên cạnh nói:
– Tiểu Vũ, ngồi xuống đây chúng ta nói chuyện.

– Dạ…

Tiểu Vũ liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh y, hai tay đặt trước bụng, mười ngón tay xoắn vào nhau, có hơi chút khẩn trương.

– Tiểu Vũ, có phải em thích anh không?
Liễu Tuấn hỏi thẳng thắn.

– Ừm…
Tiểu Vũ không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi trắng ra như vậy, cắn chặt môi, khẽ gật đầu, người hơi run lên.

Liễu Tuấn lại hỏi:
– Vậy em có hiểu anh không?

– Có, anh là người tốt…
Tiểu Vũ dũng cảm ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Liễu Tuấn, ánh mắt tha thiết mà chân thành, còn mang theo ngưỡng mộ vô biên.

Liễu Tuấn lòng khẽ xao động.

Loại ánh mắt này của các cô gái, với nam nhân mà nói là thứ vũ khí khó kháng cự nhất.

Nhưng Liễu Tuấn cảnh cáo mình phải tỉnh táo.

Y biết mình tên là “Liễu Tuấn” chứ không phải “Liễu Hạ Huệ”, đối diện với cô gái xinh đẹp thuần khiết như Tiểu Vũ, khó mà áp chế được kích động. Nhưng nếu như y buông thả tình cảm chiếm hữu thân thể Tiểu Vũ, thì đó là một sự mở đầu tồi tệ, nói rõ y đã không kiểm soát được dục vọng của bản thân nữa.

Quan trường là danh lợi.

Vì sao các vụ án lớn cứ nối tiếp nhau mà xuất hiện? Đó là thân ở quan trường, nếu bị quá nhiều lợi ích mê hoặc, sẽ tạo thành xung đột cực lớn với bản tính con người.

Liễu Tuấn dứt khoát từ bỏ cuộc sống thong dong của phú ông tiến vào quan trường, động cơ rất đơn giản, chính là muốn làm “quan tốt”, có thể thực sự làm chút việc có ích cho người dân, giống như y đã từng tham khảo Liễu Tấn Tài, nhìn thấy quần chúng mỗi ngày một giàu lên, cuộc sống ấm no, trong lòng có cảm giác thành tựu không gì sánh bằng.

Ước nguyện ban đầu đó không thể từ bỏ.

Nếu không Liễu Tuấn lo mình sẽ không đấu được quy tắc ngầm trên quan trường, ngược lại bị quy tắc ngầm đó nuốt chừng, biến thành một kẻ làm quan chỉ vì quan, hoàn toàn quan liêu.

Nếu đúng là như thế vậy đó là bi kịch của y.

Chính y đã đưa tay bóp nát lý tưởng của mình.

Nếu thế chẳng bằng năm xưa chọn kinh doanh, sống cuộc đời xa hoa của phú ông cho xong.

– Tiểu Vũ, thật ra em không hiểu chút gì về anh, em cũng không hiểu lắm về cái thế giới này, em tiếp xúc còn quá ít. Thế giới này còn rất nhiều nam nhân ưu tú đang chờ em.
Liễu Tuấn thong thả khuyên giải.

– Không… Anh là người tốt nhất.

Tiểu Vũ trở nên rất cố chấp, toàn thân run lên, dường như có thể nhào vào lòng y bất kỳ lúc nào.

– Em không cần hiểu anh, em biết, anh là người đối tốt với em nhất trên đời.

Liễu Tuấn hít sâu một hơi:
– Anh có vợ rồi, chuyện này em biết mà!

– Em biết! Em không tranh giành với chị ấy… Em chỉ muốn ở bên anh.. Thế là đủ… Những cái khác em không cần…

Tiểu Vũ hoàn toàn quên đi sự rụt rè, quên đi sự xấu hồ, lý trí bị tình yêu nồng cháy che lấp, trở nên vô cùng bạo dạn.

Liễu Tuấn cười khổ:
– Tiểu Vũ, em để anh suy nghĩ đã, em cũng phải suy nghĩ cho thật ký, hiểu không?

Tiểu Vũ gật đầu, cắn môi nói:
– Anh, em không phải là hạng nữ nhân hạ tiện, em sẽ không quấn lấy anh, em biết anh là người làm việc lớn… Em sẽ đợi anh…

– Được rồi, em ngủ trước đi! Mấy ngày nữa anh sẽ rất bận.

– Vâng!

Tiểu Vũ lại gật đầu, đứng lên nhìn sâu vào mắt Liễu Tuấn, trong đôi mắt cô tràn ngập tình yêu thuần khiết.

– Tiểu Vũ…

Khi cô vừa đi tới cửa, Liễu Tuấn đột nhiên gọi.

Tiểu Vũ quay đầu lại nhìn y.

– Vợ anh có mang rồi, có thể một thời gian nữa sẽ qua đây ở cùng anh.
Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói.

Tiểu Vũ lặng người, hai hàng nước mắt long lanh chảy qua gò má, khẽ gật đầu:
– Em biết rồi…