Chương 1692: Mục đích "bảo lưu ý kiến" ở đâu?

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng Ngô Thừa Quân cũng không ngờ được, màn liên hệ giữa Liễu tỉnh trưởng và Lăng chủ nhiệm là được tiến hành dưới tình hình hai người quấn lấy nhau.

“Này, có phải là Ngô Thừa Quân nói xấu gì em với anh đúng không?”

Thân thể mềm mại trắng bóng của Lăng chủ nhiệm như một con mèo nhỏ cuộn mình ở trong lồng ngực rắn chắc của Liễu tỉnh trưởng, gương mặt ửng hồng còn chưa lui, khi nói còn có chút thở gấp.

Nói Lăng chủ nhiệm cuộn mình tại trong lòng Liễu tỉnh trưởng kỳ thực cũng không phải rất chuẩn xác, nói chuẩn xác thì Lăng chủ nhiệm như dáng dấp của con bạch tuộc “quấn lấy” người Liễu tỉnh trưởng, vương một chân thon dài lộ ra dưới lớp chăn gấm hơi mỏng vắt qua người y, một cánh tay như củ sen khoát lên trên ngực Liễu Tuấn.

Loại tư thế này khiến bộ vị kiêu ngạo nhất trên người Lăng Nhã hoàn toàn đè ép lên bên sườn Liễu Tuấn, nhìn qua đã hơi bị biến hình.

Liễu tỉnh trưởng theo thường lệ đang hút thuốc.

Hút thuốc sau khi xong việc!

Một việc rất có đạo lý, rất thích ý và rất nhiều nam nhân đều thích.

“Ha ha, Lăng chủ nhiệm thông minh lanh lợi lần này lại đoán sai rồi. Ngô Thừa Quân người ta cũng không nói xấu gì em hết, ở trước mặt anh còn khen em như một đóa hoa, còn lại loại hoa tươi nở rộ nữa kìa, không phải là loại cỏ đuôi chó ở đâu cũng nhổ được. . .”

Liễu tỉnh trưởng phun ra một ngụm khói, vừa cười vừa nói.

“Thật sao? Nhìn không ra Ngô Thừa Quân vẫn là người tốt mà. . .” Lăng Nhã nhất thời đắc ý, “tự sướng” một phen, lập tức lại nghĩ tới câu nói cuối cùng của Liễu tỉnh trưởng không khỏi bất mãn, giơ cánh tay khẽ đánh Liễu Tuấn một cái, bĩu đôi môi khêu gợi, cả giận nói: “Anh nói ai là cỏ đuôi chó? Anh mới là cỏ đuôi chó thì có!”

“Hì hì, Lăng chủ nhiệm, nói cẩn thận, dám nói với anh như vậy là phải trả giá đắt đấy!”

Liễu tỉnh trưởng cười nhạt, trong giọng nói ràng mang theo ý uy hiếp.

Lăng Nhã nghe xong trong lòng “phát lạnh”, bắp đùi đặt ở trên người Liễu Tuấn nhẹ nhàng khẽ động vị trí chạm vào “cỏ đuôi chó”, còn may, vừa mới chiến xong nên tên kia tạm thời vẫn còn ủ rũ, không còn vẻ hùng vĩ. Có điều cũng khó mà đảm bảo, chỉ không lâu sau, đợi nó nghỉ ngơi dưỡng sức rồi, thứ này lại trở nên hùng vĩ hiên ngang, dằn vặt cho Lăng chủ nhiệm “kêu cha gọi mẹ”.

Gần đây Lăng chủ nhiệm đã không còn áp dụng biện pháp phòng chống gì, tỷ lệ đỡ đạn tăng nhiều, vạn nhất nếu như trúng đích thật mà mình còn lơ mơ không biết, cố sống cố chết làm việc rồi để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn vậy thì nguy hiểm quá.

Lập tức Lăng Nhã không dám “trêu chọc” Liễu Tuấn nữa, thản nhiên cười rồi hôn một cái lên mặt Liễu Tuấn, nói: “Ngày hôm nay anh mới biết em là một đóa hoa tươi à? Nói cho anh biết, em ở Chính phủ tỉnh nhân duyên cũng tốt lắm đấy, mỗi người đều rất thân cận với em. Nếu không phải. . . hừ, em cũng thật không muốn đi đâu. . . Ngô Thừa Quân chẳng qua là ăn ngay nói thật mà thôi, tính anh ta thành thật.”

“Ngô Thừa Quân này cũng không phải thành thật, anh thấy hắn rất cơ linh. Vốn là muốn nói xấu em để anh mau chóng đuổi em đi, để em khỏi trở thành uy hiếp của hắn, có điều sau đó lại đổi ý nói tốt thêm cho em. Chắc là hắn đã nhìn ra lần này em là hạ quyết tâm phải đi.”

Lăng Nhã thở phào nhẹ nhõm, than thở: “Ngô Thừa Quân coi như là lão nhân trong cơ quan, chút nhãn lực ấy vẫn phải có. Lại nói tiếp, trong cơ quan có những người này suốt ngày dè dặt, rất sợ một bước đi nhầm thì sẽ không xong, áp lực tâm lý cũng rất lớn, có lúc em còn khó chịu thay họ. . .”

Đây là Lăng Nhã nói thật, cô cũng coi là “ngoại tộc” trong cơ quan, thứ nhất chỗ dựa vững chắc, hôm nay Lăng Quân Khánh đã là bộ trưởng, lại là thân tín của Liễu Tấn Tài, Lăng Nhã làm phó chủ nhiệm văn phòng tại Chính phủ tỉnh tỉnh A dù cho ai cũng phải nể mặt cô 3 phần. Vô duyên vô cớ, ai nguyện ý đi đắc tội với một tiểu thế gia ở kinh sư chứ? Lăng Quân Khánh có thể không giúp anh tiến thêm một bước, muốn phá hư chuyện của anh thì quá đơn giản. Thứ hai tính cách của Lăng Nhã cũng không màng danh lợi, hoàn toàn không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi, cũng không lộng quyền đòi lấy lợi ích gì tốt. Cô một lòng một dạ đều ở trên người Liễu Tuấn, chỉ cần Liễu Tuấn đối với cô tốt thì cô cảm thấy thỏa mãn rồi, đâu còn nguyện ý đi tranh mấy thứ này.

Nếu như có tấm tựa là thế giới thủ phủ, Lăng Nhã còn phải đi kiếm tiền, vậy không phải là Lăng Nhã sai mà là nỗi nhục của Liễu Tuấn.

Cho nên Lăng Nhã vẫn luôn sống thoải mái tự tại, cũng không như những nữ cán bộ khác ở cơ quan, bởi vì tâm lực quá mệt mỏi mà chưa già đã yếu. Hình như năm tháng căn bản không lưu lại vết tích gì trên mặt cô, Lăng Nhã ngày hôm nay cùng với Lăng Nhã khi vừa mới đến tỉnh A đảm nhiệm thư ký cho Hà Duyên An là giống nhau như đúc, lại càng tăng vài phần thành thục kiều mị.

Liễu Tuấn nhẹ nhàng xoa lên tấm lưng trơn bóng của Lăng Nhã, mỉm cười nói: “Lăng chủ nhiệm, anh có coi lời nói này của em để hiểu thành bánh ít đi, bánh quy lại?”

Lăng Nhã ngẩn ra, lập tức nghiêm nghị nói: “Liễu tỉnh trưởng, đây là anh đang trưng cầu cái nhìn của em đối với Ngô Thừa Quân sao?”

Liễu Tuấn cười gật đầu: “Ừ, cũng có thể hiểu như vậy.”

Lăng Nhã liền nghiêm túc lên, cũng không như bạch tuộc dính lấy người Liễu Tuấn nữa, cong cánh tay chống cái đầu thiên kiều bá mị của mình, nhìn Liễu Tuấn nói: “Ngô Thừa Quân này nếu nhìn từ chỉnh thể thì coi như không tệ. Thời gian trước đây làm thư ký trưởng, công tác phân công quản lý đều làm rất hẳn hoi, không thấy quyền thế gì, ở trong mấy phó thư ký trưởng cũng không có gì nổi trội, quan hệ với mọi người cũng rất tốt. Đương nhiên, khi đó Lưu Phi Bằng là tỉnh trưởng, ông ta cũng rất muốn dựa vào Lưu Phi Bằng, nhưng Uông Quốc Chiêu phòng bị rất nghiêm. Trên cơ bản, ông ta có thể nói là bị che phủ dưới cái lồng của Uông Quốc Chiêu, không có cơ hội để mà biểu thị trung tâm với Lưu Phi Bằng, cũng chưa nói tới là chi chính của Lưu Phi Bằng.”

Lăng Nhã rất rõ, những lời mà cô nói lúc này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này của Ngô Thừa Quân, hắn còn có thể tiếp tục được giữ lại làm chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh hay không, cơ hồ đều phải nhìn xem hiện tại đánh giá của cô đối với Ngô Thừa Quân thế nào.

Liễu Tuấn có chí công vô tư cũng không thể tại vị trí chủ nhiệm văn phòng Chính phủ tỉnh mà đặt một thân tín của Lưu Phi Bằng.

Liễu Tuấn hỏi: “Vậy ý của em là để ông ta ở lại?”

Lăng Nhã suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng là như vậy, đương nhiên anh cũng có thể khảo nghiệm ông ta thêm, dù sao đây cũng chỉ là cái nhìn cá nhân của em thôi, có lẽ sẽ có sai lầm.”

Điểm này, thật ra Lăng Nhã cũng tự mình biết mình, nói đến duyệt người thì rất ít người có ánh mắt trên Liễu Tuấn. Đời này chắc cô chỉ nhìn chuẩn một người — Liễu Tuấn!

Liễu Tuấn cười nói: “Được, vậy anh sẽ cho ông ta một cơ hội, có thể nắm chặt hay không thì còn phải coi ông ta thế nào. Này, nói rồi đấy, em cũng đừng có mà mật báo cho ông ta biết!”

Lăng Nhã tức thì ném lại cho y hai cái nhìn khinh bỉ.

Người này nói thực sự là không có đầu óc, mình cùng Ngô Thừa Quân là quan hệ gì mà đáng phải mật báo cho ông ta biết?

“Ha ha, đừng bĩu môi, lại quyến rũ anh nữa hả. . .anh còn phải nghỉ ngơi. . .”

Liễu Tuấn cười hì hì, cũng không thèm để ý, trong miệng nói “nghỉ ngơi” nhưng lại ngiêng người, hé miệng ngậm lấy một nụ hoa đỏ bừng run rẩy lắc lư trước mắt, không ngừng khiêu khích.

Lăng Nhã đưa tay ôm lấy cổ của y, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn thực cốt rất nhỏ. Tuy nhiên tâm tư của Lăng chủ nhiệm nhất thời vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi Chính phủ tỉnh, đột nhiên như là nhớ tới một việc quan trọng, đình chỉ rên rỉ, nói: “À, Uông Quốc Chiêu ở trên hội nghị Thường vụ nói bảo lưu ý kiến, là ý gì vậy?”

Cũng may Liễu tỉnh trưởng quả thực còn nghỉ ngơi chưa đủ, bằng không thì Lăng Nhã đang trong lúc như thế này mà nói ra những lời “phá hoại phong cảnh” như vậy, không khỏi sẽ lọt vào “trả đũa” dữ dội của Liễu tỉnh trưởng!

“Ý này mà em cũng không hiểu?”

Liễu tỉnh trưởng buông ra quả nho đỏ bừng tuyệt mỹ rồi hỏi.

“Em vẫn còn có điểm chưa rõ, hắn không phải là đang tự mình làm xấu mặt còn gì? Trên hội nghị Thường vụ không có thông qua, hắn còn có biện pháp nào? Lên hội Thường ủy đề xuất sao?”

Lăng Nhã hạ thấp người xuống, mặt đối mặt với Liễu Tuấn, có phần khó hiểu nói: “Nếu không hắn chính là đang cổ động các cán bộ trong thành phố phía dưới, tự làm theo ý mình?”

Liễu Tuấn thản nhiên nói: “Ừ, hai khả năng này đều tồn tại.”

“Vậy thì làm thế nào?”

Lăng Nhã nhất thời sốt ruột.

Theo Lăng Nhã thấy, trên hội Thường ủy Tỉnh ủy, tương đối mà nói Lưu Phi Bằng vẫn chiếm ưu thế nhất định. Nếu như Uông Quốc Chiêu thực sự không quan tâm, ở trên hội Thường ủy một lần nữa đề xuất những nghị án này thì có khả năng sẽ thông qua. Trong một tỉnh, nghị quyết mà hội Thường ủy Tỉnh ủy đưa ra chính là nghị quyết, chính là quyết định nhất định phải chấp hành, đến lúc đó Liễu Tuấn bất kể có tiếp thu hay không cũng đều rất khó chịu.

Đương nhiên, Uông Quốc Chiêu làm phó tỉnh trưởng Thường vụ, ở trên hội Thường ủy ngang nhiên làm trái với tỉnh trưởng là cách làm rất không để ý tới quy tắc, sẽ bị người lên án. Nhưng hiện nay là thời kì đặc biệt, Lưu Phi Bằng vì muốn biểu dương thành tích với thượng cấp, cho dù quy tắc chỉ sợ cũng sẽ không để ý. Hơn nữa thế cục lúc này của tỉnh A khác hẳn với lẽ thường, mâu thuẫn giữa bí thư Tỉnh ủy và tỉnh trưởng là công khai hóa, là đoạn kéo dài của ván cờ giữa Nghiêm Liễu hệ và bên kia, chỉ sợ cao tầng cũng sẽ lờ đi và để mặc cho họ tranh đấu.

Ở trong mắt một vài nhân vật chính trị, cái gọi là lợi ích quốc gia còn xa mới quan trọng như lợi ích cá nhân, chỉ cần có thể đẩy ngã Liễu Tuấn, những thứ khác có được coi là gì?

Thậm chí những nghị án này cho dù không được hội Thường ủy thông qua, còn Lưu Phi Bằng thì bày ra tư thái rồi áp chế những nghị án này lại, chỉ cần Uông Quốc Chiêu thật sự đề xuất lên hội Thường ủy, đối với uy vọng của Liễu Tuấn cũng là một sự đả kích lớn.

Về phần nói cổ động các thành phố phía dưới đều mạnh ai nấy làm, thì đó cũng là một biện pháp rất được. Chỉ cần phần lớn thành phố đều làm trước, cái gọi là pháp bất trách chúng, Liễu tỉnh trưởng cho dù tức giận thì cũng có thể làm được gì đây? Việc này lại không thể nói cán bộ không có đạo đức để có thể phát động cơ quan cường lực đi chế hành, nhiều nhất chính là tâm tư phát triển kinh tế hơi “vội” thôi, bản ý vẫn là tốt. Liễu Tuấn ở thế không thể triệt đi đám cán bộ lãnh đạo chủ chốt của những thành phố này.

Bí thư quản mũ, đó là nguyên tắc tổ chức.

Tại phương diện này, Lưu Phi Bằng chiếm quyền chủ động.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản để Uông Quốc Chiêu có can đảm “bảo lưu ý kiến cá nhân” lần hai.

Trong nhất thời Lăng Nhã hoàn toàn nghĩ không ra kế sách ứng đối, không khỏi hiện ra vẻ lo âu.

Liễu Tuấn cười vuốt chữ “川” trên trán cô: “Đừng lo lắng, trên thế giới này người thông minh không chỉ có một người!”

Lăng Nhã gật đầu, thở dài một hơi.

Liễu Tuấn, chung quy luôn có biện pháp ứng đối thật ư?