Chương 1815: Cứ thích chơi trò bất ngờ

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chừng mười giờ sáng, chính là lúc chợ giao dich vật liệu thuốc huyện Đức Thành thành phố Đơn Dương tấp nập nhất. Cho dù đã sắp cuối năm, khí hậu khá rét mướt, chợi giao dịch vật liệu thuộc vẫn cứ rất sôi nổi.

Có điều Tào Hiểu Quốc không ngừng cau mày.

Cái chợ này thực sự quá hôn loạn, đủ các loại mùi kỳ quái cứ luồn vào mũi, làm người ta toàn thân không thoải mái.

Là phó tỉnh trưởng phân quản nông nghiệp, hắn xuống nông thôn thị sát nhiều hơn phó tỉnh trưởng khác nhiều, hắn còn khó chịu được, hắn lo Liễu Tuấn căn bản không chịu nổi.

Trong mắt Tào Hiểu Quốc, Liễu Tuấn là con cháu thế gia điển hình, dù bên ngoài đánh giá Nghiêm Liễu hệ thuộc phạm trù chính trị gia bình dân, nhưng đó là so với thế gia chính tông thôi, còn trong quan viên bình thường, Liễu Tuấn dứt khoát là một vị công tử, so lý lịch là biết.

Khi Liễu Tuấn còn rất nhỏ, Liễu Tấn Tài đã phát tích, là bí thư huyện ủy, Liễu Tuấn học đại học, thì Liễu Tấn Tà là bí thư thành ủy, thường ủy tỉnh ủy. Liễu Tuấn vừa tốt nghiệp, Liễu Tấn Tài đã là tỉnh trưởng tỉnh J.

Từ đó mà tính thì Liễu Tuấn từ nhỏ đã là một chàng công tử sống trong nhung lụa.

Hiện giờ càng là tỉnh trưởng, làm sao có thể chịu nổi cái chỗ hỗn loạn vô cùng này? Kỳ thực Tào Hiểu Quốc không tán hành hành động này của Liễu Tuấn.

Một tỉnh trưởng lại đi chơi trò “thường phục vi hành”.

Tới Đơn Dương khảo sát công tác thì hai người đã thương lượng trước ở thủ đô rồi.

Căn cứ vào an bài hành trình của văn phòng chính phủ tỉnh, lần này Liễu Tuấn tới Đơn Dương tận một tuần. Thời gian này làm Tào Hiểu Quốc thầm giật mình, chưa từng có một tỉnh trưởng nào đi khảo sát lâu như vậy, xem ra Liễu Tuấn quyết tâm làm rõ tình hình ở Đơn Dương, chuẩn bị giải quyết vấn đề cho bọn họ.

Từ đó có thể thấy công tác trọng điểm nông nghiệp năm sau, liền rơi lên đầu khu vực kinh tế tương đối lạc hậu này rồi.

Tào Hiểu Quốc hiểu rõ, trừ bỏ thuế nông nghiệp là một nhiệm vụ chính trị của tỉnh A, tuyệt đối không có đường né tránh, thành phố nào không hoàn thành đúng hạn, Liễu nha nội sẽ ra tay không khách khí.

Người biết tính cách của y đều rõ, trên công việc mà anh qua loa với Liễu nha nội là tự chuốc khổ vào thân.

Vì thái độ rất có trách nhiệm với công việc của Liễu tuấn, tác phong công tác của các ban ngành chính phủ tỉnh A, nhanh chóng chuyển biến. “Chuyên cần” đã thành biểu hiện thường ngày của họ, anh không chuyên cần cũng không sao, chỉ cần anh chuẩn bị sẵn ngồi chơi xơi nước.

Phương thức giám sát quản lý cán bộ cấp dưới của Liễu Tuấn đơn giản mà hiệu quả.

Đương nhiên chuyện khảo sát hiện trường phải làm, không phải là hình thức mà là thực chất. Liễu Tuấn tôn sùng chế độ giám sát đơn giản. Người đứng đầu ban ngành chức năng chính phủ tỉnh, bất kể là do phó tỉnh trương nào phân quản, đều trực tiếp chịu trách nhiệm với Liễu tỉnh trưởng, ban ngành anh quản lý bị quần chúng trách cứ nhiều, Liễu Tuấn cho anh đi nghỉ mát.

Cán bộ lãnh đạo tư cách lão thành như Tào Hiểu Quốc biết rõ, rất nhiều tệ nạn trong thế chế, kỳ thực không phải do chế độ không kiện toàn, mà chế độ chấp hành không đắc lực. Trong thể chế nhân tài quy tụ, bất kể muốn làm thành chế độ hoàn mỹ thế nào cũng không thành vấn đề, quan trọng là sau khi định nó ra thì chấp hành không ra sao.

Liễu Tuấn sở dĩ nổi lên, đơn giản là tóm chặt lấy chuyện “chấp hành” này.

Bất kể anh là ai, anh có chỗ dựa vững thế nào, anh đi ngược lại chế độ, không đạt được yêu cầu là Liễu Tuấn xử lý anh ngay, tuyệt đối không hàm hồ. Có tỉnh trưởng “ngang tàng” như thế, các thủ trưởng ban ngành, ai chẳng tim đập chân run, sợ xảy ra vấn đề.

Chuyện này nói thì dễ nhưng làm chẳng đơn giản, Liễu Tuấn lại làm được, chẳng trách người ta phải kính ở y.

Uy vọng chưa từng có của Liễu Tuấn ở ban nghành chính phủ tỉnh A, không phải dựa vào chiêu bài nha nội mà có.

Tào Hiểu Quốc trong lòng bội phục điều này.

Có điều lần này Liễu Tuấn hành động nằm ngoài dự liệu của hắn, mới đầu khảo sát Đơn Dương thì y còn rất quy củ, cán bộ Đơn Dương xông pha gió rét tề tụ ở giao giới nghênh đón, Liễu Tuấn tươi cười với mọi người, không hề chỉ trích bọn họ chủ nghĩa hình thức. Với chuyện này, liễu Tuấn không ưa, nhưng người ta làm rồi cũng chẳng phê bình. Các anh muốn làm cũng chẳng sao, dù thế nào chuyện nghênh đón có làm tốt hơn nữa cũng chẳng thay đổi tiêu chuẩn dùng người của Liễu Tuấn.

Muốn tiến bộ dưới tay Liễu Tuấn, chỉ có một con đường để đi, đó là lập thành tích.

Vì uy thế của Liễu Tuấn, y có quyền lực lớn trong vấn đề nhân sự, sáu chữ “muốn tiến bộ, lập thành tích” dần có xu thế lan ra toàn tỉnh, rất nhiều cán bộ lánh đạo thành phố đều tự giác yêu cầu bản thân theo đúng tiêu chuẩn của Liễu Tuấn.

Đơn Dương xem như một thành phố Lưu Phi Bằng có thực lực hùng hậu, từ bí thư thành ủy, thị trưởng tới lãnh đạo chủ yếu đều là môn hạ của Lưu Phi Bằng, nhưng Liễu Tuấn tới thị sát, không ai dám xem nhẹ.

Hồng Thiên Kính chính vì đối đầu với Liễu Tuấn mà ngã ngựa, cuối cùng thàn Lý Chính Nho thứ hai, xử tử hình, đã chấp hành xử bắn.

Nói tới thế, thì chủ quản thành phố tỉnh A, không ai mạnh hơn Hồng Thiên Kính.

Ai cũng bảo Liễu nha nội “tàn nhẫn” quả nhiên là danh bất hư truyền, hoặc là không đụng vào anh, một khi đụng vào, là hạ sát thủ, không cho đường sống.

Cán bộ lãnh đạo Đơn Dương đều nơm nớp lo sợ, tập trung 120% tinh thần ứng phó chuyến thị sát này của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn ở trong nội thành ba ngày, liên tục khảo sát xí nghiệp và hạng mục trọng điểm của Đơn Dương, Liễu Tuấn theo thói quen cũ, xem xét rất cẩn thận, hỏi han đi sâu, nghiêm túc cùng cán bộ tham khảo mô hình phát triển Đơn Dương.

Các lãnh đạo Đơn Dương cũng dần yên tâm, xem ra lần này Liễu tỉnh trưởng thị sát với mục đích “đơn thuần”, đây đúng là tin tức tốt, ai chẳng biết Liễu tỉnh trưởng là cao thủ kiến thiết kinh tế? Được Liễu Tuấn chỉ điểm là cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu, nếu y vung bút trợ cấp cho chút tài chính, chẳng phải niềm vui bất ngờ? Liễu Tuấn lần trước tới Nguyên Nam một chuyến, hiện giờ tình hình Nguyên Nam đã có cải biến rõ rệt, nhà máy giấy Nguyên Nam đang chính quy hóa, ô nhiễm bị khống chế, việc tiếp nhận di chuyển sản nghiệp duyên hải, cũng dần có hiệu quả nhất định, kiên trì vài năm sẽ thấy thành tích.

Đơn Dương nếu như gặp được kỳ ngộ này, kinh tế phát triển là có thể thấy được. Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương cũng là tâm nguyện phổ biến của các cán bộ.

Nhưng tới ngày thứ tư, tình hình liền có thay đổi.

Liễu Tuấn triệu kiến bí thư thành ủy và thị trưởng Đơn Dương, nói với bọn họ không cần thá tùng nữa, Liễu tỉnh trưởng định một mình xuống nông thông tìm hiểu tình hình thực tế.

Liễu Tuấn vừa nói ra, bí thư thị trưởng Đơn Dương đưa mặt nhìn nhau kinh hãi, Liễu Tuấn dặn như thế thực sự là nằm ngoài dự liệu, bọn họ làm quan bao năm, chưa từng gặp phải tình huống như thế.

Khi ấy Tào Hiểu Quân ở bên cạnh Liễu Tuấn cũng giật nảy mình, phản ứng đầu tiên trong đầu là Liễu Tuấn định kiếm chuyện với Đơn Dương rồi, đoán chứng bí thư thị trưởng Đơn Dương cũng nghĩ y hệt.

Thế cục ở tỉnh hiện nay mọi người đều khá rõ, Liễu Tuấn cơ bản đã ổn định địa vị của mình, ít nhất trên thường ủy có thực lực ngang hàng với Lưu Phi Bằng, một số cán bộ đặc biệt mẫn cảm, thậm chí đánh hơi được thế suy thoái của Lưu Phi Bằng. Chẳng qua Liễu Tuấn nghĩ tới ảnh hưởng, không muốn đẩy Lưu Phi Bằng ra rìa mà thôi.

Liễu Tuấn xử lý xong thế cục ở tỉnh, liền định ra tay với thành phố Lưu Phi Bằng kiểm soát rồi.

Vì Lưu Phi Bằng tiếp nhận cơ sở do Cù Hạo Cẩm để lại, cho nên ở cấp thành phố, thực lực Lưu phái vượt trội Liễu phái, Liễu Tuấn muốn thi hành chính sách của y một cách hữu hiệu, nhưng “chư hầu” địa phương này thành đối tượng tiếp theo y thanh lý.

Đấu tranh chính trị xưa nay không có tình nghĩa gì hết.

Đơn Dương là thành phố kém phát triển, Liễu Tuấn có ý kiếm chuyện đúng là khó kháng cự nổi.

Liễu Tuấn đương nhiên là biết họ nghĩ gì, nhưng chằng giải thích, nhiều chuyện có giải thích cũng chẳng rõ được, hơn nữa y chẳng cần giải thích.

Đơn Dương chẳng phải là vương quốc độc lập, tỉnh trưởng muốn xuống nông thôn, cần gì phải giải thích.

Đặng Văn, bí thư Đơn Dương ngẩn ra một hồi lấy dũng khí đề xuất, nói, tỉnh trưởng quan tâm tới quân chúng cơ sở, lòng dạ này đáng để mọi người học tập. Nhưng Đơn Dương phải đảm bảo an toàn của tỉnh trưởng, cho nên khi tỉnh trưởng đi thị sát nông thôn, cán bộ có thể không tháp tùng, nhưng nhân viên cảnh vệ nên theo.

Phải nói đề nghị này của Đặng Văn là hợp lý, Liễu tỉnh trưởng lo cán bộ đi theo sẽ ban bài trước, không thấy được tình hình thực tế, nhưng cảnh vệ phải phái đi, chẳng may có xảy chuyện gì, thì bọn họ không gánh nổi tội.

Liễu Tuấn cười gạt đi:
– Đơn Dương không phải là đầm rồng huyệt hộ, không có ác bá hoành hành, không phải lo gì, tôi chỉ tùy tiện đi xem xét, tìm hiểu tình hình thôi. Cứ quyết định như thế đi.

Thấy thái độ Liễu Tuấn kiên quyết, Đặng Văn không dám nói nhiều, chỉ nhìn Tào Hiểu Quốc, nhưng hắn làm sao dám ra mặt?

Vì thế Liễu tỉnh trưởng đột nhiên xuất hiện ở chợ thuốc huyện Đức Thành.