Chương 586: Xóa khu gộp xã

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn ở cuộc họp văn phòng bí thư chính thức đề xuất kiến nghị “xóa khu gộp xã”, kiến nghị này này vừa đưa ra, các vị bí thư khác đều đưa mặt nhìn nhau, thấy vị huyện trưởng này đúng là suy tính kỳ lạ chẳng bao giờ hết cả.

Hiện giờ toàn huyện có chín khu công sở, có bảy mươi lăm xã thị trấn, theo đề nghị của Liễu Tuấn, triệt tiêu toàn bộ các khu công sở, các xã thị trận quy mô nhỏ thì sát nhập lại, lập thêm nhiều thị trấn, giám bớt số xã, đó là một công tác rất lớn, chưa nói liệu có khiến cho “xã hội chấn động” không, riêng việc bố trí cán bộ dư ra sau khi xóa khu gộp xã, đã là một vấn đề đau đầu.
*** khu công sở: là một cấp hành chính trước kia, hiện giờ đã thành tàn tích rồi, chẳng cần biết tới nữa.

Hiện giờ chủ tịch đại biểu nhân dân và người đứng đầu đảng chính phủ 75 xã thị trấn, đều là cán bộ cấp phó khoa, một số bí thư đảng ủy xã thị trấn tư cách lão thành, còn là cấp chính khoa. Cùng là đãi ngộ cấp chính khoa, bí thư đảng ủy thị trấn Thành Quan là Lữ Xuân Lai vẫn là thường ủy huyện ủy, còn bao nhiêu cán bộ phó khoa, chính khoa của chín khu công sở kia phải sắp xếp vào chỗ nào? Bảy mươi lăm xã thị trấn sát nhập thành hai mươi, ít nhất có mấy trăm cán bộ cấp phó khoa phải an bài.

Còn chưa nói tới vô số nhân viên văn phòng ở các xã thị trấn.

Chần chừ một chút, Bành Thiếu hùng nói:
– Huyện trưởng, vấn đề này hình như không ổn lắm.

Nghe giọng của Bành Thiếu Hùng, đương nhiên là không muốn làm to chuyện vào lúc này, có điều ngữ khí nhắc nhở rất khéo léo, mọi người đều hiểu cho Bành bí thư.

Vì vị thiếu niên huyện trưởng này thực sự quá mạnh mẽ.

Cái gọi là “sự kiện tác phong” chẳng những không tổn hại cho y chút nào, còn khiến cho cao tầng nổi giận lôi đình, tỉnh xáo trộn lớn, Nghiêm hệ giành được toàn thắng.

Vào tháng một năm nay, trên đại hội đại biểu nhân đân, Liễu Tuấn khi báo cáo công tác chính phủ, chỉ nói trong nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, lại được vỗ tay như sấm rền.

Công đạo tự có trong lòng người, vị huyện trưởng “nhóc con” đã được toàn huyện trên dưới tán thành.

Người ta làm ra thành tích mà.

Đường quốc lộ toàn huyện được thông xa, rộng rãi hơn; trung tâm thương mại đi vào hoạt động, công viên khánh thành, mười mấy xí nghiệp dân doanh hoạt động rầm rầm, xí nghiệp tư doanh mọc lên như nấm, trên lịch sử của huyện Ninh Bắc, đã bao giờ phồn vinh thịnh vượng như thế chứ?

Theo lời Liễu huyện trưởng nói, đây mới là khởi đầu thôi.

Trong vòng ba năm, người dân huyện Ninh Bắc sẽ thực sự được sống cuộc sống mới như những người trên thành phố.

Phải làm ba chữ “người Ninh Bắc” biến thành chiêu bài vàng vang vọng.

Lời này nói rất tự tin.

Một vị huyện trưởng uy thế như vậy đề ra bất kỳ kiến nghị gì, mọi người đều phải thận trọng đối đãi.

– Đúng thế, huyện trưởng, trên tỉnh và thành phố tạm thời cũng không có kiến nghị này, chúng ta cần gì phải đi trước một bước? An bài cán bộ dôi dư là một vấn đề lớn, làm không tốt sẽ gây nhiễu loạn.
Lục Hương Mai cũng uyển chuyển đưa ra ý kiến phản đối.

Là một nữ đồng chí, ý định “cầu ổn định” của Lục Hương Mai rất rõ ràng, thường ngày, những cán bộ xa kia vì một đãi ngộ cấp phó khoa có thể tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán, lần này bị xôi hỏng bỏng không hết, bảo những cán bộ công tác mấy năm ở cơ sở làm sao tâm phục khẩu phục được? Nếu như tỉnh thành cũng không có kiến nghị này, Liễu Tuấn tội gì mà phải bày trò khác người để chơi trội chứ?

Trong mắt Lục Hương Mai, việc làm này của Liễu Tuấn rất không sáng suốt.

Cậu mới tròn hai tư đã là huyện trưởng, cho dù có chỗ dựa lớn hơn nữa, thì việc thăng thêm một cấp trong thời gian ngắn gần như là con số không, thế nào phải chú ý việc đề bạt cán bộ phải hai năm một lần chứ?

Liễu tuấn lần này làm huyện trưởng, tính toán cẩn thận ra, thì y còn chưa được đãi ngộ phó xử đủ hai năm, đã thăng lên huyện trưởng, không khỏi quá nhanh, nhưng tình huống đặc thì nên cũng có thể chấp nhận được.

Trong khoảng thời gian này, Liễu Tuất tốt nhất là an phận thủ thưởng, chăm chỉ làm việc, kiến thiết kinh tế huyện cho tốt, lập chính tích thực sự. Có chính tích rồi, thời gian tới, kinh nghiệm cũng đủ, thăng quan một cấp là chắc chắn, tội gì mà phải làm cái chuyện mệt sức mà chẳng có lợi gì này?

Chẳng may làm ra “sự kiện quần chúng” quy mô lớn, ảnh hưởng sẽ xấu thế nào?

Liễu Tuấn xoay bút máy trong tay, chậm rãi nói:
– Toàn huyện chúng ta bảy lăm xã thị trấn, bình quân mỗi một nơi nhân khẩu không tới một vạn năm nghìn người, diện tích chưa tới ba mươi kilomet vuông, loại tình huống này hình thành dưới điều kiện thế chế và kinh tế, phải nói rằng trên lịch sử nó có tác dụng tích cực nhất định với sự ổn định xã hội và phát triển kinh tế. Địa bàn quản lý nhỏ, nhất khẩu ít, lợi cho tính toán. Có điều hiện giờ cùng với việc đi sâu cải cách nông thôn và kinh tế phát triển, tình hình nông thôn nói chung đã có biến đổi to lớn, đặc biệt là phát triển của kinh tế thị trường nông thôn, yêu cầu chính phủ xã thị trận cũng cấp hỗ trợ nhiều phương diện. Song thể chế hiện hành đã ngày càng không thích hợp với tình thế phát triển nữa, tệ nạn đặc biệt nổi cộm, một trong số đó là chức năng của chính quyền xã thị trấn không đầy đủ, không thể phụ trách toàn diện sự phát triển kinh tế chính trị xã hội trong khu vực. Nói khó nghe một chút, mở một cái quán cơm trong xã thôi, bí thư đảng ủy xã cũng không quyết định được. Cơ cấu chính quyền như vậy, chúng ta yêu cồng họ phải phụ trách toàn diện là không công bằng. Thứ hai, một số xã thị trấn quy mô quá nhỏ, nhân lực vật lực phân tán, không làm được viện lớn. Tình trạng này ảnh hưởng tới việc củng cố chính quyền cơ sở, gây hạn chế nghiêm trọng phát triển của kinh tế thị trường. Lãnh đạo xã thị trấn tay không quyền không tiền, cho dù muốn chấn hưng kinh tế, thì cũng chỉ có lòng mà không có sức.

Liễu Tuấn nói liền một hồi, đám người Bành Thiếu Hùng đều rơi vào trầm tư.

Bành Thiếu Hùng tới từ cơ quan lớn của tỉnh, Lý Giang xưa này quản lý công tác kiểm tra kỷ luật, nhận thức không đủ về công tác cơ sở. Lục Hương Mai trước kia làm việc trong thành phố, chẳng có được mấy kinh nghiệm làm việc ở nông thôn, chỉ có mình chủ nhiệm đại biểu nhân dân là sinh ra lớn lên ở huyện Ninh Bắc, từ một cán bộ cơ sở đi lên, hết sức tán đồng những lời này của Liễu Tuấn.

Chu Quốc Trung lên tiếng ủng hộ:
– Tôi cho rằng, lời huyện trưởng nói rất hợp lý, cơ cấu chính quyền xã thị trấn hiện nay không được thích hợp lắm.

Liễu Tuấn gật đầu với Chu Quốc Trung tỏ ý cám ơn.

Liễu Tuấn lại chậm rãi nói:
– Kỳ thực hiện giờ làm triệt khu gộp xã, cũng là do tình thế bức bách.

Lục Hương Mai hơi cau mày lại, cô ta luôn có cảm giác là lạ với Liễu Tuấn, không phải vì anh cô ta là Lục Hải Sơn từng chịu nhục bởi Liễu Tuấn. Ở quan trường, đắc tội với hạng “nha nội” như Liễu Tuấn, chỉ bị chịu nhục về lời nói đã là khách khi lắm rồi. Lục Hương Mai cảm thấy vị huyện trưởng này quá ép người, lần nào đề ra chương trình nghị sự, đều là “hết sức cần thiết” với ” vô cùng cấp bách”, không cho phép ai có chỗ chất vấn phản đối.

Nếu đã như thế thì cần gì mở cuộc họp văn phòng bí thư thảo luận, cứ trực tiếp đưa lên cuộc họp thường ủy mà biểu quyết là được rồi.

Nghĩ tới sức hiệu triệu của Liễu Tuấn ở trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai lại nhụt chí. Có thể nói cuộc họp văn phòng bí thư là nơi “kháng cự” của Bành Thiếu Hùng, một khi đưa lên thường ủy, quyết định thông qua gần như là tất nhiên.

Liễu Tuấn đưa ra đề nghị ở đây, trưng cầu ý kiến của mọi người, coi như là đã rất chú ý quy củ rồi.

Bành Thiếu Hùng mỉm cười hỏi:
– Huyện trưởng, tình thế gì bức bách vậy?

Trải qua hơn hai năm tôi luyện ở huyện Ninh Bắc, Bành Thiếu Hùng ngày càng lão luyện rồi, công phu dưỡng khí ngày càng tốt, dù trong lòng cực kỳ khó chịu, bề ngoài vẫn vô cùng khách khí.

– Chế độ phân thuế.
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói, tỏ chút ý bất mãn với Bành Thiếu Hùng.

Giữa năm ngoài, chế độ phân thuế đã được đưa lên chương trình nghị sự, ở phương diện cơ cấu, cục thuế vụ huyện Ninh Bắc đã chia làm hai, lần lượt thành lập cục thuế vụ địa phương và cục thuế vụ quốc gia, phân chia các loại nguồn thuế, hiệu quả tương đối tốt, các xí nghiệp quốc hữu lớn đều thuộc về thuế quốc gia quản lý, lúc đó Bành Thiếu Hùng còn là huyện trưởng.

Văn kiện trung ương quy định, bắt đầu từ đầu năm 94, chính thức thực hiện chế độ phân thuế.

Như thế thu nhập tài chính của huyện Ninh Bắc sụt giảm mạnh, nếu chẳng phải sớm đã chuẩn bị ứng phó, đứng nói là phát triển kinh tế địa phương, tiền lương hàng tháng cho các cán bộ, cũng đủ làm Liễu huyện trưởng điên đầu rồi.

Liễu Tuấn biết, một số huyện trưởng thị trưởng đời sau, vì suy nghĩ và tiền lương cho cán bộ nhân viên mà tóc bạc trắng, rất nhiều huyện phải đi vay sống qua ngày, còn về tài chính cấp xã cơ bản là không có nguồn thuế, muốn nuôi được các cán bộ và công nhân chế độ hợp đồng, chỉ còn cách trút gánh nặng lên nông dân trong phạm vi, khiến vấn đề tam nông càng thêm bức xúc.

*** Tam nông là nông nghiệp, nông thôn và công nông…. nhầm nông dân

Đó đều là khó khăn bày ra trước mắt, không ngờ Bành Thiếu Hùng lại cố ý giả ngu.

Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc:
– Tháng tư năm nay đã thực thành chế độ phân thuế rồi, thu nhập tài chính của huyện sẽ giảm mạnh, nếu như chúng ta không nghĩ biện pháp, thì chỉ riêng tiền lương cho nhân viên đã đủ kéo sập tài chính huyện.

Bành Thiếu Hùng tỏ ra có chút xấu hổ.

– Như vậy ý của huyện trưởng là muốn tinh giảm nhân viên?
Lục Hương Mai thăm dò.

Cô ta chủ quản tổ chức đảng ủy, một khi tinh giảm nhân viên, áp lực sẽ tăng vọt.

– Tinh giảm nhân viên có thể suy tính ở bước kết tiếp, triệt khu gộp xã tiến hành trước một bước, nhân viên dôi dư thạm thời để đấy, bước tiếp theo sẽ xử lý. Mục đích của thành lập cơ cấp chính quyền, an bài nhân viên, là để có thể phục vụ tốt hơn vì nhân dân, xúc tiến kinh tế phát triển, không thể lẫn lộn, khiến số nhân viên khổng lồ kia thành gánh nặng cho sự phát triển của huyện Ninh Bắc chúng ta.

Liễu Tuấn ngữ khí bình thản, nhưng ngôn tử cứng rắn, không còn nhiều đường nghịch chuyển.

Bành Thiếu Hùng thầm thở dài, biết vị cộng tác trẻ tuổi này đã hạ quyết tâm rồi.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, chỉ cần kinh tế huyện Ninh Bắc đi lên, cũng có lợi cho Bành Thiếu Hùng.

– Nếu như huyện trưởng kiên trì muốn làm, vậy mời huyện chính phủ đưa ra một phương án, chúng ta trưng cầu ý kiến của toàn thể thành viên thường ủy vậy.