Chương 912: Mất kiên nhẫn rồi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Liễu Tuấn sống rất thong dong, liền mấy ngày đều chỉ thò mặt ra ở khách sạn Thu Thủy, thậm chí ngay cả thò mặt mặt cũng thiếu, chỉ gọi điện báo tin bình an cho Thịnh giáo sư.

Thịnh giáo sư cũng để mặc y.

Mọi người mặc dù đã sẵn sàng nghênh chiến, nhưng vẻ ngoài sóng êm biển lặng, không có chút dấu hiệu gì quỹ tài chính bên ngoài sẽ ra tay, thậm chí các chuyên gia cũng có chút buông lỏng, may những người này đều là học giả thực sự, dù một số là quan cao trong thể chế, nhưng cầm kỳ thi họa chưa bao giờ vứt bỏ.

Điều kiện và phục vụ ở khách sạn Thu Thủy đều là số một, sau khi đánh ra thị trưởng quốc tế, đứng vững chẫn ở Âu Mỹ, chất lượng phục vụ và trình độ quản lý của khách sạn Thu Thủy đều thăng lên một nấc thang hoàn toàn mới, đem so với những chuỗi khách sạn lâu đời nổi danh thế giới không thua kém chút nào, năng lực phát triển sau này càng mạnh.

Nguyên nhân không gì ngoài thực lực tài chính hùng hậu. Ở lính vực kinh tế, tài chính mạnh luôn là một trong số pháp bảo để quyết thắng, hơn nữa còn là pháp bảo quyết thắng quan trọng nhất.

Có hậu thuẫn vững chắc, khách sạn Thu Thủy tiến bộ phi tốc cũng là chuyện hợp lý.

Đoàn người Thịnh giáo sư ở khách sạn xem sách đánh cờ, nghe nhạc, thưởng thức giao hưởng thính phòng, rất là vui vẻ. Có lẽ những quỹ tài chính quốc tế không dám tới rồi?

Ngày hôm đó, Liễu bí thư ngâm mình trong hồ bơi của biệt thự vịnh nước nông, Tiểu Thanh vác cái bụng to ngồi dưới ô bên hồ, mỉm cười nhìn ái lang, thi thoảng cho hoa quả vào miệng.

Mấy ngày qua Liễu Tuấn ở bên cạnh, Tiểu Thanh không còn nghén quá dữ dội nữa, khẩu vị tiến bộ, nhát là ăn hoa quả, thông thường sẽ không buồn nôn, chỉ có mấy ngày Tiểu Thanh đã tăng ba bốn cân rồi.

Liễu bí thư trêu Tiểu Thanh là con heo con, rất dễ nuôi, cho ăn cái gì cũng béo lên được.

Tiểu Thanh lườm y một cái, nói:
– Anh kiếm bao nhiêu tiền như vậy, vợ con ăn một chút cũng có nghèo đi được đâu. Thật nhỏ mọn…

Liễu nha nội cười ha hả, rất là vui sướng.

– Tiểu Tuấn, ngâm lâu thế là đủ rồi, lên ăn chút hoa quả đi.

Tiểu Thanh nằm lâu thấy buồn, muốn đứng dậy đi lại một chút, tất nhiên là hi vọng được Tiểu Tuấn đỡ tản bộ trong vườn hoa, Tiểu Thanh thân thể không tệ, có mang 5 tháng người không nặng lắm, tự mình có thể đi lại, nhưng cô thích hưởng thụ lạc thú được chồng dìu đỡ.

Liễu Tuấn cười, từ hồ bơi nhảy lên.

– Đỡ em đi dạo một chút.

Tiểu Thanh lười biếng vươn tay ra, liếc nhìn ái lác đầy quyến rũ. Liễu Tuấn lau qua loa người, đỡ vợ dậy, vừa mới đứng lên thì Hoàn Diệu Kỳ vội vã đi tới.

– A Kỳ, có chuyện gì thế?

Tiểu Thanh hơi ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ thì Hoàng Diệu Kỳ khá khẩn trương, thân là nhân vật số 2 của Thịnh Nghiệp, Hoàng Diệu Kỳ là nhân vật lớn trong giới tài chính toàn cầu, ngày thường rất uy nghiêm trầm ổn.

– Tuấn thiếu gia, chủ tịch, vừa rồi Karl gọi điện thoại tới.

Tiểu Thanh hời hợt hỏi:
– Karl? Ông ta nói gì?

Liễu Tuấn cũng biết người này, đó là quản lý của một quỹ tài chính cỡ lớn, trong tay nắm một tài chính rất lớn, thực lực tuy không bằng quỹ Thịnh Nghiệp, nhưng được coi là con cá mập có trọng lượng, thanh danh hiển hách.

– Ông ta đang thăm dò ý của chúng ta.

Tiểu Thanh sau khi có mang, vì ngén quá dữ, nên ngại vất vả, đem toàn bộ việc lặt vặt trong công ty ủy thác cho Hoàng Diệu Kỳ trong coi, bản thân an tâm dưỡng thai. Chuyện thông thường, Hoàng Diệu Kỳ sẽ không tới quấy nhiều Liễu chủ tịch, nhưng một con cá mập hàng đầu thế giới như Karl đích thân gọi điện thoại tới, Hoàng Diệu Kỳ không dám tự quyết.

Tiểu Thanh nhìn Liễu Tuấn.

Mặc dù y rất ít khi can dự vào chuyện cụ thế, nhưng nếu y ở đây, Tiểu Thanh Phải cấp cho ái lang thể diện này. Giống như lời cô nói, cô chỉ là một quản gia, trông coi tiền bạc cho cha con họ Liễu, Liễu Tuấn mới là chủ nhà.

Liễu Tuấn dặn Hoàng Diệu Kỳ:
– Cô nói với ông ta bốn chữ — Không thể trả ời.

Hoàng Diệu Kỳ mỉm cười gật đầu, nhận lệnh rời đi.

Tiểu Thanh cười nói:
– Mất kiên nhẫn rồi.

– Muốn ăn cá nhưng lại sợ hóc xương.
Liễu Tuấn lắc đầu.

Tiểu Thanh háy mắt trêu y:
– Anh thật xảo quyệt, rõ ràng muốn dự người ta mắc câu còn né né tránh trách.

– Bọn họ lòng tham không đáy, trách anh sao được.

Vừa rồi y sai Hoàng Diệu Kỳ trả lời đúng một câu ngoại giao tiêu chuẩn, thực sự là cấp cho bọn họ một tin tức rõ ràng, Thịnh Nghiệp vẫn là đồng minh của bọn họ, có điều thân ở Hồng Kông không tiện nói rõ, giả sử quỹ Thịnh Nghiệp không đồng ý bọn họ ra tay, Hoàng tiểu thư sẽ tuyên bố công khai, hiện giờ che che đậy đậy như thế, chẳng qua là không muốn bị chửi sau lưng mà thôi.

Tiểu Thanh nói chắc chắn:
– Yên tâm, bọn họ không bỏ được một miếng thị béo như vậy đâu.

Cô cũng là người quản lý quỹ tài chính nổi danh toàn câu, am hiểu tính cách của những người này như lòng bàn tay, bất kể thái độ của Thịnh Nghiệp ra sao, các quỹ tài chính khác đều muốn thử một chút. Hồng Không giàu có phồn vinh hơn xa Đông Nam Á, một khí tập kích thành công, sẽ có một khoản lợi nhuận kếch sù! Đám Soros đã ăn quen mui rồi, không dừng lại được nữa.

… ….

Ngày hôm đó, mặt trời vẫn chói chang, Thịnh giáo sư dịch sớm, múa một bài thái cực quyền ở vườn hoa trên không của khách sạn, tắm rửa xong, dùng bữa sáng, chậm rãi tới phòng giải trí, bày bàn cờ. Không bao lâu sau Tống Thiên Thanh cũng thong thả tới, theo sau là Khâu Tình Xuyên và Từ Quân Lập, nhìn thấy Thịnh giáo sư, cười đùa:
– Sao, giáo sư còn muốn thua một trận nữa à?

Sức cờ của Thịnh Đại Thành và Tống Thiên Thanh sàn sàn như nhau, có điều hôm qua Tống Thiên thanh trạng thái tốt, đánh một hơi thắng liền ba ván, rất là đắc ý. Thấy Thịnh Đại Thành bày bàn cờ, Tống Thiên Thanh liền chế nhạo một chút.

Thịnh Đại Thành không giận, cười đáp:
– Hôm qua anh gặp may thôi. Hôm nay chưa chắc đâu, tới đây nào.

– Được, hôm nay cho giáo sư thua tâm phục khẩu phục.
Tông Thiên Thanh vén tay áo, ngồi xuống đối diện với Trịnh Đại Thành, nói với hai người phía sau:
– Lão Từ, Tình Xuyên, hai người xem tôi chém Thịnh giáo sư xuống ngựa như thế nào nhé.

Hai người chỉ mỉm cười không nói, cả hai tu dưỡng cực tốt, chỉ im lặng xem cờ, từ đầu tới cuối cùng không nói một lời.

Không ngờ hôm nay tới lượt Thịnh giáo sư phát thần uy, trạng thái cực tốt, đánh cho Tống phó chủ tịch thua liểng xiểng.

– Ấy, người ta nói, kẻ sĩ cách ba ngày phải nhìn bằng con mắt khác. Giờ mời có một đêm mà sức cờ của Thịnh giáo sư đã tăng vọt sao? Hừ tôi không tin, chơi ván nữa.

Thịnh giáo sư thắng được một ván, lòng khoan khoái, cười hà hà:
– Ván nữa thì anh cũng thua thôi.

Vừa mới bày cờ xong, di động của Thịnh giáo sư đã vang lên.

– A lô.

– Giáo sư, có động tĩnh rồi.

Trong điện thoại là giọng nói trầm ổn của Liễu Tuấn.

Sắc mặt Thịnh Đại Thành tức thì trở nên nghiêm túc:
– Được, tôi biết rồi.

Đàm người Tống Thiên Thành nhìn ông.

Thịnh Đạt Thành phất tay:
– Tới phòng thao tác có động tĩnh rồi.

Sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, vội vàng tới phòng thao tác, nhìn vào màn hình computer, quả nhiên xuất hiện chuyện khác thường, tình hình giao dịch ở các sở giao dịch lớn cho thấy, đồng đô Hồng Kông đang bị bán ra với số lượng lớn, tỉ giá so với USD đang rớt mạnh.

– Giỏi lắm, cuối cùng cũng tới rồi.

Thịnh Đại Thành lên tiếng, mọi người được vẻ hưng phấn trong mắt đối phương, kìm nét mấy ngày liền, cuối cùng đã tới lúc ra trận.

Rất nhanh, thành viên của tổ chuyên gia tề tụ ở phòng thao tác, mật thiết theo dõi tình huống giao dịch của các sở giao dịch lớn.

So với không khí căng thẳng ở khách sạn Thu Thủy, trong biệt thư vịnh nước nông thoải mái hơn nhiều, Liễu Tuấn lười biếng dựa vào chiếc ghế sô pha cực lớn, trong cánh tay cường tráng là Liễu chủ tịch, đối diện với bọn họ là một màn hình lớn, trên đó hiện thị con số đồng bộ sở giao dịch lớn toàn cầu.

Có điều ánh mắt hai người chẳng đặt lên màn hình.

Liễu bí thư một tay ôm Tiểu Thanh, một tay thi thoảng đút mứt hoa quả vào trong miệng cô.

– Ôi, không xong, cứ như thế này em thành bà béo thật mất.

Khi Liễu bí thư lại đưa một miếng mứt nữa tới, Tiểu Thanh lắc đầu không chịu ăn.

– Béo càng tốt, anh thích các bà béo.
Liễu bí thư cười hì hì nói:

– Lại lừa em, xấu chết đi được, anh còn thích nữa à…
Tiểu Thanh vất vả xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt y, hỏi:
– Thành thật khai báo ra, gần đây có nhìn trúng cô bé nào mới không?

– Em nhìn đi, trông anh có giống hạng chơi bời phóng đáng như vậy không?
Liễu bí thư nói rất vô tội.

– Có!
Tiểu Thanh gật đầu khẳng định:
– Cách đây không lâu Lương Xảo gọi điện qua cho em nói, anh một mình ở Ngọc Lan không có ai chiếu cố, muốn mời cho anh một cô giúp việc xinh đẹp.

Liễu bí thư choáng luôn.

Cái gì thế này?

– Thế em nói xem có nên mời cô giúp việc đó không?
Liễu bí thư quyết định cười nhăn nhở hỏi luôn:

– Hừ hừ, đuôi hồ ly lộ ra rồi hả? Thế mà Lương Xảo còn nghĩ ra được cái chuyện ấy.. Gặp phải cô gái như vậy, đúng là phúc cho anh.
Tiểu Thanh giẩu môi nói.

– Gặp được em cũng là phúc của anh.
Liễu bí thư ôm lấy cô, cười hì hì hôn lên má.

– Coi như anh còn có lương tâm!

Tiểu Thanh hừ một tiếng.

Liễu bí thư đang chuẩn bị nói mấy lời ngon tiếng ngọt dỗ vợ, không ngờ điện thoại vang lên.

– Chủ tịch… A, Tuấn thiếu gia, đồng đô Hồng Kông tụt giá mạnh, chúng ta có nên ra tay can thiệp một chút không?
Hoàng Diệu Kỳ xin chỉ thị.

Liễu Tuấn cười lắc đầu:
– Không vội, cứ để nó tụt nữa đi, người ta còn đang thăm dò đó. Đợi cục quản lý tài chính ra tay rồi hãy nói