Chương 1091: Hội giao dịch Nam Phương

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tháng 4 năm 1999, mùa xuân hoa nở, đồng chí Liễu Tuấn xuất hiện ở thành phố Nam Phương.

Chuyến đi này vì việc công mà tới, tham gia hội giao dịch một năm hai lần ở Nam Phương, đây là lần đầu tiên trên lịch sử Tiềm Châu tổ chức một đoàn đại biểu quy mô như thế tới Nam Phương tham dự.

Từ tận cuối năm ngoài, Liễu Tuấn đã chỉ thị ban ngành liên quan tổ chức hoạt động này, hội giao dịch Nam Phưong là hội giao dịch thương phẩm có quy mô lớn nhất nổi tiếng nhất cả nước, là con đường tốt nhất mở rộng nguồn tiêu thủ sản phẩm. Trước kia xĩ nghiệp Tiềm Châu tham gia hội giao dịch này không nhiều, chính phủ cũng không tổ chức tiến hành, vì vấn đề quan niệm tư tưởng.

Liễu Tuấn tất nhiên muốn thay đổi tình trạng này.

Lần này Tiềm Châu tổ chức một đoàn đại biểu cực kỳ khổng lồ, chẳng những có xí nghiệp, còn có vô số nhân viên chính phủ bao một khu vực lớn, thống nhất tuyên truyền quảng cáo, tiến hành tiên chí thống nhất, thậm chí cả giám đốc xí nghiệp dân doanh đều mang theo phù hiệu thống nhất, tạo nên thanh thế cực lớn trong triển lãm, có thể nói, đoàn đại biểu này của Tiềm Châu là nơi nổi bật nhất trong hội giao dịch mùa xuân.

Để biểu thị sự coi trọng với hoạt động này, đồng chí Liễu Tuấn đích thân dẫn đoàn, phó thị trưởng phân quản thương nghiệp Kha Vĩnh Thành và Trang Ích Khiêm đảm nhận phó trưởng đoàn, chủ quản công việc hàng ngày của đoàn đại biểu.

Còn về Liễu thị trưởng tất nhiên tới Nam Phương thì phải công tư vẹn toàn rồi.

Liễu Tuấn một mình lái xe tới đại học Hoa Nam, bái kiến thầy hướng dẫn nghiên cứu năm xưa của mình, thầy Khương hiện giờ đã nghỉ hữu, không lên lớp nữa, nhưng vẫn hướng dẫn cho mấy tiến sĩ.

Thầy giáo dạy học cả đời, không bỏ được.

Đối với chuyến viếng thămg của Liễu Tuấn, thầy Khương rất vui, hai thày trò vẫn trao đổi thông tin, thấy Khương biết những việc làm của Liễu Tuấn rất an ủi, câu nói ông dặn y năm xưa trước lúc chia tay: Làm quan một kỳ tạo phúc một phương, người học trò này vẫn giữ vững, chấp chính địa phương làm ra thành tích chói lọi, mang lại nhiều lợi ích cho nhân dân, làm người thấy giáo già rất hài lòng.

Thầy Khương năm nay đã quá 70, tóc trắng bạc phơ, khuôn mặt gầy gò, nhưng tinh thần không tệ.

Liễu Tuấn nói chuyện trên trời dưới đất với thầy giáo hơn một tiếng đồng hồ, thầy Khương khen ngợi biểu hiện của y trên sĩ đồ, không ngờ hứng chí nổi lên, lại giống Chu tiên sinh kiểm tra học vấn của y, không ngờ Liễu Tuấn chưa để hoang thật, làm ông rất ngạc nhiên.

– Liễu Tuấn, bây giờ con đã là thị trưởng, cán bộ cấp cao của đảng, trừ chăm chỉ công việc, thì cũng phải tăng cường lý luận học tập, nếu như có thời gian thì hay nên học nâng cao một chút.
Thầy Khương nhắc.

– Cám ơn thầy chỉ điểm, qua một thời gian nữa, con định chọn tớ thủ đô học thêm khóa tiến sĩ chủ nghĩa Mark.

Liễu Tuấn vội đáp, thức ra thấy Khương không nhắc thì y cũng định thời cơ thích hợp nâng bằng cấp lên. Sở dĩ chọn học chủ nghĩa Mark mà không phải kinh tế học là bởi vì ở phương diện kiến thiết kinh tế y có khá nhiều thành tích, sớm đã thể hiện rõ ràng cho mọi người thấy tài năng kinh tế của mình, tiếp tục học kinh tế ý nghĩa khóc lớn, là quan lớn trong thể chế, phải tăng cường lý luận của bản thân.

– Ừ thế thì tốt.
Thầy Khương hài lòng gật đầu.

Gần trưa Liễu Tuấn cáo từ ra về, có điều Liễu Tuấn chắp tay sau lưng thong thả dạo bước xung quanh khu trường quen thuốc, cảm thụ lại tháng năm thanh niên bay bổng ngày nào, mặc dù y còn rất trẻ, chưa tới 30, nhưng lăn lộn trong quan trường bao năm, Liễu Tuấn tự thấy tâm thái mình đã rất già rồi. Dạo chơi chốn cũ, tâm tình tốt đẹp, bất tri bất giác bị không khí đầy sức sống xung quanh cảm nhiễm, tâm thái trẻ hơn nhiều.

Có lẽ chỉ ở nơi từng là vườn địa đàng này, mới có thể tìm lại được chút cảm xúc xưa.

Bất tri bất giác Liễu thị trưởng đi tới khoa ngoại thương, năm xưa y cũng rất quen thuộc nơi này, nhưng cô gái xinh đẹp mà bất hạnh ngày xưa sớm đã vượt trùng dương, ra nước ngoài mở mang sự nghiệp của mình rồi.

Nhưng hiện giờ khoa ngoại thương lại có một cô gái xinh đẹp khác có liên quan tới Liễu Tuấn.

– Chú.

Liễu Tuất đang ngó quanh thì một giọng nói êm ái vang lên bên cạnh, tiếp đó là tiếng cười khúc khích.

Liễu Tuấn cũng cười, y vốn cho rằng không gặp được, không ngờ lại khéo như thế.

– Đan Đan, tan học rồi à?

Liễu Tuấn quay đầu lại nhìn cô thiếu nữ vóc dáng yểu điệu, dung mạo xinh đẹp mỉm cười.

Cô gái này tuổi chừng mười tám, trông cực kỳ kiều diễm, thoáng có dáng vẻ năm xưa của Lương Xảo, mặc một bộ váy màu xanh, mái tóc dài kết một cái đuôi ngựa đơn giản ở sau lưng, không hề trang điểm, vẫn không che được vẻ xinh đẹp tự nhiên.

– Vâng, sao chú lại tới đây?
Đan Đan nhìn Liễu Tuấn hỏi với chút tò mò.

Cô gái này chính là Dư Đan, con của Lương Thiếu Lan, trước đó trên Tào Đan, sau khi Lương Thiếu Lan và Tào Sinh Dũng ly hôn, Tào Đan theo họ mẹ, đội là Lương Đan, về sau Lương Thiếu Lan tái hôn với Dư Quốc Huân, tình cảm vợ chồng cực tốn, Lương Đan lại thành Dư Đan.

Hiện giờ Dư Đan là sinh viên năm thứ nhất khoa ngoại thương đại học Hoa Nam, từ xa nhìn thấy Liễu Tuấn, cô thực sự không dám tin, tới gần đúng là y thật không khỏi vừa mừng vừa ngạc nhiên.

Đối với quan hệ của Liễu Tuấn và dì mình, Dư Đan biết rất rõ, cô cũng luôn coi Liễu Tuấn như dượng, nguyên nhân Liễu Tuấn không thể kết hôn với dì, Dư Đan cũng mơ hồ đoán ra. Sau khi hiểu chuyện, không khỏi bóng gió thăm dò Lương Thiếu Lan, lần nào cũng bị mẹ trừng mắt làm ngẹn lại.

Càng như thế Dư Đan càng tò mò, có điều Lương Thiếu Lan tuyệt đối không nhắc tới chuyện Lương Xảo và Liễu Tuấn với cô, những người khác càng không nói, Dư Đan tất nhiên không dám đi hỏi dì. Cô chỉ biết dì rất yêu Liễu Tuấn, cho dù là phú bà cực kỳ giàu có, vẫn cam tâm làm “vợ bé” cho Liễu Tuấn không một lời oán trách.

Thật không biết nam nhân này rốt cuộc có bản lĩnh gì.

– À, chú tới thăm thầy giáo.
Liễu Tuấn nhìn Dư Đan một lượt rồi cười đáp.

Dư Đan cũng biết trước kia Liễu Tuấn là sinh viên ở đây, có điều chuyện khác thì cô không biết, chỉ nghe nói Liễu Tuấn tới tỉnh A công tác.

Dư Đan hỏi:
– Chú tới Nam Phương công cán à?

Liễu Tuấn gật đầu, thoáng một cái, cô bé bế trong lòng năm xưa đã trở thành thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp duyên dáng, Liễu Tuấn còn loáng thoáng nhớ khi tới nhà họ Tào, đã cùng Tào Minh Sinh xung đột, khi đó tức không chịu được, giờ việc đã qua hoàn cảnh cũng khác, tất nhiên không để trong lòng nữa.

– Vậy chúng ta đi thăm dì đi, cháu lâu lắm rồi không gặp Nhạc Nhạc, rất là nhớ.

Dư Đan hỏi với vẻ thăm dò, mắt mang chút mong đợi. Cho dù cô không biết rõ lắm về Liễu Tuấn, nhưng nam nhân này có thể làm người dì xuất sắc của mình một lòng đi theo, hẳn là cũng cực kỳ xuất sắc. Cô lo Liễu Tuấn có chỗ nào đó không tiện, liền lấy Nhạc Nhạc ra.

Liễu Tuấn cười:
– Được.

Dư Đan rất cao hứng, hai người đang chuẩn bị rời đi đột nhiên có chàng trai sải bước chạy tới, gọi:
– Dư Đan.

Dư Đan quay đầu lại, mặt hiện ra nụ cười, chào:
– Cổ Khải Tú.

Chàng trai Cổ Khải Tú này không cao lớn lắm, có điều rất đẹp trai, trông có vẻ như hơn Dư Đan mấy tuổi, có điều mặt mày có chút dụt dè.

Liễu Tuấn không khỏi ngạc nhiên, hiện giờ nam sinh viên thực sự không thấy ai dụt dè như vậy nữa.

Có điều khi Cổ Khải Tú nhìn Liễu Tuấn, rõ ràng rất cảnh giác, lại mang chút thù địch.

Liễu Tuấn hiểu ngay, thì ra anh chàng này theo đuổi Dư Đan, coi y thành đối thủ cạnh tranh rồi.

Cô gái xinh đẹp xuất chúng như Dư Đan, ắt phải là hoa khôi giảng đường, tất nhiên không thiếu người theo đuổi.

Dư Đan thông minh, thấy thái độ này của Cổ Khải Tú cũng hiểu ra ngay, liền tinh nghịch nháy mắt với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười ôn hòa, tính tình của Dư Đan sảng khoái hoạt bạt hơn mẹ và dì, có lẽ liên quan tới hoàn cảnh cuộc sống. Lúc nhỏ Dư Đan thực sự không được chăm chút lắm, nhưng gần như lúc Dư Đan bắt đầu hiểu chuyện thì điều kiện sinh hoạt của nhà họ Lương đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất, giờ đây Lương Thiếu Lan thành phú bà bạc triệu, từ nhỏ tới lớn Dư Đan sống trong nhung lụa, sống trong hoàn cảnh đó thường rất tự tin, càng chẳng nói cô lại xinh đẹp mê người như thế.

Thấy hai người “liếc mắt đưa tình” với nhau, Cổ Khải Tú càng hoài nghi, nhìn qua Liễu Tuấn chẳng những cao lớn đẹp trai, mà trên người còn có khí chất chững chạc vững vàng, loại khí chất này có sức sát thương kinh người với các cô giáo trẻ chưa hiểu chuyện đời.

– Dư Đan, vị này là…
Cổ Khải Tu cuối cùng lấy dũng khí, chủ động hỏi.

Dư Đan vốn muốn đùa nghịch một cút, nhưng không dám, giới thiệu:
– Đây là chú của em, họ Liễu… Chú, đây là Cổ Khải Tú, là bạn khóa trên của cháu.

Nhìn ra Dư Đan không phản cảm với Cổ Khải Tú, Liễu Tuấn liền đưa tay ra nói:
– Chào Tiểu Cổ.

Thấy Liễu Tuấn cũng chỉ hai mấy, không ngờ là chú của Dư Đan, còn gọi mình là “Tiểu Cổ”, trong lòng Cổ Khải Tú bực bội, nhưng đồng thời cũng thở phào, vội bắt tay Liễu Tuấn