Chương 1886: Thanh tra tập toàn Thu Thủy và Hoa Hưng

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Hắc Tử thi thoảng tới Ngọc Lan hoặc thủ đô tụ hội trò chuyện uống rượu với Liễu Tuấn, dù tửu lượng của Liễu Tuấn và Hắc Tử không cùng một cấp bậc, có điều anh em tụ hội uống rượu ít rượu nhiều không quan trọng, quan trọng là một là tình cảm.

Nhưng mỗi lần Hắc Tử tới đều liên hệ trước, lần này Hắc Tử cũng gọi điện thoại nói hai ngày nữa sẽ tới Ngọc Lan có một số chuyện muốn nói với Liễu Tuấn, không ngờ hiện giờ đã tới rồi.

Tới vội như thế, hơn nữa lại là lúc Liễu Tuấn ăn cơm, có thể thấy đã xảy ra chuyện nghiêm trọng rồi.

Hắc Tử là người rất trầm ổn.

– Thật có lỗi, làm phiền Tuấn thiếu gia rồi.

Vì có Trầm Nhiêu ở đây Hắc Tử liền nói mấy câu khách khí.

Dù là như thế cô giáo Trầm vẫn bị sát khí của Hắc Tử làm cho điếng người, về sau cô giám Trầm hình dung người này như con mãnh thú tới từ thời hồng hoang thượng cổ, làm người ta khiếp sợ.

Liễu Tuấn cười:
– Ngồi đi, thức ăn hết rồi, bảo phục vụ mang mấy món nữa với một chút rượu.

Hắc Tử lập tức rút điện thoại ra lệnh xuống dưới.

– Đây là Trầm Nhiêu, bạn gái tôi, là cô giáo trường Thất Trung Ngọc Lan.
Liễu Tuấn giới thiệu cho Hắc Tử, y không có bí mật gì phải giấu Hắc Tử cả:
– Nhiêu Nhiêu, đây là Hắc Tử, tên Nhan Hải Quân , là tổng giám đốc tập đoàn Thu Thủy, là bạn thủa nhỏ của anh, quê ở huyện Hướng Dương.

Trầm Nhiêu vỡ lẽ.

Thì ra Liễu Tuấn nói thân phận khác là cái này, có một người bạn thủa nhỏ như thế, chẳng trách tới khách sạn Thu Thủy ăn cơm không phải trả tiền.

– Chào giám đốc Nhan.

Trần Nhiêu rất tự nhiên đưa tay ra với Hắc Tử.

– Ha ha, cô giáo Trầm không cần khách khí, gọi tôi là Hắc Tử là được.

Hắc Tử tất nhiên hiểu đây là “đại tẩu”, liền đưa tay ra khẽ nắm lấy bàn tay trắng mềm của Trầm Nhiêu một chút, nhìn kỹ gương mặt của cô, có hút ngạc nhiên.

Trầm Nhiêu lấy làm lạ hỏi:
– Sao thế.

– Ừm, cô giáo trầm trông quen lắm, giống một người tôi biết.

Hắc Tử cười đáp.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Trầm Nhiêu rất giống Hạ Hiểu Lâm, cho dù tuổi tác chênh nhau mười mấy tuổi, nhưng khuôn mặt không đổi. Kiếp trước hai chị em Hạ Hiểu Tình và Hạ Hiểu Lâm vô cùng giống nhau, Hạ Hiểu Lâm giờ là giám đốc tài vụ tập đoàn, trợ thủ đắc lực của Hắc Tử, nên có cảm giác như từng quen biết.

Trầm Nhiêu nói:
– Thế sao? Vậy sau này có cơ hội, tôi nhất định muốn gặp người bạn đó của anh.

– Được, lần sau cô giáo Trầm tới Giang Khẩu chơi, tôi sẽ giới thiêu.

– Hắc Tử ngồi đi.
Liễu Tuấn đưa cho Hắc Tử một điếu thuốc:
– Không phải anh nói hai ngày nữa mới tới sao?

Hắc Tử trở nên nghiêm túc, cau mày nói:
– Không chờ được nữa, bọn chúng đột nhiên ra tay.

Hắc Tử biết nữ nhân bên cạnh Tuấn thiếu gia đều có thể tin tượng được, tất cả hồng nhan tri kỷ của Liễu Tuấn đều âm thầm ra sức vì y. Lương Xảo còn coi Liễu Tuấn quan trọng hơn cả tính mạng của mình.

Liễu Tuấn không khỏi nhíu mày:
– Nói kỹ hơn một chút.

– Vâng, bên phía Minh Châu động thủ trước, lấy danh nghĩa kiểm tra thuế vụ, ở Nam Phương, tỉnh Hoảng Hải ra tay sau. Tin tức ở bên phía Minh Châu nói, chính phủ thành phố thu được tin tố cáo, nói chúng ta trốn thuế…

Hắc Tử báo cáo đơn giản.

Liễu Tuấn nhíu mày càng chặt:
– Chỉ nhắm vào khách sạn Thu Thủy thôi sao?

– Không phải, Hoa Hưng cũng bị điều tra, hôm qua Phạm Thanh Linh đã tới cục thuế vụ Nam Phương trình bày, nghe nói kỷ ủy và cục chống tham những cũng tham gia rồi.

Hắc Tử thong thả nói.

Cho dù chuyện không hề lạc quan, Hắc Tử vẫn bình tĩnh.

Liễu Tuấn gật đầu, không nói thêm nữa, ngả người ra đằng sau, rít từng hơi thuốc một.

Chắc chắn đây là cuộc phản kích lớn của Minh Châu hệ, quan hệ của y với Thu Thủy và Hoa Hưng, cán bộ thường không biết, chứ những cự đầu như Kính Thu Nhân, Trình Tử Thành thì biết. Có lẽ nội tình hiểu không sâu, nhưng Tiểu Liễu và hai tập đoàn này có liên quan lớn thì không cần phải nghi ngờ.

Theo hiện trọng trong nước, tập đoàn khổng lồ như Hoa Hưng và Thu Thủy, không có quan hệ quan trường đủ vững, tuyệt đối không phát triển được tới quy mô hôm nay.

Trầm Nhiêu tất nhiên không hiểu bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt hai người thì biết chuyện không tầm thường, liền ngoan ngoãn ngồi một bên, không tùy tiện xen lời.

Liễu Tuấn hỏi:
– Hắc Tử anh thấy sao?

Hắc Tử cười:
– Tôi thấy bọn chúng không chống đỡ nổi nữa.

Một nụ cười thoáng qua trên mặt Liễu Tuấn, hiển nhiên suy nghĩ hai người nhất trí. Đối phương đã không chống nổi nữa, cho nên mới phải phá vỡ quy tắc, dùng thủ pháp bất thường phản kích.

– Hôm qua tin tức bên phía Minh Châu truyền lại, Hạ Trung đã bị giám sát nơi ở, đoàn chừng sẽ mau chóng có hành động tiếp theo.

Trung kỷ ủy dùng biện pháp cưỡng chế với Hạ Trung có nghĩa là vụ án “Vu Hướng Hoành” đã có tiến triển đột phá, không có chứng cứ xác đáng, Trung kỷ ủy không tùy tiện chạm vào Hạ Trung. Bản thân Hạ Trung không là gì, nhưng hắn bị giám sát nơi ở, thực tế đã đưa ra tín hiệu rõ ràng.

Trước đó , nhân vật nữ số một trong những bức ảnh của Hắc Tử đã bị điều khỏi cương vị, tới bộ ủy ban quốc gia công tác. Không có “đại thần tài vụ” rất nhiều bí mật kinh tế của Vu Hướng Hoành không thể giữ được nữa.

Hiện giờ Trung kỷ ủy đi sâu điều tra, Vu Hướng Hoành khó giữ vững thế trận. Liễu Tuấn nói:
– Ừm, cũng tới lúc bắt lấy hắn rồi.

– Có chắc không?

Cho dù chuyện này Hắc Tử tham dự rất sâu, nhưng phỏng đoán kết quả cuối cùng không lạc quan. Dù sao đối phương là cán bộ lãnh đạo có tầng cấp bên kia, không dễ dang bị lay động. Cho dù Trung kỷ ủy phái tổ điều tra xuống, Hắc Tử vẫn thấy không lạc quan. Theo chuyên gia phòng nghiên cứu chính sách của hắn phân tích, rất có khả năng là mang tính hù dọa, cuối cùng thu lưới chỉ có mấy con cá nhỏ để có câu trả lời với bên ngoài, không đụng vào được Vu Hướng Hoành.

Đương nhiên qua “bài học” này, Vu Hướng Hoành thậm chí cả thế lực sau lưng hắn đều sẽ kiềm chế bớt, không tới mức ngang nhiên đối đầu với chính sách của Liễu Tấn Tài nữa.

Có được hiệu quả như vậy đã là không tệ rồi.

Trong con mắt Hắc Tử, ít nhất làm Liễu thủ tướng có chặn đứng thế công này, năm sau đổi khóa xong, được liên nhiệm, bên kia cho dù không cam tâm cũng phải yên phận.

Phòng nghiên cứu phân tích, năm sau đổi khóa chính là lúc chủ tịch Lý Trì Quốc bắt đầu xác lập quyền uy, Nghiêm Ngọc Thành có lẽ sẽ lui về, nhưng cùng với một loạt cán bộ dự bị của Nghiêm Liễu hệ đi vào cương vị lãnh đạo quan trọng, thực lực toàn bộ hệ phái sẽ càng trở nên hùng mạnh.

Hiện giờ nghe Liễu Tuấn nói có khả năng hạ được Vu Hướng Hoành, Hắc Tử không khỏi phấn chấn.

Liễu Tuấn cười nhạt:
– Tế cờ thế nào cũng phải có một cái đầu lâu thật lớn.

Câu nói này làm Trầm Nhiêu khẽ rùng mình, dù Liễu Tuấn là quan lớn 100%, có điều khi ở cùng y, Trầm Nhiêu chưa bao giờ thực sự coi y như viên quan lớn. Khả năng vì Liễu Tuấn cưng chiều cô, ở cùng bạn gái Liễu tỉnh trưởng chẳng cần đem thủ đoạn đấu tranh chính trị ra.

Cho tới tận bây giờ một câu nói tùy ý của Liễu Tuấn khiến Trầm Nhiêu càm thấy lạnh tới tận xương.

Cô không hiểu đấu tranh chính trị là gì, nhưng nghe ý của Liễu Tuấn, e rằng sẽ có một đám người phải mất mạng.

Hắc Tử hỏi:
– Vậy chúng ta phải ứng phó ra sao?

Hắc Tử thấy quen sóng to gió lớn rồi, cho dù việc khó khăn tới đâu cũng chẳng sợ. Nhưng trước mặt Liễu Tuấn đương nhiên phải nhường quyền quyết định ra.

Huống chi đây không phải là vấn đề kinh tế thuần túy, rõ ràng xen lẫn ý đồ chính trị.

Liễu Tuấn trầm ngâm:
– Phía bên canh không phải lo, không biết bên Phạm Thanh Linh tình hình thực sự thế nào.

Nộp đủ thuế, thành thực kinh doanh, không vi phạm pháp luật, là nguyên tắc Liễu Tuấn định ra với hai công ty. Hắc Tử tuyệt đối không đi làm trái với mệnh lệnh của y, mà kinh doanh khách sạn thì đơn thuần hơn một chút, không liên quan tới nhiều giao dịch ngầm. Địa ốc thì khó nói, huống chí một tập đoàn lớn như Hoa Hưng, tuyệt không có khả năng không có vấn đề giao dịch ngầm.

Hắc Tử nghĩ một lúc rồi đáp:
– Vấn đề lớn đoán chừng không có, Phạm Thanh Linh là người cẩn thận, điều này thiếu gia biết rồi.

– Nhưng nghề địa ốc này khá mẫn cảm, người nhắm vào quá nhiều. Phạm Thanh Linh mặc dù cẩn thận, nhưng không đảm bảo không có sơ hở.

Hắc Tử gật đầu, mày nhíu chặt.

Lúc này phục vụ mang thức ăn tới bày lên bàn.

Liễu Tuấn đích thân rót cho Hắc Tử một chén Mao Đài nói:
– Nào Hắc Tử, cạn chén.