Chương 728: Thường ủy thành phố Ngọc Lan

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lệnh điều động của trung tổ bộ đưa xuống vào đầu tháng 11, văn kiện bổ nhiệm của phỏng tổ chức tỉnh A cũng tới ngay sau đó.

Bổ nhiệm đồng chí Liễu Tuấn làm thường ủy thành phố Ngọc Lan, bí thư khu Trường Hà, tổng giám đốc tổng công ty chế tạo xe gắn máy Trường Phong.
** về sau chỉ dịch là công ty Trường Phong.

Công ty Trường Phong là một xí nghiệp quốc hữu kiểu cũ, nhà xưởng đặt trong khu Trường Hà, trước kia xe gắn máy do công ty Trường Phong sản xuất ra ở trong nước cũng khá có tên tuổi, nhưng cùng thời gian qua đi, thương hiệu xe gắn máy mọc lên như nấm sau mưa, mau chóng chiếm lĩnh rất nhiều thị trường truyền thống của công ty Trường Phong, việc sản xuất và tiêu thụ ngày càng đi xuống, kế sinh nhai cũng đã thành một vấn đề lớn, nhân viên nhà nước không còn vinh quang ngày nào nữa.

Công ty Trường Phong trực thuộc sự quản lý của tỉnh, vốn bổ nhiệm Liễu Tuấn một thường ủy thành phố kiêm nhiệm tổng giám đốc là không thỏa đáng lắm, nhưng ý tứ của Hà Duyên An là muốn Liễu Tuấn tới mày mò một phương thức kiến thiết khu cao tân và cải tạo nhà máy quốc hữu, nên phá vỡ cơ cấu này, để Liễu Tuấn một vai gánh vác hết.

Tất nhiên trọng tâm công việc của Liễu Tuấn vẫn là đặt trên toàn bộ khu Trường Hà, ở nghiệp vụ công ty Trường Phong tiếp thủ sự chỉ đạo của chính phủ tỉnh.

Văn kiện bổ nhiệm sớm đã tới thành phố Ngọc Lan và khu Trường Hà, nhưng đồng chí Liễu Tuấn còn chưa tới.

Theo thông lệ, cán bộ điều động vượt tỉnh, sẽ có một kỳ nghĩ nhất định, vừa để nghỉ ngơi đủ tinh thần tới nhận nhiệm vụ mới, cũng là để an bài chuyện nhà.

Hà Duyên An rất hào phóng cho Liễu Tuấn nửa tháng nghỉ ngơi.

Tuần trăng mật của đồng chí Liễu Tuấn bị đứng ngang giữa chừng, nửa tháng này trả lại, là sự quan tâm của tổ chức tới cán bộ.

Đồng chí Liễu Tuấn chẳng phải người cuồng công tác, có kỳ nghỉ mà không hưởng, có điều bên kia chức vụ để trống, mà cứ thong dong nghỉ ngơi hết cả nửa tháng thì về lý không ổn lắm.

Vì thế bảy ngày sau Liễu Tuấn tới thành phố Ngọc Lan diện kiến phó bí thư đảng ủy Thái Tiên Phong.

Liễu Tuấn một mình tới nhậm chức, chưa lộ diện ở khu Trường Hà, tạm thời ở khách sạn Thu Thủy, cũng chưa tới diện kiến Hà Duyên An, lần trước lấy tạm chiếc BMW dùng để đón khách của khách sản Thu Thủy, khi đó còn chưa chính thức nhậm chức, “ăn chơi” một chút cũng không sao, hiện giờ thân là thường ủy thành ủy, lại dùng xe xa hoa khoe khoảng khắp nơi thì không tiện, ảnh hưởng thế nào cũng phải chú ý, nên Liễu Tùng dùng một chiếc Polonez bình thường.

Cả đế quốc tài chính của Kiễu Tuấn, từ trên xuống dưới không có thứ gì là của Nhật Bản, bởi thế những năm 90 lưu hành xe Nhật, nhưng chỉ có mấy công ty Nhật Bản mà Tiểu Thanh mới mua được dùng xe Nhật, còn các công ty khác là không hề có.

Chiếc Polonez này quá bình thường, biển số cũng rất đại chúng, vì thế khi Liễu bí thư tới khu thành ủy, phải mất một phen công sức mới vào được cửa.

Trước khi tới Liễu Tuấn đã hẹn Thái Tiên Phong, vì Liễu Tuấn lần đầu tiên tới đây, nên đáng lẽ thư ký của Thái Tiên Phong phải đứng chờ ở cửa mới đúng, nhưng vì Liễu Tuấn không thông thuộc đường xá nên xuất phát sớm, khi tới nơi sớm hơn mười phút, thư ký của Thái Tiên Phong chưa ra cửa.

Bảo vệ cửa cũng rất khách khí.

Dù sao thập niên 90 có thể lái xe riêng chạy khắp nơi chẳng phải là tầm thường, mà Liễu Tuấn nói muốn gặp Thái Tiên Phong cũng rất tùy ý, làm bảo vệ cảnh giác.

Phải nói mỗi ngày người tới thành ủy gặp lãnh đạo chủ yếu không phải ít, không là quan viên chính phủ thì là giám độc xí nghiệp, không phải là ai ai cũng có hẹn trướng. Nhưng nhắc tới Thai Tiên Phong, Đinh Ngọc Chu có ai là không cung kính cẩn thận.

Người trẻ tuổi này cho dù ngữ khí bình hòa, nhưng bản chất rất kiêu ngọa, nghiêm nhiêm tỏ ý ngang hàng với Thái bí thư.

Cả thành phố Ngọc Lan, thậm chí cả tỉnh A, cũng chỉ có một số ít nha nội làm cao như thế.

Nhưng mà chẳng có nha nội nào lại đi cái xe tầm thường như vậy.

Nhìn vẻ mặt bảo vệ cửa, đoán chừng coi đồng chí Liễu Tuấn là kẻ lừa gạt rồi.

Dám làm bộ làm tịch để lừa qua cửa giở trò sao?

Bảo vệ lên mặt hỏi:
– Cậu tìm Thái bí thư có việc gì?

Liễu Tuấn cười đáp:
– Tôi tên là Liễu Tuấn, là thường ủy thành ủy mới nhậm chức, bí thư khu Trường Hà, đã có hẹn gặp với Thái bí thư, phiền đồng chí liên hệ với văn phòng của Thái bí thư.

Câu này không nói còn đỡ, vừa nói ra bảo vệ cửa thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Láo thật, tới thưởng ủy thành ủy cũng dám giả mạo.

Người bảo vệ này làm việc ở đây hai năm rồi, lãnh đạo thành ủy đã gặp không ít, đứng nói trẻ như Liễu Tuấn, mà dưới bốn mươi tuổi chưa thấy một người.

Hừ hừ, cái xã hội này loại người gì cũng có, dám tới khu thành ủy giả mạo cán bộ lãnh đạo.

Nhìn thái độ của bảo vệ Liễu Tuấn thầm thở dài, vì tuổi tác của y nên cai cảnh này cũng gặp mấy lần rồi, nên không trách bảo vệ hoài nghi.

Chỉ có điều y thực sự không có gì để chứng minh thân phận của mình, chưa nhậm chức, giấy công tác c hưa được phát, còn giấy công tác cũ khi rời huyện Ninh Bắc đã giao lên, trên người của Liễu Tuấn chỉ có chứng minh thư thôi, lại còn là của thành phố Nam Phương.

Ai bảo y để hộ khẩu ở lại thành phố Nam Phương chứ.

Liễu Tuấn liền mở cửa xe đi xuống, nói với bảo vệ:
– Đồng chí nếu như hoàn nghi thân phận của tôi thì tôi đứng đây đợi đồng chí gọi điện liên hệ với văn phòng Thái bí thư, như vậy đã được chưa.

Bảo vệ đang tính xử lý tên lừa đảo này thế nào, thấy y không hề sợ hãi, có vài phần nghi hoặc.

Việc Liễu Tuấn bổ nhiệm tới tới thành ủy Ngọc Lan công tác đã truyền khắp khu thành ủy rồi, mọi người đều tò mò với vị lãnh đạo sắp tới này, nghe ngóng tin tức về y ở khắp nơi. Nhưng Liễu Tuấn trước kia làm việc ở tỉnh N, nên tư liệu trong tay cán bộ tỉnh A thiếu thốn, thời đó hệ thống viễn không chưa phát đạt lắm, muốn tra cứu tư liệu không tiện, mọi người hỏi đi hỏi lại cũng chỉ biết là công tử tỉnh trưởng tỉnh J, rất trẻ.

Theo bảo vệ nghĩ, lãnh đạo thành phố thì trẻ tuôi ít nhất cũng trên 35, đó cũng là ghê lắm rồi, vị trước mắt này thì… Khỏi nói!

Nhưng mà thấy thái độ ung dung của Liễu Tuấn, bảo vệ không dám lỗ mãng.

Nói không chừng mặt người ta “non” thì sao.

Lão đạo mà, dưỡng nhan tốt lắm, trẻ hơn so người dân thường nhiều, bí thư Đinh đã năm mươi mấy rồi, nhưng nhìn trên TV, chỉ chừng 40 thôi.

– Vậy cậu đợi một chút, để tôi đi gọi điện thoại.
Bảo vệ đầy hồ nghi tới phòng bảo vệ gọi điện.

– Vâng, chào Ngô xử, tôi là lão Hầu bảo vệ, vâng vâng, phải là tôi.
Bảo vệ cửa gật đầu liên tục, có vẻ được thư ký của Thai Tiên Phong nhớ tên là chuyện hết sức sung sướng.

– Thế này thưa Ngô xử, ở cửa có một người trẻ tuổi, vâng, trẻ lắm, nói tên là Liễu Tuấn, muốn gặp Thái bí thư.

– Liễu bí thư tới rồi?
Lão Hầu còn chưa nói xong, bên kia đã vội cắt ngang lời, tỏ ra rất khẩn trương.

Lão Hầu thộn mặt ra.

– Lão Hầu, có phải là một người vô cùng trẻ không?

– Vâng vâng, quá trẻ ấy ạ, chỉ trên hai mươi thôi.

– Vậy thì đúng rồi, đó là đồng chí Liễu Tuấn bí thư khu Trường Hà, thường ủy thành ủy, đã có hẹn với Thái bí thư, mau mời đồng chí ấy vào, à không không không, để tôi xuống đón.

Bộp một phát, bên kia cúp điện thoại.

Lão Hầu ngây ra như phỗng một hồi mới lấy lại được tinh thần, hết sức khẩn trương nhìn Liễu Tuấn đang chắp tay sau lưng đứng ở cổng ngắm nghĩa khu thành ủy, vẻ hoài nghi đã mất sạch, thay vào đó là sự kính sợ.

Mẹ tôi ơi, người này là lãnh đạo thành ủy thật.

Thiếu chút nữa thì coi là lừa đảo rồi.

– A, thư Liễu bí thư.

Lão Hầu lau mồ hôi lạnh, cho rằng mình phải làm gì đó mới được, dù lãnh đạo thường không so đô với bảo vệ như hắn, nhưng Liễu Tuấn quá trẻ, loại lãnh đạo trẻ này, tâm tình có thể khác hẳn lãnh đạo lớn tuổi, nếu mà tính toán với mình, bất kể thế nào cũng không kháng cự nổi.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

May quá, hình như tâm tình của lãnh đạo không tệ lắm.

Mà cũng khó nói, lãnh đạo toàn là nhân vật thâm trầm, mặt thì khách khí đấy, nhưng bố ai biết trong lòng nghĩ cái gì?

– Liễu bí thư, xin… Xin lỗi ngài.
Lão Hầu tiếp tục lau mồ hôi lạnh, lắp bắp nói:
– Ngài, mời mời vào nghỉ một chút, thư ký của Thái bí thư sắp xuống rồi.

Liễu Tuấn khoát tay:
– Không cần đâu, cám ơn đồng chí.

Y hiểu tâm lý so tính thiệt hơn của nhân vật nhỏ này, nên hoàn toàn không đi làm khó dễ người ta.

Lão Hầu cứ thõng tay đứng đó, có chút bối rối.

Liễu Tuấn tiếp tục đứng đó chắp tay ngắm phong cảnh.

Không bao lâu sau, một cán bộ chừng trên ba mươi vội vàng chạy tới, đứng trước mặt Liễu Tuấn, nhìn thấy ý cũng khựng lại đôi chút, rồi lập tức tươi cười, đi tới khom lưng, ngửa đầu lên hỏi:
– Xin hỏi, ngài là Liễu bí thư phải không?

– Đúng rồi, tôi là Liễu Tuấn, đồng chí là Ngô xử?
Liễu Tuấn mỉm cười đáp.

Vừa nghe thế Ngô xử liền thở phào.

Quả nhiên là y.

Khi Liễu Tuấn gọi điện hẹn gặp, Ngô xử đã nhớ giọng nói này.

– Ôi da, Liễu bí thư, thật ngại quá… Để bí thư phải đợi lâu rồi, xin lỗi, xin lỗi.
Ngô xử cười tươi lại tiến tới một bước nữa nắm chặt tay Liễu Tuấn lắc liên tục, rất là nhiệt tình.

Liễu Tuấn để cho hắn “lắc” một hồi mới nhìn đồng hồ nói:
– Ngô xử, tới giờ hẹn rồi, chúng ta đi gặp Thái bí thư thôi.

– À vâng, được được, để tôi dẫn đường cho Liễu bí thư